Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ

Chương 9: 9: Sáu Năm






Có thể nói, mặc dù bây giờ Tử La và Mạc Vân Thiên còn chưa thành thân, nhưng ngay cả một đôi vợ chồng thông thường cũng không thể nào thân thiết được như hai người họ

Khụ khụ khụ, cùng chung chăn gối thì không cần phải nói, thỉnh thoảng còn cùng nhau tắm rửa nữa

Không thể không nói, sau khi trải qua chuyện bị mê man không tỉnh ở biên ải lần trước, Tử La càng trở nên mặt dày hơn

Nàng cảm thấy nếu những người bên cạnh mình đều đã biết quan hệ giữa nàng và Mạc Vân Thiên rồi thì còn cần gì phải che giấu nữa chứ? Ừm, nếu như vậy thì chẳng phải là rất thiệt thòi với Mạc Vân Thiên, ừm,3còn có bản thân nàng nữa..

Tử La không có nhiều khuôn phép và sự “thẹn thùng” như những cô nương ở triều Đại Tề

Dựa theo ý của Trịnh Thế Nghiêm, đáng lẽ hắn phải giữ Mạc Vân Thiên ở bên cạnh mà trọng dụng, bởi vì cả chặng đường này tới nay, không có ai có thể so được với sự tín nhiệm giữa hai người bọn họ

Tuy nhiên, hắn cũng biết Mạc Vân Thiên không đặt chí hướng ở triều đình, chỉ muốn sống một cuộc sống nông thôn bình dị cùng Tử La mà thôi, cho nên hắn chỉ có thể nhịn đau mà thả người đi

Mà Mạc Vân Thiên cũng không muốn khiến Trịnh Thế Nghiêm khó xử cho nên bằng lòng ở lại2giúp hắn ổn định triều đình rồi mới đi về đất phong

Đến bây giờ, đã qua hơn nửa năm, cục diện triều đình cũng ngày càng ổn định hơn, cho nên mấy ngày trước Mạc Vân Thiên đã lên tiếng chào từ biệt muốn trở về đất phong

Mặc dù đã biết chắc Trịnh Thể Nghiêm sẽ đồng ý cho Mạc Vân Thiên trở về đất phong rồi, nhưng vào giờ phút này Mạc Vân Thiên còn chưa trở về cho nên Tử La vẫn còn rất lo lắng

Cuối cùng, trước khi sắc trời tối đen lại, Mạc Vân Thiên đã trở về.

“Sao rồi, Hoàng thượng đồng ý rồi chứ?” Tử La ra đón, không kịp chờ đợi liền hỏi.

Mạc Vân Thiên thấy Tử La còn chưa khoác1áo ngoài đã chạy ra khỏi phòng, lập tức nhíu mày lại, vội vàng lấy áo choàng của mình khoác lên cho nàng, lại sửa sang một chút, sau đó mới lên tiếng: “Yên tâm đi, Hoàng thượng đã đồng ý rồi.”

“Tốt quá, tốt quá, tốt quá!” Tử La liên tục nói ba lần “tốt quá” xong mới ngừng lại, nhưng sự mừng rỡ trên mặt vẫn không hề giảm đi.

Thấy Tử La vui vẻ như vậy, trong lòng Mạc Vân Thiên vô cùng thương xót.

Hắn hiểu rõ Tử La yêu thích và hướng về cuộc sống nông thôn bình yên hơn ai hết, mà bởi vì hắn cho nên nàng mới phải ở lại kinh thành lâu như vậy.

Càng nghĩ thì sự áy náy trong lòng1Mạc Vân Thiên cũng càng tăng lên.

“Nha đầu ngốc, không phải đã nói rõ chuyện này từ trước rồi sao, có vậy mà cũng đáng khiến muội vui vẻ như vậy!” Mạc Vân Thiên vuốt tóc Tử La, sự thân mật giữa hai người phải khiến cho những người xung quanh hâm mộ vô cùng.

