Lúc này, bên trong phòng vô cùng yên lặng, yên lặng đến độ như là trời đất này đã bị lãng quên mất rồi vậy.
Vừa rồi, Mạc Vân Thiên cũng đã biết được tình hình và sự nguy hiểm của Tử La từ Mạc Nhị thúc.
Thật sự không còn cách nào sao? “Muội đã từng nói là muốn luôn ở bên cạnh huynh mà, bây giờ muội muốn nuốt lời sao?” Cuối cùng, Mạc Vân Thiên đã nói câu đầu tiên trong mấy ngày qua
Câu nói này khiến cho Tử Thụ đang ở ngoài phòng, còn có mấy người Mạc Đồng, Mạc Bắc đang canh giữ ở bên ngoài chấn động, đôi mắt cũng nóng lên
“Muội đã nói rồi..
Muội muốn nuốt lời sao?” Mạc Vân Thiên vẫn chỉ nói mỗi câu nói này, nhưng những người bên ngoài rất dễ nghe ra được sự tuyệt vọng đến nghẹt thở từ trong3câu nói đó
Là sống không còn gì luyến tiếc nữa sao? Tử Thụ nghe thấy mấy câu lẩm bẩm này của Mạc Vân Thiên, liền nói thầm, sau đó nước mắt gần như sắp lăn xuống.
Vào giờ phút này, cậu không hề nghi ngờ, nếu như lần này thật sự Tử La không thể qua khỏi thì chắc chắn Mạc Vân Thiên cũng sẽ đi theo nàng
“A La, muội bỏ được sao? A La, muội thật sự không cần Đại ca sao, ngay cả Mạc đại ca của muội mà muội cũng không cần nữa sao?” Cùng với tiếng lẩm bẩm nỉ non, âm thanh của Mạc Vân Thiên càng ngày càng đè thấp xuống, đã khiến cho Mạc Đông cùng Mạc Bắc vừa nghe thấy nước mắt cũng phải rơi xuống
Thời gian trôi qua, nghe thấy bên trong phòng, lời nói của Mạc Vân Thiên càng ngày càng đứt quãng,2Tử Thụ dường như thấy được sinh mạng của Tử La cũng đang dần xói mòn theo, mà cậu lại chỉ có thể bó tay bất lực không thể làm gì được.
Bị giày vò như vậy đã khiến cho Tử Thụ không thể nhịn được mà cất bước chạy vào trong phòng, đi thẳng tới trước giường của Tử La mới dừng lại.
Dường như là sợ quấy rầy tới Tử La cho nên cậu cũng không dám bước tới thêm một bước nữa.
“A La, muội thật sự bỏ được sao? A La, muội không cần Đại ca, chẳng lẽ muội cũng không cần cả Mạc đại ca luôn sao?”
Dứt lời, thấy người đang nằm trên giường vẫn chẳng có động tĩnh gì, cả khuôn mặt Tử Thụ tràn ngập sự thất vọng, cậu liên tiếp lui về phía sau, đúng không vững liền ngã ngồi xuống đất
Nghe thấy tiếng động bên1trong phòng, Mạc Bắc liền quay đầu đi, nhưng Mạc Đông đứng bên kia lại có thể nhìn thấy một giọt nước mắt đang trượt xuống..
Thấy vậy, hắn cảm thấy một sự hối hận mà trước nay chưa từng có
Hắn hối hận, hắn ăn năn..
Hắn phải nên hiểu rõ Tam tiểu thư chính là mạng sống của gia nhà mình Tử Lau rồi chứ, không có Tam tiểu thư, gia bọn họ cũng không thể sống sót được...
Hắn oán bản thân, oán lúc ấy vì sao lại cứ như vậy mà bỏ Tam tiểu thư lại
Nếu như hắn không dẫn Mạc Bắc, Mạc Tây rời đi thì sao Tam tiểu thư có thể bị bắt đi được chứ?
Ngàn vàng không thể xóa được sự ân hận, vào giờ phút này, Mạc Đông hận không thể lấy cái chết ra để bồi tội! Hắn thề, chỉ cần lần này Tử La có1thể sống sót, thì sau này, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng giống như là bảo vệ Mạc Vân Thiên vậy
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến, nghe âm thanh này còn rất gấp gáp nữa
Mạc Đông hoàn hồn lại trước, chà lau một cái rồi mới nhìn ra bên ngoài.
