Không Biết Tướng Quân Là Nữ Lang

Chương 2: Anh sẽ chiếu cố em




Ngoài cửa Ma Qủy Thành, mọi người nhìn chằm chằm vết khoét trên bụng A Mễ Nhĩ, bỗng thấy…. một con sâu chui ra.

Đám người lại xôn xao bàn tán, tất cả lùi về sau.

Tiểu Lương Tử vịn lưng Lâm Dạ Hỏa, khẩn trương bám chặt cổ hắn, chặt đến nỗi Lâm Dạ Hỏa cũng phải trợn trắng mắt.

Chờ khi con sâu kia bò ra khỏi rồi, mọi người nhìn thấy một con sâu to gần bằng con rết.

“Á…” Đoàn người lui vội về phía sau, bách tính chưa từng thấy nháy mắt nổ tung.

“Có phải cổ trùng không?”

“Oa! Là cổ trùng người ta vẫn nói đó nha!”

“Ăn thịt người à?”

“Lớn quá!”.

***

Lâm Dạ Hỏa đang giữ chặt cổ tay Tiểu Lương Tử, bỗng thấy tay bé buông lỏng ra, vừa xoay mặt sang nhìn lại thấy Tiểu Lương Tử đang vịn vào vai hắn mà nhìn chằm chằm con sâu kia: “Cổ trùng sao?”

Liễu Hàn Tinh định đập chết con sâu kia, ai ngờ Tiểu Lương Tử đột nhiên nhảy ra cản lại, lấy một ống trúc bên hông bảo Tang Bôn xòe tay ra.

Tang Bôn không hiểu làm theo, Tiểu Lương Tử đổ con dế trong ống trúc vào tay Tang Bôn, bảo Tang Bôn giữ chặt đừng cho nó chạy.

Khóe miệng Tang Bôn co giật, con dế này Tiểu Lương Tử tìm thấy hai ngày trước, thấy nó rất to cho nên mới bắt lại, nuôi trong ống trúc, nói là sau này gặp Tiểu Tứ Tử sẽ cùng chơi.

Khi ống trúc trống rỗng rồi, Tiểu Lương Tử dùng hai que tăm trúc, gắp con sâu kia lên.

Đoàn người lại xôn xao.

Gia Cát Âm nóng nảy: “Tiểu Lương Tử, cháu làm gì thế? Cẩn thận nó cắn.”

Tiểu Lương Tử gắp con sâu lên rồi liền bỏ vào ống trúc, nhanh đậy nắp lại.

Mí mắt mọi người co giật.

Lâm Dạ Hỏa giậm chân: “Ngươi bắt thứ đó làm gì? Không thấy tởm hả?”

Tiểu Lương Tử cất ống trúc đi cẩn thận, nói: “Biết đâu lại hữu dụng? Giữ cho Cận Nhi.”

Tiểu Lương Tử vừa mới nói xong, đoàn người lại bắt đầu bàn tán xì xào.

“Cận Nhi là ai?”

“Tiểu Lương Tử có người trong lòng rồi à?”

“Người trong lòng là người Tống hả?”

“Ai da, phu thê Lang Vương dạy con thế nào vậy?”

“Đúng vậy…. Bị Tiểu Lâm Tử làm hư rồi?”

Người của Hỏa Phụng Đường đỡ trán.

Lâm Dạ Hỏa khoanh tay nhìn Tiêu Lương lắc đầu: “Ngươi lại bắt chước cha ngươi à? Yêu mỹ nhân không thèm giang sơn sao?”

Tiểu Lương Tử cất ống trúc thật kỹ, ưỡn ngực chống hông, khẳng khái: “Cha nói rồi, cái này gọi là dụ được vợ về mới là Đại thắng lang.”

Mọi người phía sau vỗ tay nhiệt liệt.

Người của Hỏa Phụng Đường thở dài.

Lâm Dạ Hỏa đột nhiên cảm động: “Mang nó cho Triệu Phổ thật đúng đắn, giữ lại quá mất mặt.”

