Không Biết Tướng Quân Là Nữ Lang

Chương 26: Có mặt khắp nơi




Sau khi quỷ hồn có diện mạo dữ tợn Thất Ca kia biến mất, mưa rơi cũng nhỏ dần, không biết từ khi nào tiếng sấm oanh động trên bầu trời cũng biến mất, chỉ còn lại những giọt mưa rào rớt xuống như tẩy rửa cho toàn bộ Khai Phong phủ vậy.

Triệu Trinh đang uống trà trong thư phòng, đảo mắt cái đã thấy Tiểu Tứ Tử vẫn đang bò lên cửa sổ thư phòng ngắm mưa rơi đột nhiên ngẩng đẩu lên, nhìn mặt trời đang dần lộ ra sau khi những đám mây đen đang tản dần ra kia, ngây ngốc cười.

“Cận nhi, có chuyện gì mà vui thế?”. Tiểu Lương Tử đứng bên cạnh bé, cũng nằm bò lên cửa sổ.

Tiểu Tứ Tử cười đến đôi hàng mi mắt cũng cong cong, ngoẹo đầu tựa vào bả vai Tiểu Lương Tử: “Tiểu Lương Tử, sắp có chuyện tốt xảy ra rồi đó.”

Triệu Trinh cầm chén trà, định hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một chút xem bọn họ có ý kiến gì với vụ án của Thất Ca hay không, nhưng vừa mới quay đầu lại đã thấy Triển Chiêu tựa vào cạnh bàn, một tay chống cằm hình như đang ngẩn người.

Theo ánh mắt hắn nhìn sang, lại thấy ở bàn đối diện, Bạch Ngọc Đường đang chuyên chú xem bản vẽ điện Tứ Hải kia.

Triệu Trinh mở to mắt nhìn, Triển Chiêu đang ngắm người hay ngẩn người vậy?

Lúc này Bạch Ngọc Đường cũng ngẩng đầu lên, thấy được ánh mắt Triển Chiêu ở đang nhìn mình ở đối diện.

Hơi ngẩn người một chút, trên mặt Bạch Ngọc Đường lại xuất hiện nụ cười, thu bản vẽ lại, nhẹ nhàng nhướng mày như đang muốn hỏi Triển Chiêu – sao vậy?

Triển Chiêu đổi tay, nâng bên má kia, tiếp tục nhìn Bạch Ngọc Đường, thuận tiện còn cảm khái một chút – bất luận là nhìn thẳng hay nhìn nghiêng thì Chuột vẫn thật đẹp.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu ngẩn người, quyết định cứ thế mà cùng hắn nhìn thẳng vào mắt ngắm nhau.

Còn đang ngắm thì chợt có một con trùng thật lớn bay từ đâu đến, lướt qua trước mắt Triển Chiêu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hẹn mà cùng nhau liếc con côn trùng kia…

“Xẹt” một tiếng vang lên, một cái lưỡi màu đỏ đột nhiên lướt đến, quấn một cái…

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng xoay mặt lại, chỉ thấy Yêu Yêu đang chép miệng.

Hai người sửng sốt một chút, lại nhìn nhau một cái – thì ra ngoại trừ cá với hoa quả, nó còn ăn cả côn trùng nữa a!

Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường mấy cái – ai da! Sau này khỏi sợ côn trùng nữa rồi!

Bạch Ngọc Đường cũng vui mừng mà sờ đầu Yêu Yêu – giỏi lắm!

Triệu Trinh tựa vào cạnh bàn không khỏi cảm khái – Hai người này từ cả ánh mắt cũng phải song hành với nhau… đúng là bất khả tư nghị.

***

Trong đại viện Khai Phong Phủ.

Công Tôn dán cả má lên bả vai Triệu Phổ.

Triệu Phổ cảm thấy lòng bàn tay mình ướt nhẹp, cúi đầu nhìn đỉnh đầu Công Tôn… tóc cũng ướt đẫm rồi.

Triệu Phổ cau mày, buông lỏng tay.

Công Tôn vẫn còn chìm trong trạng thái ngốc lăng, ngẩng mặt lên nhìn Triệu Phổ – Vừa rồi hắn ôm mình sao?