Hóa ra là Mạc Tam trước đó được phái đi tìm danh y đã trở về
“Mạc Đông, Tam tiểu thư sao rồi?” Mạc Tam vừa tới gần đã gấp gáp hỏi
Mạc Đồng thấy sau lưng Mạc Tam không có đại phu đi theo, vẻ mong đợi sinh ra lúc vừa mới nhìn thấy Mạc Tam liền bị dập tắt, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: “Vẫn giống như..
lúc ban đầu...” Càng về sau, giọng nói gần như càng nhỏ đến nỗi khó mà nghe thấy được
“Trời ơi, đừng làm ra bộ1dáng chết héo này, đệ đoán thử xem ta tìm được người nào?” Mạc Tam không hề sa sút như Mạc Đông, mà đẩy hắn một cái, cực kỳ hào hứng nói
“Tam ca, đừng thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc huynh đã tìm được người nào vậy? Là danh y sao? Sao huynh không dẫn người đó về đây?” Mạc Bắc đứng bên cạnh lại phản ứng cực nhanh, không đợi Mạc Đông có phản ứng, hắn đã lau nước mắt vội vàng tiến lên kéo lấy Mạc Tam, truy hỏi lia lịa.
“Tránh ra, đệ dơ muốn chết! Không nói cho đệ nghe đâu, ta đi vào báo tin tốt cho gia trước đã!” Vừa nói, Mạc Tam đã đẩy Mạc Bắc ra rồi đi tới, không thèm để ý tới Mạc Bắc đang phát cáu ở phía sau
Lúc này, Mạc Đông mới có phản ứng, nhìn Mạc Bắc rồi hai người vô cùng ăn ý đi theo vào trong phòng
Mạc Tam phấn khởi bừng bừng chạy vào trong phòng, nhưng lại thấy Tử Thụ đang mất hết tinh thần, Mạc Vân Thiên và Tử La đang kề sát vào nhau ở trên giường, mà lúc này Mạc Vân Thiên khiến người ta có cảm giác tuyệt vọng chưa từng có.
Thấy vậy, Mạc Tam không dám chậm trễ thêm một giây nào nữa, vội dừng bước lại, bẩm báo với Mạc Vân Thiên: “Gia, thuộc hạ tìm được đại sư Nguyên Không rồi! Theo..
theo tin tức mà thuộc hạ nghe được thì ngày..
ngày hôm qua đại sư Nguyên Không của chùa Linh Tuyền đã xuất quan.”
Mạc Tam kích động nên giọng nói hơi lắp bắp
Tử Thụ vừa nghe vậy, chân mày liền khẽ nhướng lên.
Đại sư Nguyên Không?
Mãi đến khi cậu phản ứng ra đại sư Nguyên Không mà Mạc Tam vừa nhắc tới chính là đại sư Nguyên Không - người có tên tuổi ngang với đại sư Huyền Tuệ có danh xưng là “Thánh Tăng” của chùa Hoàng Giác ở kinh thành thì cậu cũng kích động.
Phải biết rằng, lúc này thầy tu, nhất là cao tăng, y thuật của họ thậm chí còn cao siêu hơn y thuật của thái y trong Thái y viện nữa.
Mà chuyện này không phải chỉ là lời đồn đại, mà nó có bằng chứng rõ ràng.
Có người nói, vào mười năm trước thì y thuật của đại sư Nguyên Không đã đạt đến cảnh giới tuyệt diệu rồi
Có người nói vị đại sư này có thể làm cho người chết sống lại, trình độ y thuật đã luyện tới độ nhuần nhuyễn Tử La rồi
Nhưng mà rất khó để biết tung tích của đại sư Nguyên Không, hơn nữa năm nay người đã xấp xỉ một trăm lẻ hai tuổi rồi
Nhiều năm mọi người không nghe được tin tức gì về ông cũng cho rằng ông đã viên tịch
Cho nên bây giờ Mạc Tam nói đã tìm được đại sư Nguyên Không, hơn nữa còn đúng lúc ông mới vừa ra khỏi cửa, sao mà Tử Thụ không vô cùng kích động cho được? Ngay cả Mạc Đông và Mạc Bắc đang từ phía sau đi tới cũng mừng rỡ đến nỗi không thể kiềm chế được.
Mạc Đông liên tục nói phải đi báo tin này cho mấy người Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Nhị thúc, mà hắn cũng đã chạy ra ngoài luôn rồi
Lúc này, Mạc Vân Thiên nghe thấy Mạc Bắc đang cùng Mạc Tam bàn tán về y thuật kỳ diệu của đại sư Nguyên Không, rốt cuộc ánh mắt của hắn đã có tiêu cự, trong mắt thoáng qua thần thái và khát vọng kinh người.
Thấy cuối cùng Mạc Vân Thiên đã có phản ứng, Mạc Bắc là người đầu tiên chú ý tới, liền hết sức vui mừng, vội nói với Mạc Vân Thiên: “Gia, chùa Linh Tuyền cách đây không xa, ngay bên cạnh biến thành thôi
Bây giờ chúng ta tới đó, ban đêm nghỉ lại một biến thành một tối, sáng hôm sau là chúng ta đã có thể đưa Tam tiểu thư lên chùa Linh Tuyền mời đại sư Nguyên Không chữa trị cho Tam tiểu thư rồi
Cho nên, ngài phải tỉnh táo lại, đi bố trí một ít công việc kể tiếp.”
