Không Biết Tướng Quân Là Nữ Lang

Chương 29: Gặp mặt thông gia




***

Triển Chiêu nhìn Thiên Tôn, đột nhiên cảm thấy lời tiên đoán Ân Hậu bị vạn người ghét và Thiên Tôn cô độc trăm năm của Ngân Yêu Vương cũng không đúng lắm! Bởi vì hai người này lớn lên bên nhau từ nhỏ, bất luận vận mệnh có thăng trầm đến đâu thì trước sau như một, hai người vẫn luôn quan tâm lẫn nhau, làm bạn với nhau. Cho dù bọn họ không tồn tại trên đời này đi chăng nữa, thì Thiên Tôn cũng sẽ không hề cô độc, bởi vì Ân Hậu vẫn luôn ở bên hắn… Đây chính là Nhóm Tương Du trong truyền thuyết kia sao? Lúc này đều đã trở thành hai đại chí tôn võ lâm rồi đó.

***

Tất cả sự chú ý của mọi người trong Khai Phong phủ đều đổ dồn về sân viện gần trù phòng, đám nha dịch ở hết trong phòng trực. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đúng lúc cũng không có ở phủ, ngay cả Công Tôn cũng bị bệnh, Triệu Phổ thì ở bên giường chăm sóc cho hắn. Tiểu Lương Tử nghĩ rằng Công Tôn bị bệnh rồi, Tiểu Tứ Tử sẽ phải chăm sóc cho hắn không rảnh chơi với mình nên bé tự chạy đi luyện công.

Cho nên… trên hàng lang gấp khúc to như vậy của Khai Phong phủ lại chỉ còn có một mình Tiểu Tứ Tử mà thôi.

Từ hậu viện đến tiền viện cơ bản cũng không xa lắm, Tiểu Tứ Tử thường xuyên đi qua, thỉnh thoảng cũng có thể gặp được mấy nha hoàn gì đó, chỉ là không biết hôm nay làm sao nữa, xung quanh lại vô cùng im ắng.

Trời cũng tối đen, cả hành lang gấp khúc tối đen như mực.

Tiểu Tứ Tử vốn cũng không chú ý lắm, đôi chân ngắn ngủn đang chạy bành bạch, bỗng nhiên… có một điểm sáng, xuất hiện kín đáo ở phía trước.

Tiểu Tứ Tử hơi sửng sốt.

Lại thấy một vật giống như đèn ***g đang bay ở phía trước.

Tiểu Tứ Tử dừng chân lại, mở to mắt nhìn, thấy chiếc đèn kia nhẹ nhàng chậm rãi lướt về phía mình. Trong bóng tối… hình như ở phía sau đèn ***g còn có một dáng vẻ mờ ảo hình người màu đỏ nữa…

Tiểu Tứ Tử nâng hai bàn tay mập mạp mà đỡ mặt: “Nha a a a a!”

Đêm dài tĩnh mịch thế này, đừng xem bình thường thanh âm của Tiểu Tứ Tử mềm nhũn như bánh bột nếp nhưng dù sao cũng là trẻ con, giọng hét cũng rất cao.

Trong phòng, Triệu Phổ vừa mới đặt Công Tôn nằm xuống, đắp cho hắn cái chăn xong lại bỗng nghe thấy tiếng thét truyền đến, gần như đồng thời, Công Tôn “phốc” một cái vùng dậy, nhảy khỏi giường, nhanh chân chạy thẳng ra ngoài, vừa chạy vừa rống: “Tiểu Tứ Tử!”

Triệu Phổ cũng giật cả mình. Ngoại trừ việc giật mình vì tiếng thét của Tiểu Tứ Tử ra thì cũng yên lặng than thở một chút – Động tác vừa rồi của Công Tôn quá nhanh đi, nhanh hơn cả Triển Chiêu rồi.

Đồng thời lúc đó, từ trong hoa viên phía sau cùng vang lên tiếng đám ảnh vệ soàn soạt bắn đến, động tác vô cùng dứt khoát dũng mãnh, có mấy người còn lao cả vào nhau nữa.

Tiểu Tứ Tử chân ngắn tay ngắn, vừa hét vừa quay đầu chạy, lại thấy cái đèn ***g kia cứ thế phi đến phía mình càng lúc càng gần.