Lúc này, Tiểu Lục vừa từ bên ngoài trở về thấy cảnh tượng như vậy, cũng không khỏi lộ ra một nụ cười thanh thản không hợp với độ tuổi của cậu

Vào giờ phút này, cậu thật sự vui mừng vì Tam tỷ tỷ Tử La - người mà từ nhỏ cậu đã quyết chí bảo vệ, cuối cùng đã gặp được người chồng của mình.

“Tam tỷ phu, Tam tỷ tỷ!” Đợi hai1người tách nhau ra, cảm thấy sẽ không làm phiền tới hai người, lúc này Tiểu Lục mới lên tiếng, vừa nói vừa đi về phía Tử La và Mạc Vân Thiên

Từ trước đến giờ, Tiểu Lục vẫn luôn khâm phục Mạc Vân Thiên, dùng câu nói hiện đại để nói thì cậu đối xử với Mạc Vân Thiên như với thần tượng vậy

Cho nên, đối với chuyện Mạc Vân Thiên sẽ trở thành Tam tỷ phu của cậu, cậu không hề phản đối

Nhưng mà Tử La và Mạc Vân Thiên còn chưa thật sự kết hôn đâu mà cậu đã quen miệng gọi Tam tỷ phu rồi

Dĩ nhiên, dưới tình huống có người ngoài thì cậu vẫn rất có chừng mực, sẽ không gọi lộn xộn

“Tam tỷ phu, Hoàng thượng đã đồng ý cho huynh trở về đất phong ở Mạc Bắc rồi hả?” Tiểu Lục đi tới, sau đó hỏi vấn đề mà cậu quan tâm nhất.

Thầy Mạc Vân Thiên gật đầu, mà Tử La đứng bên cạnh cũng tươi cười, Tiểu Lục cũng cười lên, “Vậy thì tốt quá, cuối cùng chúng ta đã có thể trở về trấn Cổ Thủy rồi, đệ cũng nhớ Đại tỷ lắm.” Tiểu Lục thi đậu Cử nhân xong, bởi vì trong nhà ở trấn Cổ Thủy chỉ còn một mình cậu, đương nhiên cậu sẽ chọn tới kinh thành đoàn tụ với mấy người Tử La rồi

Tuy nhiên, cậu và Tử La mặc dù người thì đang ở kinh thành nhưng bọn họ càng muốn trở về trấn Cổ Thủy, quê hương của bọn họ hơn

Cho nên, lúc này nghe được tin tức Trịnh Thế Nghiêm đã đồng ý cho Mạc Vân Thiên trở về đất phong rồi, cậu rất mừng rỡ

Thấy khuôn mặt của Tử La và Tiểu Lục đều tràn ngập sự vui vẻ, Mạc Vân Thiên cũng lộ ra một nụ cười hiếm thấy.

Sau khi quyết định trở về đất phong, bọn họ bắt đầu thu dọn hành lý.

Phải nhắc tới chính là, sau đó quà tặng của Trịnh Thể Nghiêm như dòng thác chảy, phủ Công chúa của Tử La cùng Vương phủ của Mạc Vân Thiên cũng được ban thưởng vô số

Mà so với những bạn thưởng này của Trịnh Thế Nghiêm, Mạc Vân Thiên lựa chọn không làm cận thần bên cạnh thiên tử mà tiếp tục trở về đất phong Mạc Bắc càng khiến cho toàn bộ người ở kinh thành lập tức nổ tung, mọi người không thể hiểu được tại sao Mạc Vân Thiên đang ở thời điểm đỉnh cao vinh quang nhất lại đột nhiên chọn lựa như vậy.

Mà một ít người có chức vị cao biết rõ thì bọn họ cũng tỏ vẻ dù bọn họ tự nhận mình là người khôn ngoan cũng không thể làm được chuyện coi quyền lợi như rác rưởi mà từ bỏ vinh quang đang có như Mạc Vân Thiên được.

