Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ

Chương 147: 147: Tiến Vào Bí Cảnh




Editor: Nho Mỹ.

Trưa hôm đó, nhân lúc bấy giờ Côn Sơn còn chưa tới, Lưu Thiết với Ca Cương vừa chờ người người phụ trách vừa cùng nhau mở cuộc họp.

Nội dung của của hội nghị rất nhàm chán, nhưng mà lại bàn bạc về chuyện này kia nhiều.

Khi họp Ca Cương có dẫn theo một cô gái tới đây, cô này nhìn qua cũng không tệ lắm, váy ngắn ăn mặc gợi cảm vô cùng, dáng người nom rất là quyến rũ.

Lần đầu tiên khi nhìn thấy cô gái này, ánh mắt của đám người Mạc Đình Xuyên tất cả đều rơi vào người Diệp Sơ Dương.

Diệp Sơ Dương: "... Mấy người nhìn tôi như vậy làm gì? "

Nghe vậy, tên ngốc to con Lưu Thiết trầm tư một lúc, cuối cùng vẫn là rất rất nghiêm túc nói ra những lời mà giờ phút này đám người Mạc Đình Xuyên muốn ý tứ đền "Chính là đột nhiên phát hiện ra, cậu hình như cũng không kém cô ta bao nhiêu."

Nghe được lời này của Lưu Thiết mặc dù không có hiểu rõ thế nào, nhưng thông minh như Diệp Sơ Dương làm sao có thể không phải biết ý tứ của đối phương.

Câu nguyên vẹn là:

Tuy rằng cậu là con trai, nhưng thay nữ trang rồi so với cô gái trước mắt này mà nói, thật không có chênh lệch chút nào, đương nhiên cả khoản cái bánh bao kia.

Diệp Sơ Dương cảm thấy được ý tứ của đám Lưu Thiết, khóe miệng không tự giác run rẩy một chút.

Đúng lúc này, con mắt của Ca Cương có cũng dừng ở trên người Diệp Sơ Dương, sau khi hắn trên dưới quét một vòng quanh Diệp Sơ Dương, ánh mắt lộ ra chút tán thưởng với thần sắc si mê.

Cái vẻ này của Ca Cương tự nhiên cũng bị đám Lưu Thiết thấy ở trong mắt.

Lưu Thiết không chút suy nghĩ liền xê dịch người mình tới Diệp Sơ Dương ở đằng trước, lợi dụng thân hình của mình che chắn kín mít dáng người mảnh khảnh của Diệp Sơ Dương.

Vốn dĩ lúc mấy người chạm mặt trước đó, tuy rằng Diệp Sơ Dương cũng đi sau Lưu Thiết, nhưng cô cảm giác vẫn giảm sự tồn tại của mình xuống, lúc này đám người Ca Cương căn bản không biết diện mạo của thiếu niên đi phía trước ở đằng sau Lưu Thiết cũng không kém.

Hoặc là phải nói, thậm chí bọn họ còn không nhớ đằng trước có một thiếu niên đi bên cạnh Lưu Thiết.

Ánh mắt Ca Cương nhìn Diệp Sơ Dương tuy rằng bị thân hình cao lớn của Lưu Thiết ngăn cản, nhưng mà hiển nhiên giờ phút này hắn còn không chịu từ bỏ.

Lần đầu tiên người đàn ông lộ ra một nụ cười tươi có thể nói là chân thành ý thật với Lưu Thiết, hỏi hắn: "Trước kia không phải anh Thiết đã nói không thích tìm một cô gái làm cấp dưới sao? Sao bây giờ lại tìm một người, hơn nữa diện mạo cũng đúng là tuyệt sắc?"

Lưu Thiết hoàn toàn coi những lời này của Ca Cương như đánh rắm. Nhưng nghĩ lại, trong lời nói này rốt cuộc cũng nói đúng một chút, chính là hai chữ "tuyệt sắc".

Sắc mặt nhàn nhạt, Lưu Thiết nhìn hắn một cái, ngay sau đó không chút khách khí cười lạnh một tiếng: "Có liên quan gì tới cậu?"

Giọng nói này phát ra, đám người Ca Cương sắc mặt biến đổi.

Tuy rằng Lưu Thiết luôn có thái độ khách khí như thế với bọn họ, nhưng trước mặt nhiều người như bây giờ, thậm chí là tại lúc mĩ nữ tuyệt sắc kia, khách khí như vậy với bọn họ cũng đúng là có chút nói không nên lời.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt đám Ca Cương vừa rồi cũng không đẹp mấy, vẻ tươi cười trên mặt biến mất không còn dấu vết.

"Tôi nói này anh Thiết, đây là anh không đúng rồi. Nói như thế nào thì chúng ta cũng là anh em, có đồ tốt mà nói, quan hệ anh em cùng hưởng một chút chẳng phải cũng là một loại thú vui."

Anh em?

Cùng hưởng?

Xem thường Lưu Thiết sắp lên tới trời rồi đi.

Trước kia khi chưa thấy Diệp Cửu thiếu gia nghĩ làm sao muốn làm "anh em tốt" cùng hưởng với hắn một chút? Bây giờ coi trọng Diệp Sơ Dương, mà lại bắt đầu muốn kéo con bê chung với hắn rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.