Không Biết Tướng Quân Là Nữ Lang

Chương 27: Cho em một hứa hẹn




Từ Thanh viên đến vườn Phù Dung cũng khá xa, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lượn qua hai vòng bên ngoài vườn Phù Dung xong lại đến Thanh viên quan sát tiếp.

Trong Thanh viên, hai gốc cây cao nhất đã bị sét đánh trúng, bị cháy xém một chút, nhưng vì mưa quá lớn cho nên cũng không có phát hỏa. Nhưng mà, tia sét này cũng rất đáng sợ, trong hai cây đó có một cây Vân sam nghe nói đã có tuổi thọ đến mấy trăm năm cũng bị đánh thảnh hai nửa, nhìn vô cùng khủng khiếp.

Trần công công đi cùng với hai người tới lắc đầu, đau lòng lòng sờ cây kia: “Cây này trải qua bao mưa gió vẫn sống yên ổn, ai ngờ hôm nay lại bị sét bổ đôi chứ.”

Trời giáng thiên lôi, lại còn giáng trúng Hoàng cung, nếu để truyền ra ngoài khó tránh khỏi tin đổn thất thiệt, Trần công công ra lệnh cho đám thị vệ, cung nữ cùng thái giám, không cho phép ai hồ ngôn loạn ngữ.

Hạ nhân trong Ngự hoa viên chuẩn bị dùng búa tới chặt đứt cây.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu rời khỏi viện, lại thấy có rất nhiều công tượng đang tụ tập phía trước vườn Phù Dung xa xa, chắc là nhân lúc mưa tạnh liền tiếp tục dỡ tường bao quanh.

Sau khi người tới, cảm giác âm trầm ở điện Tứ Hải cũng đã biến mất.

Bên kia, chẳng biết Yêu Yêu đã lẫn vào với đám Khổng tước lúc nào rồi, lại cùng bay tới bay lui với một đàn Khổng tước, còn vừa bay vừa kêu, ầm ĩ vô cùng.

Lúc này trời cũng đã tối, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử chạy tới, hỏi bọn Triển Chiêu là quay về phủ ăn cơm hay là ăn cơm tại Hoàng cung.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều tò mò về kết quả đào mộ của Công Tôn, cho nên trở về.

Triệu Trinh muốn giữ Tiểu Tứ Tử ở lại cùng dùng vãn thiện, nhưng mà rất bất lực, đứa bé này nhớ cha nó cho nên đành để mọi người về. Ngày mai Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường muốn vào cung lần nữa, lúc đó có lẽ tường vây cũng phá xong rồi, bọn họ có thể thoải mái cùng nhau khám phá cái nhà ma kia.

Tiểu Tứ Tử hẹn Triệu Trinh ngày mai sẽ đến ăn cơm và nói chuyện phiếm với hắn.

Lúc mọi người dời đi, Triệu Trinh còn dắt Tiểu Tứ Tử ra ngoài, hỏi bé muốn ăn gì để hắn bảo Ngự thiện phòng chuẩn bị, ngày mai sẽ bảo Ngự trù làm những món điểm tâm mà thường ngày bé không thể được ăn cho Tiểu Tứ Tử.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn một lớn một nhỏ tay trong tay cùng đi ra ngoài, lại tán thán thêm lần nữa – Tiểu Tứ Tử thật khiến người ta yêu thích!

Đi đến cửa cung, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Triển Chiêu: “Hình như quên gì phải không?”

Triển Chiêu hơi sửng sốt, nhìn trái nhìn phải: “Ai nha! Ngoại công và Thiên Tôn vẫn còn ở trong cung.”

Bạch Ngọc Đường lúc này cũng mới nhớ tới, quên không dẫn hai vị lão nhân ra rồi…

Nam Cung chạy đi tìm giúp, quả nhiên, Thiên Tôn cùng Ân Hậu còn đang xem họa thư trong Thi Họa Các đây này.

Sau khi được gọi ra ngoài, hai người còn cảm thấy khó hiểu.

