Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ

Chương 2: 2: Hình Phạt






Tình thể hiện tại cực kỳ có lợi với hắn, nếu hắn mà không thể đi lên ngôi vị hoàng đế này chỉ đơn giản vì Mạc Vân Thiên nhất thời không có mặt thì chính hắn cũng phải khinh thường mình

Đối với Trịnh Thể Nghiêm mà nói, điều mà hắn lo lắng nhất hiện nay vẫn là tình huống hiện tại của Mạc Vân Thiên, càng quan tâm hơn đến chuyện liệu Tử La có thể tỉnh lại hay không.

Nhìn thấy Mạc Vân Thiên cứ không ăn không uống như vậy, trong lòng Trịnh Thể Nghiêm vô cùng xúc động, đồng thời lại vô cùng hâm mộ

Đúng vậy, hắn xúc động vì Mạc Vân Thiên đã thâm tình với Tử La đến mức này, tới nỗi nếu Tử La mà không còn sống thì hắn cũng không thể sống nổi

Cho tới3bây giờ, Trịnh Thể Nghiêm không hề biết một nam Tử Lai có thể tham tình với một cô gái như vậy.

Bởi vì hắn xuất thân từ trong hoàng cung, hắn đã thấy quá nhiều cung phi sau khi mất đi sự sủng ái của Vinh Thịnh Đế đã chậm rãi héo mòn như thế nào, thậm chí là mẫu phi hắn - nữ nhân mà Vinh Thịnh Để luôn miệng nói yêu nhất cũng không thể tránh khỏi vận mệnh như vậy

Còn nữa, dù là trong nhà các thần tử, bọn họ cũng đều có thể thiếp thành đàn, nữ nhân đối với bọn họ chỉ là thứ đồ chơi, là mây khói lướt qua, thậm chí còn có thể tặng cho người khác

Cho nên, hiện tại nhìn thấy Mạc Vân Thiên thật sự có thể thâm tình, nhược thủy tam2thiên chích thú nhất biều mà chỉ trong truyền thuyết mới có, sao hắn có thể nhịn được xúc động chứ?

(*) Nhược thủy tam thiên chích thú nhất biều: Ba ngàn con sông, chỉ có thể múc một gáo nước

Ngàn người ngang qua, chỉ có thể nắm tay một mình nàng

Mà hắn cũng nghe nói Tử La vì chắn dao cho Mạc Vân Thiên nên mới thành ra như vậy, điều này không hiểu sao lại làm Trịnh Thể Nghiêm cảm thấy hâm mộ Mạc Vân Thiên

Giờ khắc này, Trịnh Thể Nghiêm cảm thấy hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi một người phải quan tâm và yêu thương đối phương đến thế nào thì mới có thể chết vì người đó

Hắn nghĩ, có lẽ cả cuộc đời này, hắn cũng không có cách nào tìm được một cô gái nào1có thể đối xử với hắn như vậy cả

Nhưng mà, hắn cũng nhanh chóng nghĩ thông.

Dựa vào xuất thân của hắn, địa vị tương lai của hắn, hắn biết hắn rất khó có thể chỉ cưới một người vợ.

Mà nếu hắn đã không thể chỉ cưới một người vợ, thì sao hắn có thể mong muốn xa vời rằng sẽ có một cô gái có thể có tình nghĩa với hắn như vậy chứ? Cứ lấy ví dụ như mẫu phi hắn mà nói, nếu mẫu phi của hắn đặt Vinh Thịnh Đế ở vị trí quan trọng nhất, không hề có tư tâm gì, hắn cũng sẽ vì mẫu phi mà cảm thấy không đáng.