Chẳng mấy chốc, người hiểu rõ liền khâm phục khí phách của Mạc Vân Thiên, mà người bình thường thì không ngừng tiếc nuối thay Mạc Vân Thiên

Tuy nhiên, những chuyện này cũng không thể ngăn cản tiến độ quay về của mấy người Tử La

Sáng sớm ngày hôm nay, đoàn xe của nhóm người Tử La lên đường dưới ánh bình minh, không tiếp nhận việc tiễn đưa của bất kỳ người nào cả.

“Hoàng Thượng, lúc này sắc trời còn chưa sáng, Trấn Bắc Vương có thật là sẽ rời khỏi kinh thành vào lúc này không? Hay là người nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi, chờ được tin tức xác thực truyền về rồi hãy quyết định có đi hay không.”

Tiểu Phúc Tử thấy Trịnh Thể Nghiêm tự mặc quần áo thì cuống cuồng đến mức thiếu chút nữa đã toát mồ hôi vào cuối mùa thu rồi.

Tiểu Phúc Tử này là thái giám đi theo bên cạnh Trịnh Thế Nghiêm năm đó, chỉ là sau khi Trịnh Thể Nghiêm gặp nạn thì gã cũng gặp rất nhiều trắc trở

May mà có một câu nói của Vinh Thịnh Đế, gã mới có thể sống sót đi theo bên cạnh Khâu công công - tâm phúc của Vinh Thịnh Đế, vậy mới sống tới hôm nay.

Mà bây giờ Trịnh Thế Nghiêm đăng cơ, mà Khâu công công lớn tuổi rồi, gã liền được bổ nhiệm đi theo hầu hạ Trịnh Thế Nghiêm

Vào giờ phút này, gã thấy trời còn chưa sáng mà Trịnh Thể Nghiêm đã thức dậy nói phải đến cổng thành đưa tiễn Trấn Bắc Vương Mạc Vân Thiên, gã cảm thấy vừa không thể tưởng tượng nổi, lại đồng thời lại lo lắng cho sức khỏe của Trịnh Thể Nghiêm

Vì vậy, lúc này mới có chuyện gã lấy hết can đảm khuyên can Trịnh Thế Nghiêm như thế

Dứt lời, dưới sự kinh ngạc của mọi người, Trịnh Thế Nghiêm đã mau chóng mặc quần áo xong, sau đó cũng không để ý tới lời lầm bầm của Tiểu Phúc Tử mà đã sải bước đi ra ngoài

Thấy vậy, đám người Tiểu Phúc Tử sao mà còn dám chần chừ, ngay lập tức cũng đi theo sau.

Phải đi qua đường cái mới có thể ra khỏi kinh thành, Tiểu Phúc Tử thấy xe của Trần Bắc Vương quả nhiên đang chậm rãi đi tới dưới sắc trời của buổi sáng tinh mơ, gã liền trừng to hai mắt, cũng thực lòng tin tưởng tình bạn giữa Trịnh Thế Nghiêm và Mạc Vân Thiên là những “người phàm” như bọn họ thật sự không thể nào tưởng tượng ra được

Mà vào giờ phút này Mạc Vân Thiên hình như cũng có linh cảm, vẫy tay ra hiệu cho đoàn xe dừng lại, sau đó giục ngựa chạy về phía Trịnh Thể Nghiêm

Xa xa, dưới sự ngây ngẩn của đội ngũ hai bên, Mạc Vân Thiên đã nhảy xuống ngựa, tiếp đó liền quỳ lạy Trịnh Thể Nghiêm.

Một cái lạy này chính là vua tôi có khác biệt!

Một cái lạy này của Mạc Vân Thiên chính là để tỏ rõ lập trường của hắn, hắn sẽ ủng hộ sự thống trị của Trịnh Thể Nghiêm!