Triệu Phổ đưa tay ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén những lọn tóc ướt nhẹp dính vào mặt Công Tôn ra sau vành tai, thấy trên gương mặt trắng nõn của hắn phủ đầy bọt nước, không biết có phải do lạnh không mà cả màu môi cũng rất nhợt nhạt…

Triệu Phổ cau mày – tại sao rõ ràng màu môi của hắn nhợt nhạt như vậy mà vẫn diễm lệ thế chứ?

Công Tôn trừng mắt nhìn, giọt nước đọng trên mi mắt rớt xuống mắt, vội vàng cúi đầu xoa.

Vừa mới xoa hai cái Triệu Phổ đã nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, mang hắn nhanh chóng lui vào dưới hành lang, dùng ống tay áo giúp Công Tôn lau đi nước đọng trên má, hỏi hắn: “Có lạnh không?”

Không hiểu sao Công Tôn lại có cảm giác tai nghe không rõ lắm – giọng của Triệu Phổ sao vậy? Do đói bụng mấy ngày hay là do bị lạnh nên ốm vậy? Tại sao lại… nhẹ thế? Hoặc nên nói là, dịu dàng như vậy?

Triệu Phổ kéo tay Công Tôn về phòng, chỉ để lại một câu: “Đi chuẩn bị nước nóng.”

Công Tôn sửng sốt, quay đầu lại mới phát hiện bốn xung quanh viện đã xuất hiện mấy ảnh vệ rồi, cả lũ đều y như khúc gỗ ngốc lăng tại chỗ, miệng há to.

Công Tôn có chút ngượng ngùng, gãi đầu, vậy mà ban nãy mình lại còn định can thiệp nữa, còn sợ Triệu Phổ bị đánh lén nữa… người ta có nhiều ảnh vệ bên người như vậy mà.

Thật ra thì Công Tôn không biết rằng, hắn chỉ là một người không có võ công mà xông ra còn nhanh hơn cả mấy ảnh vệ có võ công kia, điều này khiến mấy ảnh vệ đều phải ngây dại, đương nhiên… nguyên nhân khiến bọn họ ngây ngẩn cả người chủ yếu vẫn là phản ứng của Triệu Phổ.

Triệu Phổ kéo tay Công Tôn chạy vào phòng hắn, lật giường tìm cho Công Tôn một bộ y phục khô, Công Tôn chạy ra sau thay áo choàng ướt nhẹp ra.

Triệu Phổ vừa tìm y phục vừa nhìn về phía bình phong, vẫn luôn cảm thấy trong phòng hình như hơi nóng, cảm giác cả thở cũng không thông nữa.

Trong hành lang ngoài viện.

Hắc Ảnh bưng thùng nước nóng đã được đổ đầy đi về hướng phòng Công Tôn, vừa đi vừa hỏi Bạch Ảnh cũng đang há miệng không khép lại nổi giống mình: “Ngươi nhìn thấy không?”

Thanh Ảnh xách theo hai cái thùng nước cũng góp lên: “Ta cũng nhìn thấy.”

Xích Ảnh cầm theo hai cái khăn lớn, hỏi: “Chuyển quỷ kia sao?”

Thanh Ảnh cùng Hắc Ảnh đồng loạt nhìn trời, Bạch Ảnh chê Xích Ảnh vẫn còn chẳng chút hiểu rõ tình hình chút nào: “Chuyện quỷ nói sau a! Chính là phản ứng của Vương gia sau khi Công Tôn cứu hắn kìa!”

Xích Ảnh nháy mắt mấy cái: “A! Ngươi nói là việc Vương gia ôm lấy Công Tôn á?”

“Trước giờ Vương gia chưa từng ôm ai như vậy.” Hắc Ảnh sờ cằm: “Còn nữa, vừa rồi hắn còn nói với Công Tôn tiên sinh như vậy nữa… chậc chậc!”

“Ngoài trừ thỉnh thoảng ôm lấy Tiểu Tứ Tử trêu chọc một chút ra thì các ngươi có thấy Vương gia từng ôm ai chưa a?”

“Hắn ghét nhất là ôm ôm ấp ấp với người khác, ngảy cả đụng một cái thôi, nếu có thể miễn hắn cũng miễn luôn, tật xấu này đúng là chẳng khác Bạch Ngọc Đường mấy a.”