Thiên Tôn hỏi: “Hai đứa không đi thăm nhà ma à?”

“Tường vây chưa phá xong, ngay mai mới đi.” Bạch Ngọc Đường trả lời.

Thiên Tôn cười xấu xa, phất tay áo với Triệu Trinh xong, nói tiếng “tạm biệt” rồi cứ thế đi ra ngoài cung.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái – nhìn vẻ mặt Thiên Tôn hình như biết chút gì thì phải.

Triệu Trinh còn tạm biệt Ân Hậu, nói câu “Người đi thong thả”, khiến cho đám thủ vệ ngoài cửa cung phải xoay mặt nhìn nhau – Hoàng thượng lễ phép quá.

Trần công công cùng Nam Cung Kỷ thì hiểu rõ – gần đây tâm tình Hoàng thượng không được tốt, hôm nay được hàn huyên với Tiểu Tứ Tử một lúc như vậy, trong lòng cũng vui vẻ không ít.

Lúc này ánh đèn rực rỡ cũng được thắp lên, chợ đêm sau cơn mưa lớn ở Khai Phong Phủ cũng náo nhiệt trở lại, mọi người vì trời mưa mà bị nhốt ở nhà đều ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Đã một thời gian không về Khai Phong Phủ, lại có không ít cửa hàng mới khai trương.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều ngắm cả một đường, Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử thì cả đường đi đều phải chào hỏi mọi người, Tiểu Lương Tử lại khoanh tay đi bên cạnh Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử vừa mới đưa tay cầm thứ gì là Tiểu Lương Tử liền vung bàn tay nhỏ bé của mình lên: “Mua!”

Tiểu Tứ Tử vừa đưa tay cầm thứ khác cái là Tiểu Lương Tử lại nhướng luôn mày: “Mua!”

Tiểu Tứ Tử cấm ngữ quay sang kéo Tiêu Lương, buông đồ trên tay xuống: “Ta chỉ xem qua chút thôi.”

Tiểu Lương Tử lại tiếp tục nhường mày: “Chỉ cần nhìn qua đều mua hết!”

Tiểu Tứ Tử đưa tay véo mặt nó: “Không được học Bạch Bạch phá của!”

Triển Chiêu ở bên cạnh gật đầu phụ họa, Bạch Ngọc Đường thì không hiểu sao cảm thấy đầu gối mình có chút đau.

Ân Hậu khoanh tay bất lực nhìn Tiểu Lương Tử, cứ cảm thấy chắc là đứa nhỏ này ở thành Ma Qủy quá lâu, cho nên cũng có chút không bình thường cho lắm Nhưng nói đi cũng phải nói lại… người không bình thường ở đây cũng không chỉ có Tiểu Lương Tử thôi.

Nghĩ đến đây, Ân Hậu lại nhìn về phía sau, thấy Thiên Tôn cầm hai thứ gì đó, là hai thứ khác nhau, quay lại kéo Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường bắt đầu vung bạc… Mua!

Tiểu Tứ Tử cùng Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn, muốn dạy bảo Tiểu Lương Tử sao – đây là ví dụ tiêu cực nhất!

Ân Hậu thở dài lắc đầu, xoay người một cái, đột nhiên nhìn thấy trên sạp có bày một tách trà bằng sứ.

Ân Hậu ngẩn người, đưa tay cầm lấy tách trà ngắm nghía – tách trà sứ kia có hình dạng khá đặc biệt, màu đen, có vẻ hiếm gặp được trên phố lắm.

Ân Hậu theo bản năng lật ngược tách trà lại, thấy dưới đáy tách lại khắc một con dấu màu đỏ, có hình chim ưng. Ân Hậu cứ thế ngây ngốc mà nhìn chằm chằm tách trà kia.

Gần như toàn bộ người ở Khai Phong Phủ đã biết Ân Hậu chính là ngoại công của Triển Chiêu, mọi người còn không ngừng khó hiểu, sao dạo này những người vừa giỏi võ vừa đẹp trai lại không thể nhìn ra tuổi được chứ?