“Nha a a a!” Tiểu Tứ Tử thấy được cửa viện ở ngay trước mắt rồi, nhay chóng lao ra ngoài, mà trùng hợp như thế, cũng có người đi tới, lao thẳng vào lòng luôn.

Tiểu Tứ Tử bỗng nghe thấy người nọ kêu “ai da!” một tiếng.

Chờ đến khi hoàn hồn lại, bé thấy mình đã đè lên một người, người đó đang té ngửa trên mặt đất.

Tiểu Tứ Tử đụng phải ai đây? Tiểu Hầu Gia Bàng Dục chứ ai.

Lại nói, mấy hôm nay Bao Duyên bận học hành để chuẩn bị cho kỳ xuân thử sắp tới. Bao phu nhân quản hắn rất nghiêm, Bao Duyên cũng chẳng thể xuất môn được. Bàng Dục ở phủ Thái Sư mới có một ngày đã chán chết rồi, không chịu được lại tìm đến chơi với Bao Duyên. Vừa vào đến viện của Bao Duyên đã bị hắn đuổi ra ngoài, không cho làm phiền hắn học bài.

Bàng Dục vừa mới ra khỏi cửa đã nghe thấy đám nha hoàn nói Công Tôn bị bệnh, cho nên định đến hỏi thăm một chút.

Vừa mới đi đến cửa viện lại chợt nghe thấy có tiếng hét thảm. Bàng Dục nghe ra hình như là tiếng kêu của Tiểu Tứ Tử, thầm nghĩ sao vậy? Tiểu Tứ Tử giẫm phải con chuột hay là gián mà lại bị dọa sợ đến vậy chứ?

Hắn và quẹo một cái, còn chưa hiểu đâu vào đâu đã bị Tiểu Tứ Tử đè lên người rồi.

Thường ngày Tiểu Hầu gia cũng lười luyện tập, người vừa cao vừa gầy, hạ bàn cũng không được vững chắc lắm cho nên Tiểu Tứ Tử vừa mới đụng cái đã ngã chổng vó rồi.

Bàng Dục nhìn Tiểu Tứ Tử đang đè trên người mình, thấy khuôn mặt nhỏ bé của nó cũng trắng bệch cả rồi, nhanh chóng đưa tay ôm lấy: “Làm sao vậy?”

Bàng Dục vừa ôm cái đã vui vẻ rồi, tiếng tim đập thình thịch của bé hắn cũng nghe được hết, cho nên trêu ghẹo bé: “Đệ gặp quỷ à?”

Chữ “à” con chưa nói hết đã thấy một cái đèn ***g bay giữa không trung đến đây… Theo sau đèn ***g còn có một thân ảnh màu đỏ… lại có cả khuôn mặt trắng bệch nữa.

“Mẹ nó a!” Tiểu Hầu gia kinh sợ đến dựng thẳng tóc gáy, tiềm lực bộc phát trong nháy mắt, nhảy dựng lên, ôm lấy Tiểu Tứ Tử xoay người bỏ chạy.

Còn chạy chưa được mấy bước đã cảm thấy có người vỗ vai mình một cái, còn thấy cả một bàn tay tái nhợt, móng tay còn có màu xanh.

Bàng Dục há miệng, vừa định thét một tiếng “nương” thì đột nhiên lại nghe thấy có tiếng người hô lên: “Cúi đầu!”

Bàng Dục vội vàng cúi đầu, che chở cho Tiểu Tứ Tử. Lần nữa quay đầu lại nhìn… thấy Triệu Phổ chẳng biết từ khi nào đã giáng từ trên trời xuống, nhận lấy Tân Đình Hầu mà Tử Ảnh phóng tới, quét ngang một đao, chém ngang nữ quỷ váy đỏ kia…

Cùng lúc với đao của Triệu Phổ quét ngang qua, trên đỉnh tường xung quanh đã đứng đầy ảnh vệ rồi, Công Tôn cũng vội vàng chạy đến, ở ngoài cửa hiên phía sau còn có Ngô Nhất Họa và Hồng Cửu Nương chạy đến xem náo nhiệt chắn nữa.

Ngay trước mắt bao nhiêu người…

Cùng lúc với đao của Triệu Phổ lướt qua, nhân ảnh kia lại giống y như một làn sương bị một trận gió thổi bay, “vụt” một tiếng, khi đao quét ngang qua, không có xương cốt máu thịt, nhân ảnh kia hóa thành một làn khói nhẹ, phiêu tán.

