Không Biết Tướng Quân Là Nữ Lang

Chương 3: Có qua có lại




*******************************

A Hạ Nhĩ vừa tiết lộ một tin tức cho bọn Triển Chiêu, lại khiến bọn họ phải tự hỏi – Trong Qủy Hải còn có quân Tống! Nếu đã mặc đồng phục quân Tống năm đó của Trâu Nguyệt, vậy có thể suy đoán là những người năm đó vẫn còn sống không? Mà người tóc đỏ da trắng tuyết, có phải là Sa Yêu trong truyền thuyết không? Sa Yêu đưa cổ trùng vào người A Hạ Nhĩ, cứu mạng hắn, nhìn hắn rơi xuống hố cát, cho nên hắn mới bị gió thổi đến đây. Theo như truyền thuyết nói rằng Sa Yêu biết vị trí tất cả các mắt xoáy cát… vậy có thể suy đoán, người trong đó không bị giam cầm, vậy tại sao lại không ra? Còn nữa, quái vậy màu đen tập kích bọn A Hạ Nhĩ rốt cuộc là cái gì?

***

Lúc này…. Trong Ma Qủy Thành.

“Hỏa Kê!” Tiểu Lương Tử đang phá cửa phòng Lâm Dạ Hỏa bên ngoài.

Sau khi Lâm Dạ Hỏa giận dỗi rời khỏi mọi người liền về phòng sầu muộn.

“Mở cửa ra Hỏa Kê!” Tiểu Lương Tử đập cửa ầm ầm.

Lâm Dạ Hỏa phiền: “Đừng ồn!”

“Không phải nháo! Ngươi mau mở cửa!” Tiểu Lương Tử hô ngoài cửa: “A Mễ Nhĩ kia tỉnh rồi!”

Lâm Dạ Hỏa nhìn trời: “Tỉnh rồi chẳng phải rất tốt sao, chờ hết gió đưa hắn về cho lão tử nhà hắn đi!”

“Không phải! Hắn nói chút chuyện kỳ quái!” Tiểu Lương Tử nhảy dựng lên ngoài cửa: “Ngươi mở cửa ra!”

Lâm Dạ Hỏa khoanh tay không thèm dậy.

“Hỏa Kê, ngươi đừng có không biết lòng người tốt!” Tiểu Lương Tử ở ngoài cửa nói: “Bọn Đại hòa thượng dặn không được nói cho ngươi, ta lén chạy tới đó!”

Lâm Dạ Hỏa hơi sững sờ, nhìn ra cửa.

“Ngươi có mở cửa không!” Tiêu Lương chống hông gắt: “Không mở ta đi đó!”

Lúc Tiểu Lương Tử xoay mặt định đi thì cánh cửa đằng sau chợt két một cái, sau đó Tiểu Lương Tử bị Lâm Dạ Hỏa xách cổ vào.

Đặt Tiểu Lương Tử lên bàn, Lâm Dạ Hỏa đóng cửa lại, đến ngồi cạnh bàn nhìn bé: “Hắn nói gì? Sao sư phụ phải giấu ta?”

Tiểu Lương Tử ngồi xếp bằng trên bàn, nói cho hắn nghe những chuyện mình nghe được, những gì A Mễ Nhĩ trải qua cũng tương tự những gì A Hạ Nhĩ trải qua, chỉ là bị người áo đen khác đả thương, được Tống quân khac cứu, được người áo đỏ khác nhét Oa Oa cổ vào bụng và rơi vào cái xoáy cát khác mà thôi, cho nên mới rớt xuống cửa Ma Qủy Thành.

Lâm Dạ Hỏa nghe xong, hai hàng lông mày cũng nhíu chặt lại: “Ngươi nói cái gì? Quân Tống và người áo đỏ sao?”

Tiểu Lương Tử gật đầu: “A Mễ Nhĩ kia còn nói một câu nữa!”

Lâm Dạ Hỏa nhìn bé chằm chằm.

Tiểu Lương Tử khoanh cánh tay nhìn hắn: “Nhưng mà nếu muốn ta nói cho ngươi biết thì ngươi phải dẫn ta đi gặp Cận Nhi.”

Lâm Dạ Hỏa nhìn trời: “Ngươi nói!”

“Ngươi đồng ý đi!”