Vừa nghĩ đến đây, Trịnh Thế Nghiêm thật sự cảm thấy thật ra sự mê hoặc khi được làm hoàng đế cũng không lớn đến vậy

Cuộc sống1mà có thể được một người thâm tình thắm thiết đối với mình giống như Mạc Vân Thiên mới có ý nghĩa

Nhưng mà suy nghĩ này cũng chỉ chợt lóe trong đầu Trịnh Thể Nghiêm rồi biến mất mà thôi

Dù sao, Trịnh Thể Nghiêm vẫn cực kỳ hiểu rõ thân phận của chính hắn

Có thể nói, từ ngày hắn mang xuất thân ấy, bởi vì thân phận hoàng tử của hắn đã định trước rằng hắn phải cạnh tranh vị trí cao nhất kia

Hơn nữa, dù hắn không tranh, các huynh đệ khác của hắn cũng sẽ ép hắn đi tranh, dù hắn không muốn tranh, không muốn vị trí ấy, các huynh đệ của hắn cũng sẽ không tin tưởng hắn, sẽ càng không bỏ qua cho hắn.

Cho nên, hắn không thể không tranh giành! Sinh ở nhà để vương, đâu1phải tất cả đều là ưu đãi, sự bất đắc dĩ này vừa làm người ta ưu sầu, vừa đòi mạng người ta.

Hơn nữa, nếu hắn không tranh thì không chỉ hắn mất mạng, ngay cả những người đi theo hắn cũng sẽ không nghe hắn, bởi vì nếu hắn bị thua thì những người đi theo hắn cũng sẽ không có số phận, kết quả gì tốt.

Huống chi, nếu lui mười nghìn bước thì ý nghĩa sống của hắn hiện tại ngoài ngồi lên vị trí trên cao kia, ngoài bày ra bản lĩnh tạo ra chút thành tích trên chính sự, có thể làm lợi quốc lợi dân ra, hắn đâu còn ý nghĩa và lý do nào khác để theo đuổi, để mà sống chứ.

Nghĩ đến đây, Trịnh Thể Nghiêm không khỏi lại thấy hâm mộ Tử La và Mạc Vân Thiên

Nhưng mà Trịnh Thể Nghiêm biết hắn chỉ thấy hâm mộ, tuyệt đối không có suy nghĩ hay tâm tư nào khác

Bởi vì hắn biết không phải ai cũng có thể có được sống giống như Mạc Vân Thiên và Tử La

Cho nên Trịnh Thế Nghiêm cảm thấy nếu hắn không thể sống như Tử La và Mạc Vân Thiên, không thể có cuộc sống mà hắn hướng tới và theo đuổi thì hắn chỉ có thể chúc phúc cho bọn họ, dọn sạch chướng ngại phía trước cho bọn họ, để bọn họ có thể tự do tự tại ở bên nhau

Có đôi khi, những thứ tốt đẹp không nhất định phải có được, chỉ cần nhìn thấy có người có thể có được, có người được sống một cuộc sống như vậy, bọn họ nhìn thôi cũng sẽ cảm thấy được an ủi, cũng sẽ cảm thấy cuộc sống không phải hoàn toàn không có tốt đẹp

Không thể không nói là ngoài điều này, Trịnh Thế Nghiêm vẫn còn nhớ rõ lời hứa năm đó của hắn với Mạc Vân Thiên: Đợi thiên hạ ổn định, chắc chắn ta sẽ cho ngươi trân bảo quý nhất trên đời này để người đi cưới nàng

Giờ khắc này, nhớ tới lời hứa năm đó, Trịnh Thể Nghiêm cũng gần như không nhịn được mà đỏ hốc mắt, thất lễ trước mặt Mạc Nhị thúc và nhiều người khác.

Nghĩ đến đây, quyết tâm nhất định phải chữa khỏi cho Tử La của Trịnh Thể Nghiêm lại kiên định hơn vài phần.

Hắn không thể không nói lần này Tử La xảy ra chuyện như vậy, hắn cảm thấy tự trách, nhưng nghĩ đến lời hứa hẹn năm đó, hiện tại một người thì hôn mê bất tỉnh, còn một người thì sống như một kẻ ngây ngốc, tâm tình của Trịnh Thể Nghiêm không thể thoải mái.