Thanh Ảnh hóng hớt nói: “Ta tuổi còn nhỏ, lại ít đọc sách, các ngươi không được gạt ta a! Vừa rồi có phải Vương gia có chút cái đó cái gì…”

“Cái đó cái gì là cái gì?” Ba ảnh vệ quay đầu nhìn hắn.

Thanh Ảnh nháy mắt mấy cái, lại nghe thấy có một tiếng “Ài…” truyền đến không xa.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại.

Thấy được một thân ảnh màu đỏ lả lướt mị hoặc đang tựa vào cột trụ dưới hành lang bên cạnh bọn họ, nói: “Có đó chính là biểu lộ của việc “rất động tâm” tiêu chuẩn đó a.”

Mấy ảnh vệ ngẩn người, đồng thanh gọi: “Cửu Nương ạ?”

Chẳng biết Hồng Cửu Nương đã đến Khai Phong Phủ từ lúc nào, đang tựa vào cột bên cạnh đây này.

Còn đang nói chuyện thì từ ngoài cửa viện sau lưng nàng, Ngô Nhất Họa cũng đi vào: “Người của Khai Phong Phủ cũng ra ngoài làm việc cả rồi à? Chiêu Chiêu, Cung chủ và Bao Đại Nhân đều không ở nhà à?”

“Bọn họ vào cung rồi ạ.” Mấy ảnh vệ khai báo mấy câu xong liền nhanh chóng đi đưa nước nóng cho Công Tôn.

Chờ ảnh vệ đi rồi, Ngô Nhất Họa khoanh tay hỏi Hồng Cửu Nương: “Vừa rồi nàng có thấy không?”

Hồng Cửu Nương giơ tay lên, cả người mềm nhũn mà tựa vào vai hắn: “Thấy a, hỏa nhiệt từ trong mắt Triệu Phổ bắn ra bốn phía mà, trẻ tuổi thật tốt quá a.”

Ngô Nhất Họa bất lực: “Ta nói vị trước đó mà.”

Cửu Nương nhướng mày: “Cái đó đúng là được mở rộng nhãn giới rồi.”

“Nàng có thể rúc vào vách tường không?” Ngô Nhất Họa hứng thú hỏi.

Cửu Nương bật cười: “Ai mà có thể rúc vào vách tường được chứ? Cho dù nhuyễn công có giỏi đến đâu cũng không được! Cái này chắc chắn có tiểu xảo.”

Vừa nói Cửu Nương vừa ngẩng mặt nhìn bốn xung quanh: “Mùi khét! Cái gì bị cháy vậy?”

Ngô Nhất Họa cũng quay tìm kiếm khắp nơi: “Hình như là…”

***

Trong phòng khách ở Khai Phong Phủ, Thái Hoàng Thái phi nghiêng trái ngó phải – Triệu Phổ không có tới.

Ngọc nhi nói, vừa rồi Cửu Vương gia bảo nàng về trước, tự ngài ấy đi lấy dược về.

Thái Hoàng Thái phi ngồi không nổi nữa liền đứng lên: “Ai da, từ trù phòng đến đây xa đến đâu chứ, tại sao lại lâu thế chứ?”

Bát Vương gia cũng cảm thấy bất ổn, bảo Đa La đi xem một chút.

Đa La chạy vào trù phòng, chẳng bao lâu lại trở về: “Cửu Vương gia không có ở đó, dược trong trù phòng đã cạn rồi, trong hoa viên lại có bồn hoa bị vỡ nát.”

“Cái gì!” Thái Hoàng Thái phi đứng “phắt” lên, Bát Vương gia cũng sợ hãi: “Nhanh đi tìm a!”

Đa La lập tức an bài người đi tìm, đồng thời hắn cũng có chút nghi ngờ – nếu thật sự có nguy hiểm xảy ra, không có lý nào lại không có ảnh vệ nào đến báo tin đi! Hơn nữa, Triệu Phổ là dạng cao thủ thế nào chứ! Ai lại có bản lĩnh đến độ không một tiếng động bắt hắn đi được? Trừ phi là tự mình hắn đi.