Lâm Dạ Hỏa giận, đè bé lại: “Nói hay không?”

Tiểu Lương Tử không nói: “Hắn nói hắn nghe thấy một Tống binh gọi một người áo đen che mặt tóc xám là ‘Trâu Tướng quân’.”

Lâm Dạ Hỏa sửng sốt: “Cái gì?”

“Thế nên A Mễ Nhĩ cho rằng người cứu hắn là Trâu Lương.” Tiểu Lương Tử xoa cằm phân tích: “Nhưng mà lúc hắn bị chìm vào hố cát kia, hắn nhìn thấy người kia có vẻ già hơn Trâu Lương nhiều nên cũng không rõ lắm.”

Lâm Dạ Hỏa đứng phắt dậy, hỏi Tiểu Lương Tử: “Người áo đỏ kia thì sao?”

Tiểu Lương Tử nhún vai: “Đại hòa thượng cũng hỏi như vậy, A Mễ Nhĩ nói hắn không biết tên người đó, nhưng mà cảm giác không giống người, tóc màu đỏ, da rất trắng…. Nhưng mà hắn nói rõ, người áo đỏ và quân Tống kia ở cùng nhau.”

Lâm Dạ Hỏa buông Tiểu Lương Tử ra, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, hình như đang nghĩ gì đó.

Tiểu Lương Tử nhìn hắn đi qua đi lại đến chóng cả mắt, nói: “Lúc đó ta có nghe được Đại hòa thượng và Liễu Đại bá nói chuyện của cha ngươi.”

Lâm Dạ Hỏa dừng bước, nhìn Tiêu Lương.

Tiểu Lương Tử tuy còn nhỏ những rất tinh ranh, khoanh tay nhìn Lâm Dạ Hỏa: “Ta đã nói sao ngươi và Trâu Lương lại nháo đến vậy chứ, thì ra là có chuyện như vậy. Nói cũng đúng, nếu như ta là ngươi, cha nương Cận Nhi lại có thù oán với Cha nương ta, chắc chắn ta cũng trốn thôi…. Nhưng mà!”

Tiểu Lương Tử túm ống tay áo của Lâm Dạ Hỏa: “Lần này rất tốt rồi! Biết đâu không phải là kẻ thù truyền kiếp! Điều tra rõ nếu không sẽ rất đáng tiếc.”

Lúc này, tâm trạng của Lâm Dạ Hỏa cũng đỡ hơn chút rồi, cũng không còn giận nữa, lé mắt nhìn Tiểu Lương Tử: “Đáng tiếc gì?”

Tiểu Lương Tử cười tủm tỉm đụng vai Lâm Dạ Hỏa: “Ngươi hiểu mà.”

Lâm Dạ Hỏa bị bé chọc cười.

Tiểu Lương Tử chỉ hắn: “Cười rồi kìa! Ha ha ha!”

Lâm Dạ Hỏa sờ cằm: “Sư phụ sao phải giấu ta?”

“Hắn sợ ngươi lén chạy vào Qủy Hải mà!” Tiểu Lương Tử nói: “Này, ngươi nói xem, nếu cha ngươi và cha Trâu Lương đều ở trong Qủy Hải, vậy sao lại không đi?”

Lâm Dạ Hỏa khẽ cau mày, lắc đầu, sau đó lại trầm tư.

“Ta muốn vào Qủy Hải một chuyến.” Lâm Dạ Hỏa đột nhiên nói.

“Á!” Tiểu Lương Tử giật mình nhảy dựng: “Ngươi đừng có làm loạn!”

Lâm Dạ Hỏa nhìn bé: “Có vấn đề gì?”

“Không được! Ngươi nhìn kết cục của mấy tên vào Qủy Hải xem!” Tiểu Lương Tử nhắc nhở: “Bàn bạc kỹ hơn đã! Hay chúng ta đi Hắc Phong Thành đi….”

Lâm Dạ Hỏa bĩu môi: “Không được, chuyện của ta tự ta giải quyết, cần gì phải đi nhờ tên Câm đó!”

Khóe miệng Tiểu Lương Tử giật một cái, chỉ mũi Lâm Dạ Hỏa: “Ngươi còn nói là không nhớ Câm nữa sao, ta chỉ bảo ngươi đi Hắc Phong Thành tìm Triệu Phổ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, sao ngươi chỉ biết nghĩ đến Câm hả.”