Tiểu Lương Tử vừa xoay mặt định cãi, bỗng nhiên lại nghe thấy phía sau có tiếng động.

Sau đó đoàn người lại soạt cái tản ra.

Tiểu Lương Tử vừa quay đầu lại thì thấy A Mễ Nhĩ cứ nghĩ chết rồi bỗng nhiên ngồi dậy, sau đó há miệng thở dốc.

“Oa…” Tiểu Lương Tử nhảy dựng.

Cả đám người trốn vào trong thành, bám cửa thành thò đầu ra xem tiếp.

Liễu Hàn Tinh kiểm tra tình trạng A Mễ Nhĩ một chút, đưa tay ấn cổ hắn, kinh ngạc: “Chưa chết!”

Tất cả mọi người theo bản năng nhìn đỉnh đầu một cái. Người này ngã từ trên trời xuống mà cũng không chết à? Lại nhìn đống máu trên mặt đất…. Lại còn có sâu bò ra từ bụng nữa, vậy mà cũng không chết, yêu quái sao?

A Mễ Nhĩ thở dốc mấy cái, vừa liếc mắt sang đã ngã rầm xuống rồi.

Lâm Dạ Hỏa hô to với người ở cửa thành: “Gọi lang trung tới.”

Vì vậy, người của Hỏa Phụng Đường ba chân bốn cẳng khiêng A Mễ Nhĩ lên cáng, chạy ngay vào Ma Qủy Thành.

Các lang trung giỏi nhất trong thành đã tới rồi, Vô Sa đại sư cũng chạy tới xem náo nhiệt.

Sau khi các lang trung khám chữa bệnh xong, kết luận thế này:

Thứ nhất, bị trúng độc, còn độc gì thì chịu.

Thứ hai, đổ máu là dấu hiệu tốt, còn tốt đến đâu cũng chịu.

Thứ ba, ngã rất nặng, tay chân cũng gãy xương mấy chỗ, có thể trị được.

Thứ tư, sau lưng bị đánh một chưởng rất lợi hại, còn về việc đó là chưởng gì thì chưa từng thấy qua.

Lâm Dạ Hỏa bĩu môi nhìn cả đám lang trung: “Ta nói này, các ngươi có cần đến tìm Công Tôn tiên sinh xin được huấn luyện thêm chút không? Có tí y thuật như vậy cũng dám lăn lộn giang hồ à?”

Tiểu Lương Tử vừa nghe đã lại nhảy lên: “Chúng ta dẫn những lang trung này đến Hắc Phong Thành đi?”

Còn chưa nói xong đã bị Lâm Dạ Hỏa đạp bay ra ngoài.

Liễu Hàn Tinh nói với Lâm Dạ Hỏa: “A Mễ Nhĩ là vương tử Hồi Cốt, xuất hiện ở đây rất kỳ quái, hơn nữa nhìn có vẻ bị thương rất nặng, nhỡ chết ở đây sẽ khó ăn nói.”

Lâm Dạ Hỏa sờ cằm.

Gia Cát Âm cũng nói: “Hay là cứ mời Công Tôn tiên sinh đến xem đi?”

Tiểu Lương Tử gật đầu lia lịa.

Lâm Dạ Hỏa nhảu môi xoay mặt đi: “Ta mặc kệ, các ngươi muốn làm sao thì làm.”

Nói xong, bỏ đi, để lại mọi người chỉ biết nhìn nhau.

Túc Thanh nói: “Hiện giờ bên ngoài gió quá lớn, chờ gió ngừng rồi phái người đến Hắc Phong Thành một chuyến.”

Tất cả mọi người đều gật đầu.

***

Lúc này, bên trong sạn đạo.

Tiểu Tứ Tử đứng trên một chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường, cầm một cây ngân châm nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bên cạnh.

“Thực sự phải làm ạ?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

Lúc này, A Hạ Nhĩ vẫn còn ngất trên giường.