“Cạch” một tiếng, đèn ***g rơi trên mặt đất, chỉ lát sau đã cháy sạch chỉ còn lại một cái khung gỗ màu đen.

Triệu Phổ nhìn đao của mình… Trong một khắc ban nãy kia, hình như hắn thực sự chém phải cái gì đó. Nhưng mà… hình như cũng giống như chẳng có gì cả… Sao lại thế này?

Theo ngọn đèn, Triệu Phổ nhìn thấy dính ở bên ngoài Tân Đình Hầu hình như có một tầng nước mỏng, giống như hơi nước, hắn liền nhíu mày.

Bàng Dục vẫn còn ngồi dưới đất, hắn sờ vai mình, cũng cảm thấy hoang mang – Tại sao quỷ kia lại biến mất chứ? Vừa rồi rõ ràng có người vỗ vai hắn mà.

“Tiểu Tứ Tử!”

Công Tôn chạy tới kêu một tiếng, phá vỡ tràng diện im lặng bên này.

Mọi người lấy lại tinh thần, thấy Công Tôn chạy đến bên cạnh Bàng Dục, ôm lấy Tiểu Tứ Tử đang nhào tới, vừa vỗ lưng vừa xoa mông: “Có bị dọa sợ không?”

Tiểu Tứ Tử cũng bị dọa sợ thật, lúc này tim vẫn còn đập thình thịch đây.

Triệu Phổ quan sát một tầng mỏng trong suốt phủ bên ngoài Tân Đình Hầu, chợt lại nghe thấy bên ngoài có người nói: “Là băng…”

Triệu Phổ quay sang thì thấy Ngô Nhất Họa đã đứng bên cạnh hắn rồi, cúi đầu xem tầng mỏng phủ trên đao của hắn.

“Băng ạ?” Triệu Phổ khó hiểu.

Hồng Cửu Nương cũng tới, nhẹ nhàng phất tay một cái… trên tay Cửu Nương xuất hiện một tầng lửa… Sau khi lửa cháy, lại thấy tầng băng bên ngoài Tân Đình Hầu kia tan chảy, biến thành máu loãng…

Triệu Phổ nhíu mày vung đao một cái… Máu loãng chảy xuống mặt đất.

Trên mặt đất cũng có một tầng băng màu đỏ, hình như chính là tầng y phục đỏ ban nãy…

Triệu Phổ nhìn chằm chằm bãi máu loãng đã bị tan chảy, nhíu mày.

Tử Ảnh nhẹ nhàng vỗ Giả Ảnh, nhỏ giọng nói: “Hình như ta đã gặp qua loại công phu này rồi.”

Giả Ảnh cũng gật đầu.

Lần đầu tiên bọn họ gặp Thiên Tôn chính là ở trong Hoàng cung. Khi đó độc nhân đã lao ra từ trong cống phẩm của Tây Hạ. Thứ đó vừa đáng sợ lại còn mang theo kịch độc… Đúng lúc nguy cấp, Thiên Tôn vốn đi lạc vào Hoàng cung đã vung một chưởng… đóng băng độc nhân kia. Sau đó một trận gió thổi qua, đã biến thành bột phấn giống như bông tuyết thế này.

Mọi người nhìn nhau – Chẳng lẽ thứ này thực sự là người à, sau đó còn bị đông lạnh thành như vậy nữa?

“Không thể nào.” Hồng Cửu Nương nhíu mày lắc đầu: “Trên đời này có thể làm như vậy chỉ có một người mà thôi.”

Triệu Phổ thu Tân Đình Hậu lại, nhìn Hồng Cửu Nương.

“Chỉ có Thiên Tôn. Miễn cưỡng lắm thì có thêm ngoại công của Bạch Ngọc Đường, Lục Thiên Hàn có thể mà thôi.” Ngô Nhất Họa lắc đầu: “Ngoại trừ hai người này ra thì căn bản không ai có khả năng làm được.”

“Cái này…” Bàng Dục giơ tay: “Ban nãy nàng ta còn vỗ ta nữa! Bất kể đó là người hay quỷ, nếu đã bị đông cứng rồi, hẳn là ban nãy cũng không thể động đậy mới đúng chứ? Sao bây giờ mới bị đông lạnh biến thành bột phấn a?”

Triệu Phổ cũng gật đầu: “Ban nãy ta cũng không cảm nhận được hàn khí gì.”