Lâm Dạ Hỏa cầm gối đầu đập Tiêu Lương.

Hai người đáng nhau trong phòng.

Bên ngoài phòng.

Vô Sa khoanh tay hỏi Liễu Hàn Tinh: “Thế nào rồi?”

Liễu Hàn Tinh nghĩ một chút: “Chắc là được rồi, chuyện cần biết đã biết cả rồi.”

Gia Cát Âm nhìn hai lão đầu: “Các người không sợ Tiểu Lâm Tử thực sự chạy vào Qủy Hải sao?”

Vô Sa mỉm cười: “Vào cũng đâu có sao.”

“Nhưng mà mấy người đen thui kia….” Liễu Hàn Tinh hỏi Vô Sa: “Là cái gì vậy?”

Vô Sa Đại sư vuốt cằm: “Cái này ta cũng kỳ quái, chờ gió ngừng rồi nói.”

“Đến chiều tối là gió có thể ngừng.” Gia Cát Âm nhìn sắc trời một chút.

Vô Sa gật đầu: “Không ngoài dự liệu, Hắc Phong Thành nhất định sẽ phái người đến, lúc đó ta sẽ cùng Ân Hậu Thiên Tôn nghĩ cách.” Nói xong ba người lặng lẽ rời khỏi viện của Lâm Dạ Hỏa.

Trong phòng Lâm Dạ Hỏa và Tiểu Lương Tử nói chuyện rất thoải mái, tình cảnh bi thảm mấy hôm trước đã tan thành mây khói rồi.

***

“Gió ngừng rồi!”

Chiều tối ván cửa của sạn đạo tránh gió cũng được gỡ xuống, tiểu nhị đi ra bên ngoài thử gió một chút…. Lại nhìn mây trên trời, hô lên một tiếng.

Sau đó người trong sạn đạo cũng bắt đầu hoạt động, có người thu thập hành lý chuẩn bị dời đi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy Long Kiều Quảng lần tìm một ống trúc bên hông rồi chạy ra ngoài, hai người hơi ngạc nhiên nên cũng theo ra.

“Chúng ta làm gì đây? Tiếp tục đến Hỏa Phụng Đường, hay là mang người về Hắc Phong Thành tìm Công Tôn?” Triển Chiêu hỏi.

“Gì cũng không làm.” Long Kiều Quảng đi ra cửa, mở ống trúc ném lên trời cao….

Mọi người thấy ống trúc y như một mũi tên bay lên giữa trời, sau đó “bùm” một tiếng nổ tung.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt nhìn.

Đây chính là tên lệnh liên lạc của Triệu gia quân à? Nhưng mà tên lệnh này hơi khác thì phải, tên lệnh liên lạc của Triệu gia quân thường có màu xanh biếc, lúc nổ trên trời thì ánh sánh phát ra cực chói mắt, hai luồng ánh sáng giao nhau mơ hồ hiện ra chữ “Cửu”, rất dễ nhận.

Nhưng mà tên lệnh lần này lại có màu đen, tiếng rất vang, khi nổ tung thì tạo thành từng mảng khói như đang nhe nanh múa vuốt trên không trung, có cảm giác như là một con rồng màu đen?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hỏi Long Kiều Quảng: “Cái gì đây?”

Long Kiều Quảng cười, chỉ về phía sạn đạo tránh gió.

Chỉ thấy mọi người đang trợn mắt há miệng đứng ở đó, có vẻ khó xử, mà bọn tiểu nhị thì nhanh chóng chạy về phòng ở hậu viện trốn.

Hoàng Thu Phượng thì hùng hùng hổ hổ xông ra: “Con mẹ nó, các ngươi không cho người ta làm ăn hả?”

Long Kiều Quảng phất tay áo với nàng: “Sẽ bồi thường tổn thất cho ngươi.”

Sắc mặt Hoàng Thu Phượng tốt hơn chút, lắc đầu xoay người rời đi.

Đúng lúc này, trên thành lầu Hắc Phong Thành xa xa liên tiếp vang lên tiếng tù và, sau đó liên tiếp ba đạo tên lệnh đều bắn lên không trung, khói lửa màu đen dừng ở trên trời rất lâu, mang theo mùi thuốc pháo bay xa.