Bạch Ngọc Đường nói: “Cứ châm thử mấy cái xem.”

Ân Hậu và Thiên Tôn ở bên cạnh thở dài.

A Hạ Nhĩ đang hôn mê bất tỉnh, nơi này lại khá gần Hắc Phong Thành, cách tốt nhất chính là mang hắn đến Hắc Phong Thành cho Công Tôn chữa hoặc là mời Công Tôn đến đây chữa.

Nhưng mà bên ngoài gió lớn quá, có vẻ cũng chưa thể dừng ngay được, ngộ nhỡ chưa chờ được gió ngừng tiểu tử này đã chết toi rồi thì sao đây?

Vì vậy, Long Kiều Quảng đề nghị để Tiểu Tứ Tử cứu chữa cho hắn một chút đi.

Nhưng việc này lại làm khó Tiểu Tứ Tử rồi.

Tiểu Tứ Tử mới bắt đầu học châm cứu chưa lâu, chỉ biết hai bộ châm pháp cơ bản, lại chỉ luyện tập trên bản đồ huyệt vị của Công Tôn mà thôi, lần thực hành duy nhất cũng do Công Tôn tận tay hướng dẫn. Bây giờ còn bắt bé trừ độc cho một người sắp chết đến nơi rồi, làm thế nào đây?

Ban đầu Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không đồng ý, nhỡ chết người thì sao?

Nhưng lý do mà Long Kiều Quảng đưa ra có vẻ lại rất đầy đủ – Tiểu Tứ Tử chơi đùa, đã lần nào thất bại chưa? Biết đâu chữa khỏi thì sao? Hơn nữa đêm dài lắm mộng, chẳng lẽ mọi người không muốn biết tiểu tử này đã trải qua chuyện gì à?

Vì vậy, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, đồng ý cho Tiểu Tứ Tử thử.

Tiểu Tứ Tử thở dài, nhìn A Hạ Nhĩ, hình như hắn thực sự bị trúng độc, hay là cứ dựa vào phương pháp trừ độc đơn giản nhất này để chữa cho hắn vậy?

Tiểu Tứ Tử cẩn thận bắt đầu thi châm cho A Hạ Nhĩ.

Sau thời gian khoảng một nén nhang, Tiểu Tứ Tử thu châm lại.

Nhưng mà tình trạng của A Hạ Nhĩ có vẻ không thay đổi chút nào, vẫn không nhúc nhích.

Tất cả mọi người nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử bất mãn thu châm, bĩu môi nhìn mọi người, ý muốn nói – Đã nói cháu không biết rồi!

Long Kiều Quảng khều Tiểu Tứ Tử: “Sao vẫn chưa tỉnh?”

Tiểu Tứ Tử nói: “Chưa khỏi mà.”

“Không chữa khỏi được thì cứu tỉnh cũng được mà.” Long Kiều Quảng tiếp tục khều Tiểu Tứ Tử: “Cứu tỉnh chúng ta hỏi mấy câu đi, chẳng may chết rồi lại chẳng hỏi được gì.”

Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, cứu tỉnh người bị bất tỉnh à…

Nghĩ đến đây, Tiểu Tứ Tử dùng châm đâm vào huyệt nhân trung A Hạ Nhĩ một cái.

“Á….” A Hạ Nhĩ bị đâm một cái thì đột nhiên mở mắt, thở gấp.

Tiểu Tứ Tử giật mình đứng trên ghế không vững, ngã xuống, Triển Chiêu nhanh chóng đón được bé, đặt sang một bên.

Nhìn lại…. quả nhiên A Hạ Nhĩ tỉnh rồi, xoa nhân trung đang đau điếng.

Mọi người nhìn ánh mắt hắn, không còn thấy vẻ điên loạn ban nãy nữa, chỉ còn chút nghi hoặc cùng kinh sợ.

Chờ A Hạ Nhĩ tỉnh táo lại, nhìn xung quanh thấy có rất nhiều người lạ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Long Kiều Quảng, qua ánh mắt cũng hiểu – Biết người này!