“Lão gia tử thật tinh mắt!” Người bán hàng là người trong nghề, người buôn bán đều hay nói mấy lời khách sáo, người buôn bán đồ cổ câu đầu tiên cần phải nói chính là khen khách hàng của mình thật tinh mắt, rất biết hàng, tiểu nhị cũng khá bẻm mép, giới thiệu cho Ân Hậu: “Cái tách này là độc nhất vô nhị! Mười hai lượng bạc một cái!”

Ân Hậu giương mắt nhìn hắn, ánh mắt này khiến tiểu nhị có chút không dò ra nổi.

Tiểu nhị há miệng, trong lòng thầm nghĩ – vị gia này không hổ danh được xưng Ma Vương a, tuy rằng là ngoại công của Triển Chiêu nhưng cảm giác rất khác a, ánh mắt này là thấy đắt hay rẻ đây?

Thực ra tách trà này cũng chẳng đáng giá bao nhiêu tiền, cũng không phải vật danh giá gì, chỉ là vật lúc chưởng quầy mua được trong cả bộ sưu tập đồ cổ mua theo cân mà thôi. Nhìn qua thủ nghệ và niên đại cũng không quá lâu cho nên không bán được, vẫn tồn ở đây rất lâu rồi mà vẫn chưa có ai hỏi.

Ân Hậu còn đang thất thần thì lại thấy bên cạnh mình có bàn tay đưa ra, đưa cho tiểu nhị mười hai lượng bạc.

Ân Hậu hơi sửng sốt, quay đầu lại… thấy Triển Chiêu đang cười tủm tỉm đứng bên cạnh hắn.

Ân Hậu nhìn tách trà, lại nhìn ngoại tôn nhà mình.

Tiểu nhị đã cầm một cái hộp gấm ra bọc tách trà lại cho Ân Hậu, lại tiếp tục khen hắn thật tinh mắt.

Ân Hậu nói với Triển Chiêu: “Đây chỉ là một cái tách bình thường mà thôi.”

Triển Chiêu đương nhiên biết Ân Hậu đang nhìn cái gì… Trước kia khi hắn ở Ma Cung, cùng thường nhìn thấy loại đồ sứ bát giác thế này, dưới đáy mỗi thứ đều có một đồ án hình chim ưng, giống với cái này.

Triển Chiêu từng hỏi Hồng Cửu Nương, Cửu Nương nói cho hắn biết, đây chính là đồ sứ thường được dùng ở Ưng Triều trước đây. Sau khi Ưng Triều bị diệt, cả toàn thành đều biến mất không thấy tung tích, những thứ còn lưu lại khá ít. Bởi vì niên đại khá gần, công nghệ lại khá giống với những loại đồ sứ vùng trung thổ hay dùng, lại thêm việc Ưng Vương Triều đã sớm bị khai trừ khỏi lịch sử, cố tình không cho ai biết, cho nên cho dù có đồ của triều đại đó truyền ra ngoài thì cũng không có ai biết, cũng không bán đắt được. Tách trà này đối với người đến mua đồ cổ, có thể căn bản nó không hề đáng giá, không ai lại tốn mười hai lượng bạc đi mua thứ này… nhưng đối với Ân Hậu mà nói, hẳn là có một phần ký ức trong đó.

Triển Chiêu nhận hộp gấm đựng tách trà kia, kéo Ân Hậu đi về phía trước, vừa đi vừa cười tủm tỉm với hắn: “Ngoại công, con cũng kiếm được tiền mà, người muốn mua gì cứ mua!”

Ân Hậu mở to mắt, bỗng nhiên lại cảm nhận được một loại thỏa mãn hài lòng từ trong tâm khảm, khó trách sao ngày nào Thiên Tôn cũng tiêu tiền của Bạch Ngọc Đường đến thoải mái như thế, xem ra chính là vì loại cảm giác tốt đẹp này…

Chờ khi mọi người về đến Khai Phong Phủ, Bao Đại Nhân cũng đã về rồi, trong phủ nha lúc này khá náo nhiệt, Thái Hoàng Thái phi cùng Bát Vương gia cũng đều ở đây.