Bọn nha dịch ở Khai Phong Phủ vừa mới về, còn đang thay y phục xong ngồi chờ Công Tôn tiên sinh đi sắc thuốc đuổi hàn khí đây, thế nhưng nhìn đông ngó tây mãi cũng chẳng thấy thuốc đâu, lại thấy Đa La vội vã chạy đến nói rằng Cửu Vương gia mất tích rồi, bảo mọi người nhanh chóng đi tìm.

Thế là cả đám lại bắt đầu phải bận rộn.

Đang định chạy ra ngoài tìm thì Đa La thấy được Hắc Ảnh hớn ha hớn hở chạy ra ngoài, lại còn che dù nhàn nhã như vậy nữa.

Đa La nhanh chóng kéo hắn lại, hỏi: “Vương gia đâu?”

Hắc Ảnh lại bị hắn làm cho sửng sốt, khó hiểu: “Bát Vương không phải ở cùng với ngươi à?”

Đa La giận chết: “Ta hỏi Cửu Vương gia!”

Hắc Ảnh chỉ về phía viện của Công Tôn: “Vừa rồi Công Tôn tiên sinh về, cả người ướt nhẹp, Vương gia dẫn hắn đi tắm rồi thay y phục, giờ đang ở trong phòng ấy.”

Khóe miệng Đa La co giật kịch liệt, cả đám nha dịch đều nhìn trời – đây là chuyện gì chứ.

Trong phòng Công Tôn, Triệu Phổ đang ôm y phục của Công Tôn, ngồi trên giường Công Tôn mà ngây ngẩn đột nhiên lại ngẩng mặt lên trời hắt hơi một cái.

Sau tấm bình phong, tiếng nước chảy roạt roạt bỗng dưng ngừng lại, giọng Công Tôn vang ra: “Ngươi bị cảm lạnh rồi à? Nhanh đi tắm nước nóng đi!”

“Không có…” Triệu Phổ vừa mới nói một tiếng đã phải đưa tay ấn cổ, sao giọng lại khàn rồi.

Tắm xong rồi, Công Tôn nhanh chóng đi từ thùng nước ra ngoài, khoác áo xong, vừa lau tóc vừa đến bắt mạch cho Triệu Phổ: “Còn nói không có sao? Họng cũng bị khàn rồi!”

Triệu Phổ nhìn mái tó ướt nhẹp cùng lý y thật mỏng của Công Tôn, cảm thấy đầu sắp phát hỏa rồi.

Đúng lúc Công Tôn lại đưa tay sờ trán hắn, giật mình mà rụt tay lại: “Ngươi sốt sao?”

Triệu Phổ há to miệng, còn chưa kịp nói gì đã bị Công Tôn ấn mạnh xuống giường: “Nằm xuống!”

Trùng hợp thế, đúng lúc Hắc Ảnh và Đa La đi tìm Triệu Phổ đẩy cửa ra…

Lúc này, Công Tôn đang ngồi trên giường mà đẩy Triệu Phổ, hai người cùng xoay mặt nhìn ra bên ngoài.

Đa La vừa mới nhảy vào tới ngưỡng cửa đã dừng ngay lại, nhìn một lát, yên lặng lui ra, còn đóng cửa lại giúp hai người nữa.

Sau lưng, Hắc Ảnh trợn tròn hai mắt – Tiến triển thần tốc nha!

Đa La cảm nhận được hình như mình đã bỏ lỡ cái gì rồi, nhưng may mà hắn cũng không phải người thích hóng hớt lắm cho nên chỉ hỏi Hắc Ảnh chuyện chính sự mà thôi: “Bồn hoa trong sân kia là sao vậy?”

Hắc Ảnh nhỏ giọng kể lại chuyện Triệu Phổ bị tập kích ban nãy cho hắn nghe, lại còn nhắc nhở Đa La: “Lát nữa ngươi có thể nói cho Bát Vương gia nhưng nhất định không được nói cho Thái Hoàng Thái phi biết đâu đấy, nếu không bà lại lo lắng, Vương gia cũng đã đặc biệt dặn dò không được phép nói cho bà.”

Đương nhiên Đa La hiểu rõ, cho nên liền quay về, nói với Thái Hoàng Thái phi rằng Vương gia không bị mất tích, đang ở cùng chỗ với Công Tôn tiên sinh.