Đám ảnh vệ cũng gật đầu – Thật khiến người ta khó hiểu a!

Công Tôn đã vỗ người một lúc rồi, liền đặt Tiểu Tứ Tử xuống, bưng mặt bé kiểm tra xem sao.

Tiểu Tứ Tử quệt miệng, lại tiếp tục rúc vào ngực Công Tôn.

Công Tôn cũng nở nụ cười, lại nhẹ nhàng xoa bé mấy cái nữa, mặc kệ nó là người hay quỷ, dù sao thì Tiểu Tứ Tử cũng không có vấn đề gì là được.

Bên này vẫn còn ồn ào, Tiểu Lương Tử vừa mới luyện công xong cũng chạy tới. Ban nãy bé luyện công xong trở lại sân viện, phát hiện tất cả mọi người không có ở đó, tìm xung quanh mới gặp được một ảnh vệ nói cho bé nghe là Tiểu Tứ Tử mới đụng phải quỷ ở hành lang, Tiểu Lương Tử xổ mao luôn, nhanh chóng chạy đến đây.

“Cận nhi!”

Tiêu Lương vừa lao đến vừa thét: “Ta đã nói ban nãy nhìn thấy một bóng người, còn tưởng nhìn nhầm chứ, sớm biết vậy ban nãy lúc luyện công liền giải quyết luôn… Ai nha.”

Tiểu Lương Tử còn chưa dứt lời đã bị Triệu Phổ túm lấy, xách cổ áo.

Tiêu Lương giãy giụa trong tay Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhíu mày hỏi hắn: “Ban nãy luyện công ngươi nhìn thấy cái gì?”

“Một bóng người, vụt cái hiện ra.” Tiểu Lương Tử quay đầu lại: “Động tác cũng không nhanh lắm, dù sao cũng không thể nhanh được như Triển Chiêu, chỉ là vô thanh vô tức, con còn tưởng là Thiên Tôn chứ, mặc một thân trắng tinh.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái.

“Chạy về hướng nào?” Triệu Phổ hỏi.

“Phía tây.” Tiểu Lương Tử nghĩ đến đây, sờ cằm: “Ừ… Thật sự không có hơi thở cũng không thấy có gió, chẳng lẽ không phải là người.”

Triệu Phổ buông bé xuống.

Tiểu Lương Tử nhảy bổ sang chỗ Tiểu Tứ Tử, vỗ ngực nói từ nay về sau sẽ không dời Tiểu Tứ Tử nửa bước, còn nói để bé gặp lại tên tiểu quỷ kia liền đánh cho nó tàn phế luôn.

Lúc này Tiểu Tứ Tử cũng đã bình tĩnh lại rồi, nói với Tiêu Lương: “Không phải quỷ áo trắng, là quỷ áo đỏ…” Nói xong lại quay qua hỏi Công Tôn: “Phụ thân, chẳng lẽ có hai quỷ quỷ ạ?”

Công Tôn nghĩ đến lại giận, tên khốn nào đi giả thần giả quỷ hù dọa Tiểu Tứ Tử chứ?!

Lúc này Bàng Dục cũng đã đứng lên, vỗ bụi trên mông, cau mày nói: “Đây là loại quỷ gì chứ? Ngay cả Khai Phong Phủ cũng có thể ngang nhiên xông vào? Còn nữa, dọa ai không dọa, sao lại đi dọa Tiểu Tứ Tử?”

Công Tôn ôm lấy Tiểu Tứ Tử nhét vào trong tay Triệu Phổ, chạy đến kiểm tra bãi máu loãng kia, nhưng mà cổ áo cũng đã bị Triệu Phổ xách lên rồi.

Công Tôn quay đầu lại khều hắn: “Để ta điều tra ra kẻ nào dám hù con ta sợ, ta liền… Ai nha!”

Công Tôn còn chưa dứt lời, giật mình.

Mọi người lại thấy Triệu Phổ ôm lấy Công Tôn: “Con mẹ nó, ngươi khỏi bệnh rồi hả?”

“Thả ta xuống!” Công Tôn giận.

Tiểu Tứ Tử ghé vào bụng Công Tôn, nhìn Triệu Phổ cùng lúc ôm cả hai người.

“Về phòng ngủ cho ta!” Triệu Phổ mang theo Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử về phòng, vừa nói với nhóm ảnh vệ: “Tăng cường thủ vệ, đi truyền tin cho Triển Chiêu, nói Khai Phong Phủ có quỷ dọa sợ Tiểu Tứ Tử. Nơi này là địa bàn của hắn, mặc kệ đó là người hay quỷ, hắn tự nghĩ cách thu thập đi.”

