Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ

Chương 1: 1: Hệ Thống Đến!






Đây là lần đầu tiên Thác Bạt Thế Kiệt thấy hối hận vì cuối cùng hắn ta lại làm khó dễ, không tuân thủ hứa hẹn mà ra tay với Mạc Vân Thiên.

Nếu lúc ấy hắn ta không làm như vậy thì làm sao xảy ra việc như bây giờ chứ?

Nếu không phải hắn ta có thói quen bối các loại độc dược lên binh khí, hiện tại đã không xảy ra chuyện như vậy rồi

Lúc này, trong lòng Thác Bạt Thế Kiệt cũng bất an, không biết nếu Tử La thật sự không tỉnh lại thì không biết Mạc Vân Thiên lại làm chuyện gì với bọn chúng

Dựa theo biểu hiện của Mạc Vân Thiên mà ngày đó hắn ta đã quan sát được, Thác Bạt Thế Kiệt biết ý3nghĩa của cô gái Tử La này đối với Mạc Vân Thiên khẳng định là cực kỳ khác biệt.

Lúc ấy, Mạc Vân Thiên có thể vì Tử La mà chủ động đón nhận nhát dao rất có thể đã đâm trúng chỗ hiểm của hắn, có thể sẽ lấy được mạng của hắn

Còn nữa, sau khi Tử La vì hắn cản một nhát dao kia, sắc mặt của Mạc Vân Thiên đầy phẫn nộ và khiếp sợ, thậm chí là khi người phía sau xông lên bảo vệ bọn họ, Mạc Vân Thiên vẫn không có phản ứng gì

Nghĩ đến đây, lòng Thác Bạt Thế Kiệt lại càng thêm rất lạnh rất lạnh

Còn nghĩ đến lời nói của Mạc Vân Thiên rằng nếu Tử La mà xảy ra chuyện gì thì2hắn sẽ bất kể hậu quả mà san bằng Dạ Quốc, Thác Bạt Thể Kiệt không khỏi lại mất kiên nhẫn

Hiện tại hắn ta đã có thể khẳng định rằng nếu Tử La thật sự có chuyện gì không hay xảy ra thì Mạc Vân Thiên sẽ điên lên, đến lúc đó, Dạ Quốc sẽ phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của hắn

Nghĩ đến chuyện Mạc Vân Thiên có thể trả thù, sắc mặt Thác Bạt Thế Kiệt giờ khắc này khó coi chưa từng có

Bởi vì Thác Bạt Thế Kiệt đều hiểu rõ ràng rằng Dạ Quốc hiện tại có thể không chịu đựng nổi lửa giận của Mạc Vân Thiên

Những nhân vật như Mạc Vân Thiên, nếu mà không phải cố kỵ điều gì thì bọn1họ sẽ điên cuồng hơn bất cứ ai, tới lúc đó, dù là hoàng đế Đại Tề đích thân tới cũng không có cách nào ngăn cản cuộc trả thù không có lý trí của hắn.

Mà ngoài sự lo lắng đó ra, Thác Bạt Thế Kiệt không muốn thừa nhận, nhưng mà không thể không đối mặt với sự thật rằng hắn ta cực kỳ hối hận vì đã đâm Tử La.

Không biết vì sao, sau khi trốn thoát từ cửa khẩu Quảng Yên, hắn ta luôn nhớ tới chuyện đã xảy ra về hai ngày bắt cóc Tử La.

Cho tới bây giờ, hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái nào có thể bị nhiều kẻ áo đen như vậy cướp đi như vậy mà vẫn còn có1thể bình tĩnh đến vậy.

Thậm chí, nàng còn có thể bình tĩnh mà phân tích tình huống khi đó, nói ra rất nhiều lời gài bẫy bọn họ, hắn ta cũng không cẩn thận mà trúng chiêu

Thác Bạt Thế Kiệt bây giờ vẫn còn nhớ rõ rằng sau khi bọn họ ăn thịt nướng bị bỏ thuốc ở trong sơn động, khi hắn ta giãy giụa muốn đi qua bắt lấy Tử La thì Tử La vẫn còn có thể lấy thuốc mê ra khiến bọn họ bị hạ thuốc thêm

Hơn nữa, sau đó nàng còn có thể sinh tồn hơn một ngày tại mùa đông ác liệt ở biên quan

Lúc ấy, nhóm ám vệ thủ hạ của hắn ta đều cảm thấy nàng chạy trốn lâu như vậy rồi mà1người của họ lại khẳng định nàng chưa được người của Mạc Vân Thiên cứu đi, bọn họ đều cho rằng nàng đã sớm bị chết đói, chết rét nơi hoang

då.