Thái Hoàng Thái phi híp mắt, có chút ghen tỵ: “Ai dà, tên này có Công Tôn tiên sinh cái là quên luôn cả nương a.”

Đa La cười tươi giúp đỡ giải vây: “Công Tôn tiên sinh dẫn người đi tìm tro cốt của Thất Ca, cả người bị mưa ướt sũng trở về, chắc là có phát hiện gì đó.”

Thái phi nghe xong liền niệm: “Tiên sinh cũng quá quan tâm đến Trạch Lam rồi, trời mưa to gió lớn như vậy mà còn đi đào tro cốt đến độ khiến bản thân còn ướt nước mưa, ngộ nhỡ bị bệnh thì sao.” Vừa nói vừa sai Ngọc nhi đi nấu canh gừng.

Ngọc nhi đến trù phòng, trong lòng còn oán thán vậy là phải nấu tới hai lần dược rồi, biết vậy ban nãy không cho Vương gia đi. Vừa mới chạy vào sân, nàng lại vô tình nhìn thấy như trong sân có cái gì đó, lóe một cái…

Trời vẫn đang mưa, nhưng cũng nhỏ hơn nhiều rồi, Ngọc nhi nheo mắt lại, đứng trong viện ngẩng mặt nhìn bầu trời trống rỗng, tại sao giữa không trung lại có một đám bọt nước nằm ngang nhỉ?

Nha đầu Ngọc nhi này là nha hoàn luôn ở bên cạnh Thái Hoàng Thái phi, ngoại trừ thông minh khéo léo, nàng còn là một tuyệt học thêu thùa. Nàng sinh ở Tô Châu, nữ nhân trong nhà đều là những tú nương giỏi nhất, vì vậy Thái Hoàng Thái phi đã sai người đến nhà nàng mời người đến thêu chiến bào cho Triệu Phổ. Ngọc nhi ở lại Cửu Vương Phủ gần nửa năm, rất hợp với Thái phi cho nên đã ở lại bên cạnh người.

Thêu ren đa phần rất tinh xảo, sợi chỉ thêu đôi khi còn mảnh hơn cả sợi tóc nữa cho nên trời sinh Ngọc nhi đã có nhãn lực rất tốt. Nàng híp mắt đi lại trong viện mấy vòng, sau khi phân biệt cẩn thận, nàng phát hiện trên viện tổng cộng có hai sợi dây nhỏ thật dài, màu trắng giống như tơ nhện.

“Ngọc nhi.”

Ngọc nhi còn đang nghiền ngẫm về hai sợ tơ mỏng kia lại nghe thấy có người gọi mình, nàng quay đầu lại thì thấy Thanh Ảnh chạy tới, cầm trong tay một thùng gừng lớn: “Nấu nhiều trà gừng một chút đi, bọn nha dịch cũng cần uống.”

“Ừm…” Ngọc nhi gật đầu, vừa hỏi Thanh Ảnh: “Thanh Ảnh ca ca, trong Khai Phong Phủ này có phải có con nhện rất lớn không nha?”

Thanh Ảnh sửng sốt: “Nhện lớn?”

“Ngươi nhìn sợi tơ dài như vậy mà!” Ngọc nhi chỉ sợi tơ mảnh kia cho Thanh Ảnh nhìn.

Sau lưng Thanh Ảnh, Hắc Ảnh cũng đi tới, trong tay hắn còn có một bầu rượu và một chút đồ ăn, ban nãy Triệu Phổ sai hắn đi mua, Công Tôn đã bận rộn cả ngày chưa có ăn cơm, Hắc Ảnh chuẩn bị đến trù phòng hấm nóng rượu và đồ ăn đây này.

“Hai người đang làm cái gì đó?” Hắc Ảnh tò mò, cũng chạy đến ngẩng mặt xem ké.

Thanh Ảnh bảo hắn nhìn thử sợi tơ mỏng kia một chút.

Hắc Ảnh chạm nhẹ tay vào, “bang” một tiếng, kết cấu sợi dây chặt chẽ, còn có vẻ rất co giãn nữa.

Ngọc nhi buồn bực: “Không phải tơ nhện à? Cứng như thế sao?”

Vừa nói nha đầu này còn vừa lấy ra túi kim chỉ tùy thân, lấy ra cây kéo cắt thử một cái, cầm lấy một đầu dây đi thẳng theo… đến bên tường.