Nhóm ảnh vệ lĩnh mệnh, tự đi làm việc.

Những người khác thì vuốt cằm nhìn Công Tôn bị Triệu Phổ ôm đi còn đang giãy dụa đòi xuống. Tiểu Tứ Tử còn ‘trợ trụ vi ngược’ mà ngồi trên bụng Công Tôn, giúp Triệu Phổ đè cha bé lại.

Bàng Dục khoanh tay, ngồi xổm xuống hỏi Tiểu Lương Tử đang vuốt cằm: “Ngày hôm nay ta không tới đây, đã bỏ lỡ chuyện gì rồi à?”

Tiểu Lương Tử híp mắt mà “ừm” hồi lâu, cảm khái một câu: “Ai nha! Sự phụ thật khí phách!” Nói xong thì chạy đi chơi với Tiểu Tứ Tử.

***

Trong Thái Bạch Cư.

Triển Chiêu nghe xong lý do Ân Hậu giết Phí Tâm.

Ân Hậu nói cho hai người biết, quả thực Phí Tâm đúng là tên chết tiệt, có giao hắn cho quan phủ để hắn thân bại danh liệt cũng chẳng sao.

Nhưng mà cho dù Phí Tâm cũng chẳng ra cái gì đi chăng nữa nhưng hắn cũng có được một nhi nữ rất ngoan hiền.

Phí Tâm có ba tử một nữ, trong đó nhi nữ nhỏ tuổi nhất, từ bé đã rất biết nghe lời, tên gọi Phí Vận.

Phí Vận quen biết với ngoại mẫu của Triển Chiêu, hai người còn là tri kỷ của nhau nữa, cũng là một trong số ít những người giang hồ chính phái có thể đối đãi công bằng với những lão nhân của Ma Cung.

Nhưng mà lúc Ân Hậu rất bình thản mà đánh giá Phí Vận, Thiên Tôn lại chen miệng vào: “Nha đầu kia thầm mến Ân Hậu, sau khi ngoại mẫu ngươi qua đời, nàng ta đối với Ân Hậu rất tốt. Đáng tiếc Lão quỷ không hề cảm kích a. Lão quỷ này ngoại trừ ngoại mẫu ngươi ra thì không hề có cảm tình với ai hết, ngươi nói này có phải là họ tự đâm đầu vào ngõ cụt không a! Tất cả còn là những cô nương tốt nữa!”

Ân Hậu trắng mắt lườm hắn một cái.

Thiên Tôn chống cằm nghiêng đầu, cảm thấy rất khó hiểu mà lầm bầm: “Lúc trẻ rõ ràng ta đẹp trai hơn hắn, vì sao tất cả nữ nhân đều thích hắn mà không hề thích ta chứ?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Thiên Tôn một cái, lại quay qua ngắm Ân Hậu – Còn có cả chuyện này sao? Hai người này thuộc hai loại hình khác nhau, việc Ân Hậu được hoan nghênh cũng rất dễ hiểu, chỉ là không lý nào Thiên Tôn lại không có ai thầm mến a! Thiên Tôn đẹp như vậy… Hay là vì do quá ngốc nghếch cho nên không biết có người thầm mến mình?

Ân Hậu nhíu mày: “Đừng có nghe hắn nói bậy.”

Thiên Tôn bắt đầu điểm đầu ngón tay đếm cho Ân Hậu xem, một mạch nhẩm đến mấy chục cái tên, đều là những cô nương tốt thầm thương trộm nhớ Ân Hậu. Triển Chiêu thì nhướng mày nhìn Ân Hậu – Ai dà! Nhìn không ra đó nha! Được hoan nghênh đến thế sao?

Ân Hậu không nói gì, Bạch Ngọc Đường cũng phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa – Đây chính là kiểu nam nhân không xấu nữ nhân không yêu trong truyền thuyết đó sao?

Thiên Tôn lại tiếp tục nâng mặt thở dài: “Vì sao không có một ai thầm mến ta chứ?” Nói xong còn quay ra Bạch Ngọc Đường, căm giận: “Ngọc Đường! Ngươi nói có phải vi sư quá thảm không a?”

Bạch Ngọc Đường thở dài.