Một lát sau, xung quanh tiếng vó ngựa vang lên rầm rập, từ phía chân trời xa xa đã có thể nhìn thấy một vệt đen dài bất tận đang vun vút phóng về đây.

Long Kiều Quảng khoanh tay: “Chậc! Động tác của Âu Dương càng lúc càng nhanh!”.

Triển Chiêu hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Long Kiều Quảng chỉ làn khói đen đỉnh đầu: “Ý nghĩa của tín hiệu này chính là, nằm yên đừng cử động, Triệu gia quân có việc quan trọng phải làm, tất cả các trạm dịch, khách *** đều tạm thời đóng cửa đợi lệnh.”

Quả nhiên, những khách nhân trong sạn đạo đều mang vẻ mặt nghi ngờ quay lại.

Nhất là bọn Da Luật Tề cùng Lý Cẩm đều mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn ra ngoài.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, lúc này đã nhìn thấy đội nhân mã đầu tiên chạy đến chính là Tiên phong quân của Âu Dương Thiếu Chinh.

Chẳng bao lâu Âu Dương Thiếu Chinh đã đến trước mặt mọi người, tay níu chặt dây cương của Phong Nha Đầu, con Hoàng Phiếu Mã được phóng như bay vui mừng hớn hở xổ tung lông.

Đợi thêm chút nữa, Trâu Lương cũng đến, Tây Lộc quân của hắn cách đó cũng rất gần, lúc này hắn đang khó hiểu mà nhìn Long Kiều Quảng, rõ ràng đang không hiểu tên này vừa mới xuất môn chưa lâu mà đã lại giở trò gì rồi.

Lúc sau nữa Triệu Phổ cũng đến, quả nhiên, không phụ mong đợi của mọi người, hắn có mang theo “quân sư” đến.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dẫn Công Tôn vào khách *** kiểm tra tình trạng của A Hạ Nhĩ.

Long Kiều Quảng ở bên ngoài kể cho Triệu Phổ, Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương nghe qua chuyện mà A Hạ Nhĩ vừa mới nói ban nãy.

Ánh mắt Trâu Lương lúc này cũng thay đổi rồi.

Âu Dương lập tức giữ chặt Trâu Lương đang định lao vào Qủy Hải: “Từ từ.”

Triệu Phổ cũng chỉ tại chỗ: “Ngươi đứng im cho ta, không có lệnh của ta không được phép vào.”

Rõ ràng là Trâu Lương đang rất bất mãn, nhưng từ nhỏ đến giờ hắn đều nghe lời Triệu Phổ, hơn nữa quân lệnh không thể trái, hắn chỉ có thể nhẫn nại mà thôi.

Triệu Phổ vào khách *** gặp A Hạ Nhĩ trước.

Âu Dương và Long Kiều Quảng, mỗi người vỗ một vai Trâu Lương, nói với hắn.

“Chuyện tốt đó!”

“Đúng vậy!”

“Biết đâu cha ngươi và cha Lâm Dạ Hỏa cũng chưa chết!”

“Hơn nữa hai người rõ ràng cùng một phe.”

“Hay ngươi đừng bướng nữa, cùng bọn Triển Chiêu đến Ma Qủy Thành đi!”

“Đúng vậy! Lâm Dạ Hỏa còn chưa biết!”

“Cùng nhau điều tra rõ tốt hơn!”

Trâu Lương bị hai người lôi hai bên trái phải cũng phát hoảng, nhưng mà tâm trạng tốt lên thấy rõ.

Trên lầu, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường qua cửa sổ cũng nhìn rõ tình hình bên dưới, đây chính là tin tức khiến người ta phấn chấn mà, chưa nói đến việc Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương có thể lại tốt đẹp hay không, chỉ cần nếu như quả thực có người còn sống thì đã là kỳ tích rồi. Nếu có thể phụ tử đoàn viên, gia đình sum họp, vậy còn gì tốt hơn nữa đây?

Công Tôn trị liệu cho A Hạ Nhĩ, đồng thời cũng rất hứng thú với độc trên lưng hắn.