Tiểu Tứ Tử nhìn ngó khắp nơi: “Phụ thân cùng Cửu Cửu đâu rồi?”

Triển Chiêu cũng hiếu kỳ: “Công Tôn tiên sinh có đào được tro cốt của Thất Ca không?”

Vương Triều Mã Hán chỉ hậu viện, nói: “Vương gia cùng Công Tôn tiên sinh đang ở trong phòng, hình như tiên sinh bị bệnh.”

Mọi người giật mình, Tiểu Tứ Tử nhanh chóng chạy đến hậu viện tìm cha bé.

Tới cửa phòng Công Tôn, đẩy cửa vào trong. Lại thấy Công Tôn đang đắp một cái chăn thật dày, nằm trên giường, đỉnh đầu còn đang chườm một túi nước đá. Triệu Phổ cũng ngồi bên cạnh giường, một tay bưng chén dược, tay kia cầm cái thìa đút dược cho Công Tôn.

“Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử chạy tới, bò lên giường, đưa tay sờ trán Công Tôn – Qủa nhiên bị sốt.

Tiểu Tứ Tử cảm thấy áy náy, đi tới hỏi Công Tôn: “Tiên sinh có phải vị bị mắc mưa lúc đi đào mộ Thất Ca nên mới bị cảm không?”

Công Tôn gãi đầu, không biết nên trả lời thế nào.

Triệu Phổ ở bên cạnh im lặng đút dược cho hắn, cũng không nói gì.

Bạch Ngọc Đường có chút nghi ngờ – rõ ràng lúc đi đào mộ Công Tôn có dẫn theo mấy ảnh vệ mà, ảnh vệ lại để hăn bị mắc mưa sao?

Hắc Ảnh xán tới buôn chuyện cho Bạch Ngọc Đường, mang chuyện Triệu Phổ đụng quỷ ở trong sân, Công Tôn tiên sinh dũng cảm cứu Cửu Vương gia nhưng lại bị ướt đẫm một thân nước mưa rồi bị bệnh nói tuốt ra. Đương nhiên là có tỉnh lược một số chi tiết… như cái màn ôm ôm ấp ấp, rồi cả chuyện hai người đè nhau lên giường sờ trán một cái, sau đó là từ từ vồ chăn một cái chẳng hạn.

Sự thật là, Công Tôn vừa nãy dính nước mưa, lúc tắm rửa xong, chưa cả lau khô người đã chạy ra kiểm tra cho Triệu Phổ… kết quả là hắn còn tưởng Triệu Phổ bị cảm, lúc muốn chảy đi sắc thuốc thì bị gió thổi qua một cái, ngã quỵ luôn.

Triệu Phổ nhanh tay lẹ mắt đón được hắn, nhét vào trong giường, sai ảnh vệ bắt Ngự y đến, khai dược chữa cảm cho Công Tôn.

Lúc này Công Tôn vừa mới tỉnh lại, dược cũng đã sắc xong… Triệu Phổ còn đang đút cho hắn.

Ngự y giỏi nhất Thái Y Viện châm cho hắn mấy châm để tiêu trừ hàn khí. Lão Ngự y còn rất tức giận, mắng Công Tôn là một thần y giỏi như vậy mà cũng không biết tự chăm sóc cho mình.

Công Tôn bị lão nhân gia dạy dỗ một bài, giận đầy cả bụng mà nằm lỳ trên giường, không muốn động đậy nữa.

Triệu Phổ thì lại bưng trà rót nước cho hắn, đường đường là Cửu Vương gia lớn như vậy lại chăm sóc người ta cẩn thận vô cùng.