Nói đến chuyện này, tới bây giờ, Thác Bạt Thế Kiệt vẫn có chút không rõ vì cái gì mà lúc ấy hắn ta vẫn không chịu từ bỏ, vẫn quyết giữ ý mình mà tiếp tục tìm kiếm.

Rồi sau đó, đến khi hắn ta thấy trên không trung có đạn tín hiệu được bắn ra, chỉ có chính hắn ta mới biết được sau khi nghĩ đạn tín hiệu ấy rất có thể là của Tử La, trong lòng hắn ta khi đó đã có cảm giác may mắn mãnh liệt đến thế nào!

Sau khi hắn ta lỡ tay đâm Tử La một nhát dao, cho tới bây giờ, Thác Bạt Thế Kiệt vẫn không dám nhớ lại bóng dáng của nàng đã ngã xuống giống như lập tức bị mất đi sức sống vậy! Giờ khắc này, khi nghĩ lại tới chuyện này, Thác Bạt Thế Kiệt ngay lập tức không biết hắn ta làm sao nữa

Nếu là mọi khi, tính mạng của một cô gái ở trong mắt hắn ta đúng thật là không tính là gì

Nhưng hiện tại, hắn ta lại không nhịn được hoài nghi nếu đối tượng đổi thành cô gái giảo hoạt, cơ trí, dũng cảm rồi lại không hiền lành kia, liệu hắn ta có còn nghĩ như vậy nữa hay không? Lúc này, Thác Bạt Thế Kiệt không biết nếu thời gian có thể quay trở lại một lần, liệu hắn ta còn có thể lựa chọn đi bắt Tử La nữa hay không, hoặc là sau đó, liệu hắn ta có thể từ bỏ cơ hội lén lút cho Mạc Vân Thiên một nhát dao trí mạng hay không.

Càng nghĩ, trong lòng Thác Bạt Thế Kiệt không khỏi cảng loạn, hơn nữa cảm giác này, hắn ta chưa từng có bao giờ

Ngay lập tức, hắn ta không khỏi giận dữ mà hất đổ mọi thứ trước mặt xuống đất, làm vậy thì hắn ta mới cảm thấy trong lòng dễ chịu một chút

Tại phủ thành chủ của thành Long Bắc, lúc này Tử La vẫn đang hôn mê, đám người Mạc Nhị thúc đã thử các loại phương pháp mà vẫn không có chuyển biến gì tốt

Mạc Vân Thiên thì vẫn như cũ, từ đầu đến cuối đều gắt gao ôm chặt lấy Tử La, dù là Tử Thụ tự mình ra tay cũng không thể khiến hắn buông Tử La trong lòng mình ra

Sau khi đám người Mạc Nhị thúc, Mạc Nhị lại bắt mạch cho Tử La, đám người Tử Thụ chờ ở bên ngoài bước lên đón

“Sao thế?” Tuy rằng nhìn biểu cảm của đám người Mạc Nhị thúc, Mạc Nhị, Tử Thụ gần như đã biết kết quả, nhưng cậu vẫn không nhịn được ôm may mắn mà hỏi

Mà đám người Trịnh Thế Nghiêm và Mạc Nhất lúc này cũng đều tập trung ở đây, bọn họ cũng đều mang vẻ chờ mong mà nhìn qua

Đến khi nhìn thấy Mạc Nhị thúc lại lắc đầu, lúc này bọn họ mới hết hy vọng mà cúi đầu

“Thành Khê vẫn không hề nói một câu nào sao?” Trịnh Thể Nghiêm cố gắng trấn định mà buông chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn về phía đám người Mạc Nhị thúc mà hỏi.

Dưới ánh mắt của Trịnh Thế Nghiêm, tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực, Mạc Nhị thúc lại không dám lơ là, sau khi lắc đầu, trầm mặc trong chốc lát mới cung kính nói ra lo lắng và suy nghĩ của ông, “Có lẽ chỉ khi Tam tiểu thư bình an, Hầu gia mới có thể có sức sống

Mà tình thể ở bên ngoài hiện giờ, tuy rằng liên quân hai nước Dạ Quốc và Hung Nô tạm thời lui binh, nhưng mà phía Giang Nam quả thật không yên ổn, tình cảnh của phe chúng ta hiện tại vẫn không quá lạc quan

Với tình hình của Hầu gia hiện tại thì có lẽ không thể ra chiến trường hay và chủ trì đại cục

Cho nên, thể cục biến quan bây giờ chỉ có thể mong Thập Nhất vương gia hao tâm tổn trí!” Không thể không nói, những gì Mạc Nhị thúc nói đúng là sự thực hiện nay, mọi người nghe vậy không khỏi trở nên trầm mặc

Mà giờ khắc này, giống như đám người Mạc Nhị thúc và Mạc Nhất, cả Tử Thụ cũng lo lắng Trịnh Thế Nghiêm sẽ bởi vì Mạc Vân Thiên đang sa sút tinh thần, không để ý đến đại cục mà trách tội hắn.