Thấy vẻ mặt Trịnh Thế Nghiệm thay đổi liên tục, đám người Mạc Nhị thúc, Mạc Nhất còn có Tử Thụ nhất thời đều không dám nói gì nữa, đến khi Trịnh Thế Nghiêm nói để Mạc Nhất đi cùng hắn để bàn bạc tình hình trong quân đội hiện nay, vẻ mặt mọi người lúc này mới thoải mái hơn, nhưng nghĩ đến tình hình của Tử La và Mạc Vân Thiên bên trong vẫn không có chuyển biến gì tốt, vẻ mặt của bọn họ lại không nhịn được mà trở nên ảm đạm.

Thời gian lại trôi đi một ngày, hôm nay, Tử Thụ lại đến phòng ngủ của Tử La và Mạc Vân Thiên sớm để xem tình hình của bọn họ thế nào rồi

Khi bước vào, Tử Thụ vừa lúc nhìn thấy đám người Mạc Nhị thúc, Mạc Nhị đi ra sau khi khám cho Tử La.

Tuy rằng nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Nhị thúc và Mạc Nhị giờ khắc này, Tử Thụ cũng đoán được kết quả, nhưng vẫn như mọi lần, cậu vẫn không nhịn được mà ôm lòng may mắn hỏi: “Mạc Nhị thúc, Mạc Nhị đại ca, không biết...” Không đợi Tử Thụ hỏi xong, Mạc Nhị thúc lắc đầu, sau đó trả lời: “Vẫn giống như lúc trước.” Tử Thụ nhìn thấy phản ứng của Mạc Nhị thúc như vậy, mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không nhịn được lại bị đả kích lớn, liên tục lùi ra sau mấy bước

Nhìn thấy Tử Thụ như vậy, trong lòng Mạc Nhị thúc cũng không chịu nổi, nhưng có vài lời, ông không thể không nói

Vì thế, sau khi nhìn thấy Tử Thụ đứng vững lại, Mạc Nhị thúc liền thở dài một hơi và nói: “Đã liên tục bốn ngày trôi qua rồi, nếu còn tiếp tục như vậy thì dù y thuật của lão phu cao tới đâu cũng không giữ được tính mạng của Hầu gia và Tam tiểu thư đâu!”

Đúng vậy, Mạc Nhị thúc đang nói đến Tử La và cả Mạc Vân Thiên, không phải chỉ nói đến Tử La.

Bởi vì, dựa vào như tình hình bây giờ, nếu không xảy ra kỳ tích, nểu Tử La thật sự không thể tỉnh lại, đám người Mạc Nhị thúc, Tử Thụ cũng đều biết sẽ không chỉ không giữ được tính mạng của Tử La đang hôn mê bất tỉnh, mà chỉ sợ Mạc Vân Thiên cũng muốn đi theo Tử La.

Giờ khắc này nghe thấy Mạc Nhị thúc nói như vậy, trong lòng Tử Thụ không nhịn được đau đớn, mang ánh mắt chờ mong nhìn về phía Mạc Nhị bên cạnh Mạc Nhị thúc, mang một chút hy vọng hư vô mờ mịt cuối cùng của cậu gửi vào Mạc Nhị

Nhưng nếu Mạc Nhị thúc còn không có cách nào cứu Tử La và Mạc Vân Thiên, thì người cũng trị liệu như thể cho Tử La như Mạc Nhị thì sao có thể có biện pháp chứ?

Hơn nữa, nếu có biện pháp, sao Mạc Nhị thúc có thể không biết chứ? Sở dĩ Tử Thụ hành động bất thường như vậy chỉ bởi vì quá quan tâm nên bị loạn mà thôi

Đối với huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên, Tử La là người quan trọng nhất của họ

Huynh đệ Tử Thụ đều cảm thấy rằng nếu có thể thì bọn họ đều hy vọng chịu thay cho Tử La tất cả những chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.