Công Tôn uống xong bát dược, lại cảm thấy Triệu Phổ có gì đó không đúng lắm, cụ thể không đúng ở phương diện nào thì hắn cũng không nhìn ra được…. Nhưng mà bắt đầu từ ban nãy đã cảm thấy ánh mắt Triệu Phổ là lạ rồi.

Triệu Phổ cũng hiểu được bản thân mình có chút bất ổn, lúc này ngoại trừ Thư Ngốc kia thì căn bản chẳng thể nghĩ gì khác nữa.

Hai người trừng mắt nhìn nhau, người đút dược người thì lại im lặng, không hiểu sao không khí trong phòng lại có chút vi diệu, lại có phần mờ ám nữa.

Đúng lúc này, đám người Triển Chiêu cũng đi tới.

Tiểu Tứ Tử chui vào giữa hai người, Công Tôn cảm thấy hình như không khí được khôi phục lại rồi, Triệu Phổ thì lại tiếp tục chống má ngẩn người…. Hắn có thêm Công Tôn, lại thêm cả Tiểu Tứ Tử nữa – một nhà ba người rồi!

“Có người tập kích ngươi sao?”

Đầy đầu Triệu Phổ lúc này đều là “một nhà ba người” cả, lại nghe thấy Triển Chiêu hỏi hắn.

Công Tôn ngẩng đầu: “Đúng thế! Là một nữ quỷ!”

Còn đang định nói tiếp thì Tiểu Tứ Tử đã đút luôn một thìa dược vào miệng hắn, vừa híp mắt nhìn hắn.

Công Tôn khều khều con trai nhà mình, rõ ràng tiểu tử kia đang không vui kìa… cho nên cũng không dám ý kiến nữa, ngoan ngoãn uống dược.

Triệu Phổ lại bắt ảnh vệ vất vả thay mình, miêu tả kỹ nữ quỷ kia một chút.

Triển Chiêu nhíu mày: “Lại chui vào vách tường sao?”

Bạch Ngọc Đường thì lại hoang mang: “Qủy mà cũng có thể đến Khai Phong Phủ à?”

“Bên trong nhất định có huyền cơ, hẳn không phải là quỷ thật.” Hắc Ảnh mang sợi tơ mà Ngọc nhi phát hiện đến cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem.

Triển Chiêu nhíu mày, hỏi Triệu Phổ: “Ngươi đột nhiên nghĩ đến chuyện đến trù phòng lấy dược đúng không?”

Triệu Phổ gật đầu.

Vì vậy Triển Chiêu càng khó hiểu, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Cơ quan này có vẻ phức tạp a.”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: “Hẳn là đã có chuẩn bị từ trước, cho nên… Mục đích ban đầu hẳn cũng không phải dùng để đối phó với Triệu Phổ đâu.”

“Qủy gì mà… lại lớn mật đến độ dám xông vào Khai Phong Phủ chứ.” Triển Chiêu đứng lên.

“Đúng rồi.” Công Tôn nói với Triển Chiêu: “Trong hũ tro cốt của Thất Ca cũng không phải tro cốt đâu!”

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Triệu Phổ cũng sửng sốt, nhìn Công Tôn… Giờ mới nhớ tới, sau khi hai người gặp nhau chỉ mãi nhìn nhau, mình cũng chẳng hỏi một câu chính sự nào.

“Không phải tro cốt thì là thứ gì?” Bạch Ngọc Đường tò mò.

“Là bột đá.” Công Tôn trả lời.

“Nát vụn rồi cũng có thể nhận ra được à?” Triển Chiêu đến cạnh bàn, mở hũ tro kia ra xem.

Bạch Ngọc Đường cũng đi qua, liếc nhìn một cái, nhíu mày: “Vậy là Thất Ca chưa chết, hay là thế nào…”

“Không có khả năng đó.” Triệu Phổ lắc đầu: “Ta tận mắt nhìn thấy thi thể, lúc hỏa táng ta cũng thấy mà.”

Cho nên mọi người lại càng khó hiểu hơn – Lại có người dùng bột đá đổi tro cốt của Thất Ca sao? Vậy tro cốt đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.