“Long…” A Hạ Nhĩ kích động định ngồi dậy, nhưng lại bị Tiểu Tứ Tử đè xuống.

Tiểu Tứ Tử hơi khó hiểu, mấy người bị bệnh sao lại dễ kích động thế nhỉ.

Long Kiều Quảng vui vẻ: “Ái chà, Đại hoàng tử còn nhận ra ta sao?”

A Hạ Nhĩ gật đầu, nặng nhọc nói: “Long…. Long tướng quân đã cứu ta sao? Có phải ta đang ở Hắc Phong Thành không? Qủa nhiên là Triệu gia quân đã cứu ta….”

Long Kiều Quảng lắc đầu, kéo Tiểu Tứ Tử qua: “Là nó cứu ngươi.”

Tiểu Tứ Tử ngượng.

A Hạ Nhĩ kinh ngạc: “Tiểu Thần tiên đã cứu ta?”

Tiểu Tứ Tử càng khó xử, bẻ ngón tay – Tiểu Thần tiên gì đâu.

“Tôn tính đại danh của Tiểu thần tiên là gì?” A Hạ Nhĩ kích động: “Tướng mạo đẹp như vậy, quả nhiên Trung Nguyên là vùng địa linh nhân kiệt!”

Tiểu Tứ Tử ngượng ngùng, lầm bầm: “Đâu có… Béo mà…”

“Không hề béo!” A Hạ Nhĩ lắc đầu: “Rất đẹp.”

Tiểu Tứ Tử trốn sau lưng Triển Chiêu, cọ tới cọ lui vào chân Triển Chiêu – Ai da, người này thật tốt.

Đám người Triển Chiêu yên lặng nhìn trời, vị Đại hoàng tử này thật ngọt miệng, hiểu chuyện lại rất biết làm người.

Đại Hoàng tử hỏi địa chỉ nhà Tiểu Tứ Tử, hắn nói sau này sẽ đăng môn cảm tạ, Long Kiều Quảng nói đây chính là con trai của Nguyên Soái nhà ta.

Vừa nghe câu này, đại hoàng tử kia suýt ngất xỉu lần nữa, há to miệng không tin Triệu Phổ có thể sinh ra đứa con nhỏ đáng yêu như vậy…. hắn vô cùng tò mò không biết mẫu thân đứa nhỏ này là ai.

Long Kiều Quảng vỗ tay hai cái trước mắt hắn để gọi hồn hắn lại, hỏi: “Sao ngươi lại bị thế này?”

Vừa nghe hỏi, đại hoàng tử lại ngây ngẩn cả người, sau đó vẻ mặt lại bắt đầu hoảng sợ, khẩn trương nói: “Qủy! Có quỷ!”

Mọi người nhìn nhau: “Qủy gì?”

“A…. Nhị đệ và Tam đệ của ta đâu?” A Hạ Nhĩ đột nhiên nghĩ tới: “Có phải hai đứa nó cũng được cứu ra rồi không?”

Long Kiều Quảng nghe xong sửng sốt.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường càng khó hiểu – Còn hai huynh đệ nữa sao?

Ân Hậu nghe xong càng mơ hồ: “Ngươi nói từ đầu đi.”

A Hạ Nhĩ lại càng kích động, kéo tay Long Kiều Quảng hỏi: “Long Tướng quân! Hai huynh đệ của ta…”

Long Kiều Quảng lắc đầu, kể chuyện hắn bị giáng từ trên trời xuống, rồi bọn họ cứu hắn thế nào cho hắn nghe.

A Hạ Nhĩ theo bản năng sờ bụng một cái, hoang mang: “Thì ra… hắn làm vậy là cứu ta sao?”

“Ai cứu ngươi?” Triển Chiêu sốt ruột: “Ngươi nói rõ ràng một chút, chúng ta mới có thể đi cứu huynh đệ ngươi.”