Hắn đang nói thì có rất nhiều tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến, Trịnh Thể Nghiêm là người đầu tiên tiến vào, sau khi đi vào, câu đầu tiên của hắn chính là, “Thành Khê, ta đã để cho mấy người Mạc Nhất đi sắp xếp nhân thủ lên đường, chúng ta chuẩn bị cho kĩ, lát nữa là có thể lên đường tới chùa Linh Tuyền rồi.”
Hắn vừa dứt lời, Mạc Nhị thúc cùng Mạc Nhị ở phía sau cũng đã đi theo vào.
“Hầu gia, Hầu gia, nghe nói Tiểu Tam mang tin tức của Nguyên Không về có phải không? Tiểu Tam đâu rồi?” Vào giờ phút này, Mạc Nhị thúc cũng cuống cuồng lên, rõ ràng là ông biết tin tức trễ hơn Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Nhất, với lại cũng không rõ tình huống như mấy người Trịnh Thể Nghiêm
Mạc Đông cuống quýt đi ra ngoài nhưng vẫn còn rất lý trí, biết đầu tiên là phải báo cho Trịnh Thế Nghiêm và Mạc Nhất để bọn họ chuẩn bị lên đường là việc khẩn cấp cũng như quan trọng nhất
Có điều, những chuyện này không hề có chút ảnh hưởng nào tới sự kích động của Mạc Nhị thúc vào giờ phút này.
Phải nói rằng, ai biết rõ tính cách của Mạc Nhị thúc sẽ biết mặc dù bình thường Mạc Nhị thúc không thể nói là nghiêm túc, nhưng dáng vẻ mừng rỡ như điên giống như hôm nay vẫn là chưa từng thấy qua.
Mà vào giờ phút này, sắc mặt của Mạc Nhị ở sau lưng Mạc Nhị thúc cũng kích động đến nỗi khó có thể che giấu được
Bây giờ tuy y thuật của hắn không phải là xuất sắc nhất, nhưng cũng phải biết trong toàn bộ triều Đại Tể hiện giờ cũng không có quá năm người có y thuật cao hơn hẳn.
Mà đại sư Nguyên Không hành tung khó dò này chính là người hắn muốn gặp mặt nhất trong số đó
Cho nên vào giờ phút này, dù cho là tỉnh táo, ít nói như Mạc Nhị cũng không nén được mà vừa vào cửa đã đi tìm bóng dáng của Mạc Tam
Sau khi đã thấy Mạc Tam thì liền vội vã đi tới, túm lấy Mạc Tam liền hỏi: “Tiểu Tam, đệ chắc chắn bây giờ đại sư Nguyên Không đang ở chùa Linh Tuyền biến thành chứ?”
“Vâng vâng vâng!” Thấy Mạc Nhị kích động túm lấy mình như vậy, Mạc Tam lại nghĩ tới võ nghệ của vị gia này
Đừng thấy bình thường Mạc Nhị dường như dùng gần hết thời gian vào nghiên cứu y thuật, nhưng hắn cũng là một trong những người đứng đầu trong đội ám vệ của Mạc gia
Chí ít, Mạc Tam cảm thấy bản thân không phải là đối thủ của Mạc Nhị.
Cho nên, lúc này khi bị Mạc Nhị túm lấy, hắn cũng không dám phản kháng mà chỉ gật đầu liên tục.
Mà Mạc Nhị thúc đứng bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện của Mạc Nhị và Mạc Tam thì lúc này mới phát hiện ra Mạc Tam
Mạc Nhị thúc đang định đi tới hỏi Mạc Tam, mà bây giờ thấy Mạc Tam gật đầu liên tục cho nên Mạc Nhị thúc mới dừng bước chân lại
Thấy Mạc Nhị thúc đang định đi về phía mình nhưng đã bình tĩnh lại, còn có Mạc Nhị cũng đã buông mình ra, rốt cuộc Mạc Tam mới cảm thấy bản thân như được sống lại.
Lần này không cần mấy người Mạc Nhị thúc hỏi, hắn liền nói lại chuyện liên quan tới ngày hôm qua đại sư Nguyên Không đã xuất quan mà vừa nãy đã nói cho Mạc Vân Thiên cùng Tử Thụ nghe rồi
Đến lúc này, mọi người trong phòng đã bình tĩnh hơn nhiều
Nói xong, Mạc Tam lại nói tiếp: “Nhị thúc nhìn xem còn phải mang gì theo nữa không, những thứ khác bọn ta đều đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, chờ mọi người thu xếp xong thì chúng ta lên đường tới chùa Linh Tuyền ngay.”
Mọi người trong phòng nghe vậy đương nhiên không có ý kiến gì khác, thậm chí Tử Thụ và Trịnh Thể Nghiêm cũng đã tự mình gói đồ rồi
Ngay cả Trịnh Thể Nghiêm cũng đã tự ra tay xếp đồ thì những người khác thấy vậy sao mà còn dây dưa nữa
Chẳng mấy chốc, người trong phòng đã tản ra, mỗi người đều đi chuẩn bị hành lý xuất phát.