Hiện tại Trịnh Thể Nghiệm không chỉ gặp phải sự uy hiếp của liên quân hai nước Dạ Quốc và Hung Nô, mà còn phải đối mặt phe phái Nhị hoàng tử ở Giang Nam đang dẫn hơn một trăm năm mươi nghìn quân trú tại Giang Nam khởi binh tạo phản

Nhưng mà Mạc Vân Thiên thân là thuộc hạ thuộc phe phái Trịnh Thế Nghiệm mà lại đang vì tình nam nữ mà hoàn toàn không quan tâm đến đại cục

Dù là hoàng tử nào đi nữa, thấy thuộc hạ của mình như vậy cũng đều tức giận cả.

Cho nên, hiện tại bị Trịnh Thế Nghiêm hỏi như vậy, điều đầu tiên mà Mạc Nhị thúc nghĩ đến chính là điều này, mọi người trong phòng ngoài Tử Thụ ra, ai cũng đều là tâm phúc trong tâm phúc của Mạc Vân Thiên

Và Tử Thụ cũng đứng về phía Mạc Vân Thiên, nghe Mạc Nhị thúc nói như vậy, bọn họ đều không khỏi lộ vẻ khẩn trương.

Đương nhiên, những người ở đây đều là người thông minh, dù trong lòng lo lắng nhưng vẫn có thể cố gắng che giấu điều này.

Trịnh Thể Nghiêm là ai chứ, có thể sinh tồn ở kinh thành đầy đao quang kiếm ảnh..

và cả nơi mà bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng như biến quan, sao hắn có thể không nhìn ra suy nghĩ của mọi người trong phòng vào lúc này.

(*) Đao quang kiếm ảnh: ánh đao bóng kiếm, hình dung cảnh đánh nhau rất kịch liệt, dữ dội.

Vì thế, sau khi hiểu được, Trịnh Thể Nghiêm không khỏi thầm cười khổ trong lòng, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ hắn lại là một kẻ không hiểu nhân tình như vậy sao?

Giữa hắn và Mạc Vân Thiên, thật ra đã không thể nói rõ rốt cuộc là ai nợ ai nhiều hơn

Trịnh Thể Nghiêm có thể coi bất cứ người nào là thần tử, có thể lợi dụng đủ kiểu, có thể nghi kỵ đủ kiểu, nhưng đối với Mạc Vân Thiên, hắn biết cả kiếp này cũng sẽ không bởi vì thân phận của hắn mà nghi kỵ, lợi dụng Mạc Vân Thiên.

Bởi vì Trịnh Thế Nghiêm biết rằng hắn có thể có hôm nay, sở dĩ đến bây giờ vẫn có thể còn sống, vẫn còn có cơ hội tranh lấy vị trí cao kia, đều là dựa vào Mạc Vân Thiên.

Nếu không có Mạc Vân Thiên, có lẽ trong mấy năm hắn mới đến biến thành đã bởi vì hảo dũng đấu ngoan, bởi vì không sợ sống chết, bởi vì căn bản không muốn sống mà ở trên chiến trường đấu đá lung tung mà hóa thành một nấm mộ rồi!

(*) Hảo dùng đầu ngoan: hiểu chiến, rất thích đánh nhau, ra vẻ ta đây.

Cho nên giờ khắc này, sao hắn có thể ích kỷ, bởi vì ngôi vị hoàng đế của hắn mà không để ý đến tới sự sống chết của bọn họ chứ? Nhưng mà Trịnh Thể Nghiêm cũng biết, từ sau khi biết thân phận của hắn, đám người Mạc Nhị thúc đã không thể coi hắn như thằng nhóc choai choai ngày xưa nữa

Cho nên, dù biết sự lo lắng của đám người Mạc Nhị thúc, lúc này hắn cũng không tiện giải thích

“Cứ để Thành Khê chăm sóc cho Tam tiểu thư đi, chuyện bên ngoài đã có ta và đám người Mạc Nhất rồi.” Dòng suy nghĩ thay đổi thật nhanh, sau khi cân nhắc, Trịnh Thể Nghiêm đối mặt với mọi người đang có chút nơm nớp lo sợ trong phòng, ngoài nói những lời này ra, hắn cũng không biết nên nói gì mới có thể làm cho bọn họ an tâm.

Trịnh Thế Nghiêm vừa dứt lời, quả nhiên mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.