A Hạ Nhĩ ngẩng đầu: “Ba huynh đệ chúng ta vào Qủy Hải…”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày: “Vào Qủy Hải? Vì sao?”

“Chúng ta…. Muốn đi tìm Mê Thành.” A Hạ Nhĩ gục đầu.

Mọi người im lặng lúc lâu, Long Kiều Quảng mỉa mai: “Cha ngươi có biết ngươi có tiền đồ thế không?”

A Hạ Nhĩ càng ủ rũ.

Triển Chiêu đột nhiên hỏi một câu: “Chuyện các ngươi vào Qủy Hải có liên quan đến Hiên Viên Phách không?”

Tất cả mọi người cùng nhìn Triển Chiêu – Hỏi rất hay.

A Hạ Nhĩ ngẩng đầu, sau đó cảm thấy có chút không đúng, sờ cằm nhíu mày: “Hắn….”

“Thật có liên quan à?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừ, trước khi chúng ta vào Qủy Hải có gặp hắn ở khách ***, chuyện về Mê Thành cũng là hắn nói cho chúng ta biết.” A Hạ Nhĩ suy nghĩ một chút: “Nhưng mà hắn cũng nhắc nhở chúng ta vào Qủy Hải rất nguy hiểm, bảo chúng ta đừng có vào, ngay cả Phụ hoàng ta cũng không dám vào nữa…”

Khóe miệng Triển Chiêu giật mạnh.

Long Kiều Quảng đỡ trán.

Thiên Tôn nhẫn cười – Ngây thơ thật, đây rõ ràng là Hiên Viên Phách đang khích tướng, kích động bọn họ vào Qủy Hải, ba đứa nhỏ này lại trúng kế đơn giản như vậy thì chỉ là ba tên ngốc mà thôi.

“Sau khi bọn ngươi vào Qủy Hải rồi thì xảy ra chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ban đầu mới vào cũng không sao, chúng ta chú ý đến đường chân trời và dựa vào màu cát để làm dấu, nhưng càng đi vào trong thì gió càng lớn, cuối cùng là cuồng phong gào thét…. Chúng ta bị gió thổi bay, không phân biệt được phương hướng nữa, lúc chọn nơi tránh gió thì thấy có rất nhiều tường đất.” A Hạ Nhĩ nhớ lại.

“Tường đất sao?” Triển Chiêu nghi ngờ: “Bên trong Qủy Hải có kiến trúc gì à?”

“Chắc là do người tạo nên, có rất nhiều tường thấp, cấu tạo như một mê cung vậy.” A Hạ Nhĩ cau mày: “Bên trong tường không có chút gió nào, nhưng bên ngoài gió lại cực lớn, bầu trời cũng tối đen, sấm chớp vang rền!”

Mọi người nhíu mày.

Long Kiều Quảng xoa cằm, mấy ngày nay khí trời đều bình thường, chỉ hôm nay mới có gió lớn mà thôi, lấy đâu ra sấm chớp vang rền?

“Chuyện xảy ra khi nào?” Triển Chiêu hỏi.

Có vẻ như A Hạ Nhĩ đã không còn khái niệm thời gian nữa, hỏi mọi người hôm nay là ngày mấy, vừa nghe xong đã kinh ngạc: “Chúng ta bị vây nhiều ngày như vậy sao?”

“Bao nhiêu ngày?”

“Khoảng năm sáu ngày…. Ta cũng không nhớ chính xác lắm.” A Hạ Nhĩ lắc đầu: “Chúng ta chạy dọc theo tường mới phát hiện càng đi càng ít người….”

“Những người đó đâu rồi?” Ân Hậu có chút ngạc nhiên.

“Ta không biết.” A Hạ Nhĩ bất đắc dĩ: “Chúng ta vừa mới quay đầu lại thì phát hiện chỉ còn ba huynh đệ ta, sau đó….”

Nói đến đây, A Hạ Nhĩ ôm đầu: “Chúng ta vòng qua tường, thấy một tòa thành thật lớn.”