“Loại độc này đúng là cần phải để Oa Oa cổ trổ tài mới được, không phải trước đó đã được đưa Oa Oa cổ vào có khi cả ta cũng không cứu được hắn.” Công Tôn vuốt cằm cảm khái.

Tiểu Tứ Tử vịn một bên chân hắn gật đầu, tâm tình bé lúc này cực tốt, vừa mới nhớ cha thì cha đã tới rồi này.

Triệu Phổ lại hàn huyên cùng A Hạ Nhĩ một lúc, hỏi xong tình hình cụ thể thì đến bên cạnh Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ: “Ngươi định làm thế nào?”

Triệu Phổ nói: “Nếu như bên trong thực sự có quân Tống, như vậy có hai tình huống.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Qủy Hải ở đại mạc xa xa: “Nếu Lâm Dạ Hỏa thực sự là Sa Yêu, chúng ta muốn vào đó nhất định phải có hắn dẫn đường.”

Triệu Phổ gật đầu, vuốt cằm, sau đó cười xấu xa.

Mọi người nhìn vẻ mặt hắn, có dự cảm không tốt.

Triệu Phổ hỏi: “Con Lừa hoang và người nhà họ Lý ở đây thật à?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, chỉ ngay sát vách: “Hiên Viên Phách cũng ở.”

Triệu Phổ phát tay chặn lại: “Nước đó quá nhỏ, không cần mang hắn chơi cùng.” Nói xong thì vỗ vai Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Hai ngươi để Kiều Quảng lại cho ta, mang theo Trâu Lương tiếp tục đến Hỏa Phụng Đường tìm Lâm Dạ Hỏa tâm sự, chắc chắn hắn biết đường. Ngoài ra, hai ngươi cùng giúp ta canh chừng Trâu Lương, đừng cho hắn lén chạy vào Qủy Hải.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, có chút ngạc nhiên hỏi Triệu Phổ: “Vậy ngươi muốn làm gì?”

Triệu Phổ vui vẻ: “Ta đi lừa người.”

Nói xong, Triệu Phổ nói với A Hạ Nhĩ: “Lát nữa ta phái người đưa ngươi về nhà, ngươi nói cho cha ngươi đừng có phái người vào Qủy Hải làm gì, chuyện này chẳng có chút xíu lợi lộc nào đâu. Ta dẫn theo bọn Liêu Quốc và Tây Hạ chơi đùa với nhau chút. Có điều, nếu cha ngươi cũng có hứng thú, ta không ngại cho hắn tham gia một chân đâu.”

A Hạ Nhĩ nhất mực gật đầu, trong lòng nhất định không muốn vào Qủy Hải nữa đâu! Không thèm nhảy vào vùng nước đục này đâu!

***

Vì vậy, mọi người phân công nhau hành động, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang theo Ân Hậu, Thiên Tôn, Tiểu Tứ Tử, túm thêm Trâu Lương tuy vẫn còn chút mất tự nhiên nhưng cũng đã tốt hơn nhiều rồi chạy tới Ma Qủy Thành.

Lúc Trâu Lương đi, mấy con sói vẫn luôn đi theo bị Triển Chiêu phát hiện, cuối cùng do Triển Chiêu đặc biệt yêu cầu, Trâu Lương đã gọi Tắc Lặc ra. Kết quả là Triển Chiêu ôm chầm Tắc Lặc cọ tới cọ lui một lúc thật lâu, còn nói sẽ giới thiệu Tiểu Ngũ cho nó làm quen nữa, đáng tiếc Tiểu Ngũ đã phải ở lại trong Hắc Phong Thành rồi.

Ánh mắt Tắc Lặc nhìn Triển Chiêu khá phức tạp, nhưng dù bị hắn cọ tới cọ lui, lăn qua lăn lại chẳng khác nào quả cầu thịt mà cũng không chạy.

Điểm này khiến Trâu Lương rất khó hiểu, trước đây Tắc Lặc ghét nhất là bị người ta sờ nó hoặc vỗ đầu nó, lần này tuy Triển Chiêu không coi nó như chó, nhưng cũng xem nó như Tiểu Tứ Tử xóa tới bóp lui mà cũng không chạy nữa, thật quá kỳ quái… Triển Chiêu quả nhiên thật phi thường quá. Bản thân là một con Mèo, chẳng những dung túng Chuột còn thu phục được cả sói, quá mạnh a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.