Trịnh Thế Nghiêm là ai chứ, mặc dù đối phương không nói câu nào, nhưng hắn cũng đã hiểu rõ lời mà Mạc Vân Thiên không nói ra

Trong khoảnh khắc đó, hắn muốn dùng tay ra hiệu, nhưng lại phát hiện ngay bàn tay không thể làm ra một động tác nhỏ như vậy nữa

Mặc dù Trịnh Thể Nghiêm đứng từ xa không nghe được nhưng hắn vẫn hiểu được hai chữ “Bảo trọng” phát ra từ miệng Mạc Vân Thiên.

“Thành Khê, chúc hai người bạc đầu giai lão, cả đời bình an vui vẻ không sầu lo.” Lúc này Trịnh Thế Nghiêm chỉ Tử Lam bẩm, ngoại trừ bản thân hắn và Mạc Vân Thiên ở phía xa kia thì không người nào có thể nghe rõ được hắn đang nói những gì.

Mạc Vân Thiên lộ ra một nụ cười rực rỡ trong gió lạnh mà từ trước đến nay Trịnh Thể Nghiêm chưa từng nhìn thấy, rồi không chút do dự nhảy lên ngựa

Nhìn đoàn xe của Mạc Vân Thiên dần dần biến mất dưới ánh rạng đông rồi không còn thấy nữa, Trịnh Thể Nghiêm vẫn còn đứng ở chỗ đó nhìn về phương hướng mà mấy người Mạc Vân Thiên đã rời đi...

Gió lạnh cuối mùa thu thổi áo choàng trên người hắn mở toang ra, nhưng hắn dường như không hề cảm thấy được giá rét.

“Hoàng thượng, chúng ta trở về thôi!”

“Ừ!” Ngay tại thời điểm Tiểu Phúc Tử cho rằng Trịnh Thể Nghiêm sẽ không đáp lại, rốt cuộc đối phương cũng lên tiếng.

Thong thả lên đường, cuối cùng đoàn người của Tử La cũng trở lại Mạc Bắc, mà Mạc Vân Thiên thì dự định đưa Tử La về trấn Cổ Thủy trước, rồi hắn lại đi phủ Trấn Bắc Vương

Trên con đường mà mấy người Tử La vô cùng quen thuộc từ huyện Thanh Dương đến trấn Cổ Thủy, Tử La nhìn phong cảnh quen thuộc bên ngoài, trong lòng vô cùng bùi ngùi.

Lúc này, Mạc Vân Thiên không cưỡi ngựa nữa mà ngồi trong xe ngựa cùng Tử La

“Mạc đại ca, sau này quan hệ giữa chúng ta cùng Hoàng thượng có phải sẽ càng lúc càng xa không?” Tử La tựa vào trong ngực Mạc Vân Thiên, nghĩ đến hôm ly biệt đó, hơi buồn bã mà thở dài nói.

“Sao A La lại biết sẽ như vậy, lúc trẻ huynh và Hoàng thượng đã quen nhau, hiểu về nhau không hề kém hơn muội cùng mấy người Tử Thụ

Yên tâm đi, Hoàng thượng biết thứ huynh muốn

A La, muội có biết không, Hoàng thượng từng nói rằng, chờ thiên hạ này ổn định, hoàng thượng nhất định sẽ lấy vật báu quý giá nhất trên đời này để huynh mang đi cưới muội

Lời này, suốt đời chúng ta sẽ không bao giờ quên.”

Mạc Vân Thiên vừa chỉnh lại áo choàng thật dày của Tử La, vừa xem như đang tán gẫu mà trả lời nàng.

Mà Tử La vừa nghe vậy, hốc mắt liền đỏ lên, vừa cảm động vì tình nghĩa của Trịnh Thế Nghiêm, lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì Mạc Vân Thiên quan tâm và lo nghĩ cho nàng

Không cần nàng lên tiếng, Mạc Vân Thiên đã hiểu gánh nặng và sự lo lắng của nàng, trên đời có thể có một người như vậy đợi nàng, sao nàng còn chưa hài lòng nữa chứ, Tử La thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.