“Tòa thành?” Mọi người kinh ngạc.

“Chúng ta đi qua vùng tường thấp, bên trong lại có sóng yên gió lặng, thời gian cũng khác bên ngoài, lúc đó đã chạng vạng rồi. Hiện ra trước mắt chúng ta lúc đó là một vùng biển lớn, sóng lấp lánh, nhưng mà khi chúng ta đi vào…. Nước biển không có làm ướt y phục của chúng ta, chúng ta thấy trong sương mù xa xa có một thành trấn rất đẹp, còn có một tòa thành rất cao nữa!”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Ngươi nói đó là ở trong Qủy Hải sao? Liệu có phải ảo giác không?”

Long Kiều Quảng cũng gật đầu: “Là ảo ảnh đi?”

“Không phải.” A Hạ Nhĩ nhất mực lắc đầu: “Ta biết rõ ảo ảnh thế nào, hoàn toàn không phải vậy! Ảo ảnh thường xuất hiện ở chân trời, có thể thấy nước biển nhưng không thể đi đến. Nhưng rõ dàng chúng ta đã đi xuống biển, chúng ta có thể cảm nhận được dòng nước nhưng lại không bị ướt, không sờ được nhưng lại có thể cảm nhận đươc!”

Mọi người cũng không biết giải thích điều này thế nào, đành bảo hắn kể tiếp.

“Chúng ta cứ đi thẳng, cuối cùng cũng vào thành…” Nói đến đây, A Hạ Nhĩ nhíu mày: “Tòa thành kia rất đẹp nhưng lại trống rỗng.”

“Thành trống sao?” Long Kiều Quảng nhíu mày: “Không có ai à?”

“Không có, hơn nữa có vẻ đã hoang phế lâu rồi, nhà cửa phòng ốc trong đó đều đầy bụi, đường cái cũng trống trơn. Sau đó…” Nói đến đây, A Hạ Nhĩ kích động: “Có người tập kích chúng ta, không phải, không phải, là quỷ!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.

“Có mấy người đen như xác thiêu, miệng đầy nanh!” A Hạ Nhĩ kích động: “Bọn họ cắn Tam đệ ta…. Trên lưng ta cũng truyền đến đau đớn.”

Tiếu Tấn đi lên, giật y phục A Hạ Nhĩ ra nhìn lưng hắn, sau đó bảo mọi người nhanh xem.

Mọi người vừa đi đến xem cũng cảm thấy khó hiểu, trên lưng A Hạ Nhĩ có một dấu tay xanh đen, có vẻ như hắn đã bị đánh một chưởng, mà chưởng ấn kia rất kỳ lạ – có đến bảy ngón tay!

“Bảy ngón tay!” Thiên Tôn nhìn.

Long Kiều Quảng nhíu mày: “Thứ gì lại có bảy ngón tay?”

“Đúng lúc một quái vật định cắn ta thì có một mũi tên bay đến, đâm xuyên qua đầu quái vật kia, sau đó…. Ta thấy một Tống binh.” A Hạ Nhĩ nói.

“Ngươi nói cái gì?” Long Kiều Quảng sửng sốt.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc: “Quân Tống sao?”

“Đúng là là y phục quân Tống mà!” A Hạ Nhĩ nói: “Chỉ có quân Tống các ngươi mới mặc Tỏa Tử Giáp.”

“Số hiệu y phục, màu sắc và hình dạng thế nào?” Hiếm khi thấy Long Kiều Quảng nóng vội như vậy: “Nghĩ kỹ một chút!”

“Ừm… y phục đen, đúng rồi còn dùng khăn che mặt, vai đeo cung tên, ở đây…” Vừa nói, hắn vừa chỉ vào vị trí ngực trái: “có dây buộc thắt nút hình hoa, ở giữa là miếng hộ tâm, hình mặt trăng…. Ừm, nghĩ lại có vẻ hơi khác y phục quân Tống, nhưng cảm giác thì rất giống…. Lúc đó ta còn tưởng là người của Triệu gia quân các ngươi nữa.”