Hắc Ảnh nhảy lên nóc nhà, phát hiện sợi tơ kia được móc vào mái tôn, phía bên ngoài bị vỡ.

Thanh Ảnh cầm lấy dây nhỏ trong tay Ngọc nhi, kéo một cái, phát hiện rất đàn hồi, cau mày: “Đây là dây gì?”

“Là tơ tằm.” Ngọc nhi cũng kéo thử, cắt một đoạn ngắn dùng lửa đốt thử một cái…. Xẹt một cái rồi cháy thành tro bụi.

“Dễ cháy như vậy?” Hắc Ảnh kinh ngạc.

“Đây là tơ tằm thượng hạng! Có thể nhả ra loại tơ này thì tằm nhất định phải dùng dược để nuôi. Gia hương ta cũng có nuôi loại tằm này, nhả ra tơ tằm chỉ to bằng một nửa những sợi tơ tằm bình thường khác, nhưng lực co giãn cực tốt, cũng là thứ tốt nhất để thêu ẩn!”

“Thêu ẩn sao?”

“Giống bộ y phục Ngũ gia thường mặc ấy, nhìn qua trắng tinh, nhưng vừa chiếu một cái là có thể nhìn thấy hoa văn trong vải trắng ấy, đây là loại thêu cực kỳ khó khăn nên cũng cực đắt.” Ngọc nhi dĩ nhiên rất lành nghề.

Thanh Ảnh cùng Hắc Ảnh trao đổi ánh mắt một cái, hai người giao cả gừng và rượu cùng đồ ăn cho Ngọc nhi, nhờ nàng làm nóng giúp, sau đó xoay người chạy đến phòng Công Tôn, cho Triệu Phổ xem sợi tơ kia.

Thanh Ảnh chạy rất mau, đến cửa phòng rồi lại bị Hắc Ảnh kéo lại.

Thanh Ảnh nghi ngờ nhìn Hắc Ảnh.

Hắc Ảnh sờ mũi, lắc đầu với hắn một cái: “Đợi lát hãy vào, có khi lúc này còn đang bận nữa.”

Thanh Ảnh khó hiểu: “Bận cái gì?”

Hắc Ảnh khoanh tay: “Chậc chậc, tiểu hài tử thì không nên hỏi nhiều.”

***

Lúc này mưa cũng nhỏ rồi.

Trong cung, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sau khi từ biệt Triệu Trinh thi đi theo Nam Cung dẫn đường đến xem điện Tứ Hải.

Tường vây quanh vườn Phù Dung đã bị phá hơn một nửa, tường vây điện Tứ Hải bên trong cũng được phá hơn phân nửa, nhưng vì trời mưa nên toàn bộ công việc đều tạm thời dừng lại.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng bên ngoài đống gạch nát, nhìn vào bên trong điện Tứ Hải đằng xa… mặc dù chỉ thấy có đỉnh điện nhưng vẫn mang đến cảm giác không mấy dễ chịu, không khí âm trầm không chút sự sống.

Triển Chiêu cau mày: “Chu vi có vẻ rất lớn!”

Bạch Ngọc Đường nói: “Trên ba tầng, dưới ba tầng, tất cả huyền cơ đều nằm ở ba tầng dưới lòng đất.”

Triển Chiêu giật mình: “Có cả ba tầng dưới đất á?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Âm trạch mà!”

Triển Chiêu đã cảm thấy sởn cả da gà.

***

Xa xa, trên ban công lầu ba ở Tàng Thư Các trong Hoàng cung, Thiên Tôn nhìn điện Tứ Hải, ngoắc tay với Ân Hậu đang đọc sách phía sau: “Lão Qủy, Lão Qủy, ngươi nhìn nha!”

Ân Hậu khó hiểu đi ra ngoài, lại thấy Thiên Tôn đang chỉ về hướng điện Tứ Hải xa xa, ba cái nóc nhà hai nhỏ một to, nói: “Qủy khiêng kiệu á, lâu quá không thấy rồi!”

Ân Hậu liếc mắt nhìn qua cũng cau mày: “Khó trách sao lại không được an bình, thì ra là một ngôi nhà ma.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.