Ân Hậu kéo Thiên Tôn qua một bên, bảo hắn đi qua chơi với Yêu Yêu đi, đừng có ngắt lời nữa. Sau đó tiếp tục nói cho bọn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường biết lý do thực sự của chuyện năm đó.

Phí Vận vô cùng sùng bái Phí Tâm, tình cảm hai cha con nhà này cũng cực tốt.

Sau khi biết được chân tướng Ân Hậu cũng thấy khó xử. Hắn vốn chẳng có chút hảo cảm nào, cũng chẳng ghét Phí Tâm. Theo lý, đã giết nhiều người vô tội như vậy thì có phải đền mạng cũng đáng. Nhưng mà Ân Hậu chẳng phải người của nha môn, cũng không thích chủ trì chính nghĩa, những loại chuyện thế này bình thường hắn đều giao hết cho Thiên Tôn làm, cũng đỡ để khiến mình phải khó xử.

Chính lúc hắn nghĩ chẳng thèm quản nữa thì Phí Tâm lại đến tìm hắn, cầu xin hắn hãy bảo vệ mình để tránh bị Thiên Tôn lấy mạng.

Triển Chiêu cảm thấy có chút buồn cười: “Hắn lấy lập trường gì để khiến người phải bảo vệ tính mạng của hắn? Chẳng phải hắn là danh môn chính phái sao? Cho dù lúc hắn giết người là lúc hắn bị phát bệnh điên, sau khi giết người rồi, khi thanh tỉnh lại chẳng lẽ không cảm thấy áy náy sao?”

Bạch Ngọc Đường cũng hiểu được đây là giả nhân giả nghĩa.

Ân Hậu thở dài: “Hắn đến cầu xin ta vì nghĩ rằng ta có thể hiểu cho hành vi của hắn.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Lý do để cho kẻ sát nhân rồi vẫn có thể thoải mái sống sót chính là… Hắn còn sống hữu ích hơn là những người bị giết kia còn sống.” Ân Hậu nhướng mày.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều ngẩn người, khó hiểu: “Có ý gì?”

“Bắt đầu từ năng lực, trí lực, địa vị cùng quyền thế trong tay…” Ân Hậu nói: “ Phí Tâm cảm thấy giá trị tồn tại của mình cao hơn những chúng sinh tầm thường bị giết kia rất nhiều. Cũng giống như việc người ta muốn sống thì phải ăn thịt, mà hắn muốn sống thì cần ăn tim vậy.”

Triển Chiêu há to miệng, không còn gì để biện giải nổi: “Lý do này…”

Bạch Ngọc Đường bắt đầu sinh ra một cảm giác cực kỳ chán ghét với Phí Tâm kia.

“Vì sao Phí Tâm lại muốn giết những người tốt vô tội?” Triển Chiêu hỏi.

“Vì hắn muốn bảo toàn cho trái tim của mình không bị xấu đi, chỉ có ăn tim người hắn mới có thể duy trì chính nghĩa của mình.”

Ân Hậu còn chưa dứt lời, Thiên Tôn lại bổ sung thêm: “Các ngươi còn nói hắn không bị điên sao?”

Ân Hậu buông chén trà xuống: “Theo quan điểm của hắn, chỉ cần người bị giết là người vô dụng thì cũng chẳng khác mấy so với giết gà giết lợn. Hơn nữa, hắn còn nói mình ra tay rất nhanh, lúc chết đối phương cũng không đau đớn chút nào.”

“Cho nên, ngoại công đã giết hắn sao?” Triển Chiêu hỏi.

Ân Hậu lắc đầu: “Lúc đó còn chưa… Thực ra ta cũng đã nghĩ đến, nhưng lại không động thủ, chỉ là sau đó lại có chút hối hận, sớm động thủ thì tốt rồi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, đồng thời cũng có dự cảm không hay: “Vậy sau đó thì sao?”

“Muốn bắt Phí Tâm cần phải lấy bắt tại trận… Phí Tâm sợ chứng cớ rơi vào tay Thiên Tôn, cho nên không ra ngoài giết người nữa.” Ân Hậu thản nhiên nói.

“Không ra ngoài giết người… chẳng lẽ lại ở nhà?” Triển Chiêu giật mình.

“Phí Vận bị giết.” Ân Hậu nói: “Bạn tốt nhất của ngoại mẫu ngươi, bằng hữu lúc ngoại mẫu ngươi xuất giá còn vui vẻ thay nàng, lúc ngoại mẫu ngươi qua đời khóc than trước mộ phần của nàng.”