Tất cả mọi người cùng xoay sang nhìn Long Kiều Quảng

Lúc này Long Kiều Quảng đang há hốc miệng ngẩn người, ngay cả hai tùy tùng bên cạnh cũng nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, Long Kiều Quảng ngẩng đầu: “Đó là quân phục trước đây của quân Tống.”

“Trước đây?” Triển Chiêu hỏi.

“Quân phục của bọn cha nuôi ta đều dùng kiểu thắt nút hình hoa cố định miếng hộ tâm, bây giờ thì dùng kiểu thắt nút hình cá…” Long Kiều Quảng có vẻ kích động, giữ chặt A Hạ Nhĩ: “Ngươi nói rõ ràng tỉ mỉ chút!”

A Hạ Nhĩ ngẩng đầu nhìn hắn.

“Trên tay áo bọn họ đều có phù hiệu phải không?” Long Kiều Quảng nói: “Không phải màu đen, là màu khác, giống một đồ án! Người cứu ngươi có màu gì?”

A Hạ Nhĩ thoáng nhớ ra: “Là màu trắng.”

Long Kiều Quảng hít sâu một hơi, ngồi phịch xuống bên cạnh, vẻ mặt không dám tin.

“Màu trắng thể hiện cái gì?” Bạch Ngọc Đường nghi ngờ.

“Nghĩa phụ ta vốn là Tiên Phong, phù hiệu trên tay áo của hắn có màu đỏ, hiện tại binh mã của Âu Dương tiếp tục sử dụng màu này, kể cả chiến kỳ cũng có màu đỏ. Màu quân phục của các Nguyên soái Triệu gia quân đều lấy màu đen làm chủ đạo. Mỗi cánh quân dùng màu sắc khác nhau trên tay áo để phân chia, ta là Hữu doanh, quản Đông lộc, dùng màu lam. Lão Hạ màu vàng, biểu thị cho Trung lộc. Còn Tả doanh, cũng chính là Tây lộc, màu sắc mà Trâu Lương dùng kế thừa từ Trâu Nguyệt trước đây… có màu trắng!”

Nhóm người Triển Chiêu há miệng ngạc nhiên: “Binh mã của Trâu Nguyệt trước đây ở trong Qủy Thành sao? Còn cứu A Hạ Nhĩ nữa?”

“Những người đó đâu rồi?” Ân Hậu hỏi A Hạ Nhĩ.

“Chúng ta muốn giết sạch đám quái vật màu đen này, sau đó ta lại nhìn thấy mấy người áo đỏ, họ không mặc quân trang, cũng đeo mạng che mặt, hình như là nữ, da dẻ trắng trẻo, tóc đỏ, dáng người rất đẹp…” A Hạ Nhĩ nhớ lại: “Nàng ấy dùng chủy thủ đâm ta một dao, sau đó nhét vào bụng ta thứ gì đó. Sau đó vì đau quá nên ta bỏ chạy, cuối cùng rơi vào xoáy cát.”

“Xoáy cát?”

A Hạ Nhĩ gật đầu: “Ta nhớ rõ khi rơi xuống rất khó thở, lúc sắp chìm vào hố, ta nhìn thấy mấy Tống quân kia đứng cùng chỗ với mấy người áo đỏ, cùng nhìn ta…. Đúng lúc đó thì trước mắt ta tối sầm lại, lúc tỉnh lại…. là ở đây rồi.”

“Người áo đỏ…” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn Triển Chiêu: “Da tuyết trắng còn có tóc đó nữa.”

Triển Chiêu đương nhiên cũng như Bạch Ngọc Đường, cùng nhớ tới một người – Lâm Dạ Hỏa.

“Chẳng lẽ…” Thiên Tôn cũng biết có chút ý tứ: “Đại quân của Trâu Nguyệt tiến vào Qủy Hải năm đó, cùng với người của Sa Yêu tộc đều còn sống sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.