“Giết chính nhi nữ thân sinh của hắn sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Ân Hậu gật đầu: “Lúc đó ta hỏa giận bốc cao, chẳng thèm nghĩ ngợi liền làm thịt hắn, dùng kiểu chết duy nhất ta nghĩ ra sẽ thích hợp cho hắn lúc đó.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều thở dài, quả thực là chết chưa hết tội.

“Nhưng mà lúc giết người đó đã bị đám nhi tử của hắn nhìn thấy.” Ân Hậu bổ sung một câu.

Triển Chiêu coi như đã hiểu: “Cho nên bọn họ mới hận người như vậy?”

Ân Hậu cũng lắc đầu: “Không, hẳn là bọn hắn không có hận ta, bởi vì bọn hắn tận mắt nhìn thấy Phí Tâm giết Phí Vận. Nếu không bất ngờ gì xảy ra, người tiếp theo sẽ chính bọn họ.”

Triển Chiêu há to miệng.

“Nhưng mà ba người này vẫn còn có chút tiền đồ, dù sao cũng là nhi tử của võ lâm minh chủ, vạn nhất lại biến thành người thân của Tâm Ma thì sau này nhất định sẽ thảm.” Ân Hậu thản nhiên nói: “Tóm lại chuyện cũng đã giải quyết xong, sau này cũng không có ai nhắc lại nữa.”

Triển Chiêu nhíu mày, nhìn Ân Hậu: “Ai nói không nhắc tới chứ? Ba người kia vì không muốn làm ảnh hưởng đến tiền đồ của mình cho nên mới đổ tội của Tâm Ma cho người giết Tâm Ma là người phải không?”

Ân Hậu không nói gì, Thiên Tôn ở bên cạnh lại vỗ tay: “Tiết mục thật hay!”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn hắn.

Thiên Tôn chuyển eo, ôm lấy vai Triển Chiêu nói: “Con nói, có phải hắn gặp phải tình huống thảm rồi không?”

Triển Chiêu nhìn Thiên Tôn mà gật đầu.

Thiên Tôn lại tiếp tục trêu ghẹo: “Rõ ràng hắn đã rơi vào tình huống thảm như vậy, thế mà trong thiên hạ này, ngoại trừ ta ra thì chẳng có ai đánh được với hắn, con nói như vậy có phải làm tức chết đám chính phái giang hồ không, ha ha ha.”

Triển Chiêu nhìn Thiên Tôn, đột nhiên cảm thấy lời tiên đoán Ân Hậu bị vạn người ghét và Thiên Tôn cô độc trăm năm của Ngân Yêu Vương cũng không đúng lắm! Bởi vì hai người này lớn lên bên nhau từ nhỏ, bất luận vận mệnh có thăng trầm đến đâu thì trước sau như một, hai người vẫn luôn quan tâm lẫn nhau, làm bạn với nhau. Cho dù bọn họ không tồn tại trên đời này đi chăng nữa, thì Thiên Tôn cũng sẽ không hề cô độc, bởi vì Ân Hậu vẫn luôn ở bên hắn… Đây chính là Nhóm Tương Du trong truyền thuyết kia sao? Lúc này đều đã trở thành hai đại chí tôn võ lâm rồi đó.

Mọi người còn đang trò chuyện bỗng nghe thấy từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân, sau đó Giả Ảnh cùng Tử Ảnh đi vào, nói với Triển Chiêu chuyện xảy ra ở Khai Phong Phủ ban nãy.

“Cái gì?” Triển Chiêu giật mình.

“Có người dám hù dọa Tiểu Tứ Tử sao?” Thiên Tôn nhảy dựng lên, lại bị Ân Hậu ấn ngồi lại.

Bạch Ngọc Đường lại có chút để ý: “Ngươi nói, sau khi Triệu Phổ chém một đao qua, đối phương biến thành băng vụn, tan biến?”

Giả Ảnh cùng Tử Ảnh gật đầu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm thấy có chút kỳ quặc – Là trùng hợp sao? Trong một ngày mà Khai Phong Phủ xảy ra hai lần quỷ xuất hiện, lần đầu hình như có chút quan hệ tới Ân Hậu, lần thứ hai lại có liên quan đến công phu của Thiên Tôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.