Không Bao Giờ Kết Thúc Mãi Mãi

Chương 33: Ẩn dấu mũi nhọn




Vì ta thích cho nên giữ nguyên hai từ “lão công”, “lão bà” nhá>

————————————–

Kì An Tu hôm nay uống rất nhiều.

Không có cách nào khác, ai kêu điện thoại của hắn cứ liên tiếp gọi đến.

Hôm nay khách mời đều là những nhân vật quan trọng trong cuộc đấu thầu này, người ta đã ám chỉ khá rõ ràng, hai nhà bọn họ liên hợp cạnh tranh rất có hi vọng.

Vì vậy họ hạ cố đến đây là tỏ thái độ đã ủng hộ, đương nhiên phải tiếp đón chu đáo. Chuyện làm ăn phụ thuộc rất nhiều vào bữa tiệc này, ăn tối uống rượu, mời tiếp viên ca hát khiêu vũ, hầu hạ các vị đại gia thoải mái, người ta mới có thể nhớ làm việc cho ngươi.

Vốn là bởi vì thân phận của Kì An Tu nên hắn không uống nhiều, nhưng mà đến nửa buổi tiệc, khi đang di chuyển đến câu lạc bộ đêm, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên, là một thanh âm non nớt “Điện thoại của bảo bối ở nhà!”

Đây là Kì An Tu bảo Tiểu Bình An cài cho hắn, dùng làm điện báo của Diêu Nhật Hiên.

Khiến cho mọi người trong đoàn cười ồ lên, trêu ghẹo hắn có phải là kim ốc tàng kiều, người ta độc thủ không khuê chịu cô đơn không nổi nên mới thúc giục hắn trở về?

Thật đúng là bị bọn họ đoán trúng, điện thoại toàn bộ là Diêu Nhật Hiên gọi tới.

Cậu ở nhà một mình càng nghĩ càng khủng hoảng, càng nghĩ càng sợ hãi, liền nhịn không được gọi một cú điện thoại cho heo, rồi tới cái thứ hai, cái thứ ba……

Kì An Tu nghe tiếng chuông đặc biệt thì biết là đại bảo bối nhà mình gọi tới.

Hắn trong lòng cũng âm thầm lo lắng, đã hơn mười hai giờ khuya rồi, nhưng những người này hoàn toàn không ý tan cuộc, càng lúc càng say sưa.

Làm tổng giám đốc, hắn không có khả năng lỗ mãng mặc khách khứa ở đó mà bỏ về. Còn muốn bắt điện thoại, cũng bị người khác trêu ghẹo chọc phá.

Cốc Duyên Tiệp cầm một ly rượu đỏ, bất động thanh sắc nhìn hắn.

Cốc Duyên Tiệp đương nhiên biết Kì An Tu đã ở chung với người nhân viên tên là Diêu Nhật Hiên đó, hắn suy nghĩ muốn vỡ đầu cũng không hiểu, một người đã có con nhỏ như cậu ta tại sao lại có thể cướp đi trái tim của Kì An Tu chứ?

Khi thám tử tư mang thông tin của Diêu Nhật Hiên đưa đến trước mặt Cốc Duyên Tiệp, hắn thật sự rất kinh hãi. Đây không phải là loại hình mà Kì An Tu vẫn ưa thích, vì cái gì Kì An Tu lại đột nhiên thật lòng yêu thích một người như vậy?

Kì An Tu trước kia thích vô luận là nam hay nữ, nhất định phải là người thông minh cơ trí, cử chỉ tao nhã, lại hào phóng khéo léo, Cốc Duyên Tiệp vẫn cứ dựa theo tiêu chuẩn này mà tạo ra chính mình.

Nhưng người trước mắt này thì sao? Tuy rằng có học vấn, nhưng cũng không quá xuất sắc, trong thế giới của bọn họ bác sĩ thạc sĩ tinh anh bay đầy trời, một kẻ như cậu ta có thể coi như là đồ ngốc không xứng đáng gia nhập vào hàng ngũ.

Xuất thân lại bình thường, tính cách thì hướng nội, so với những người được ngậm muỗng vàng ra đời như bọn họ thì cậu ta hoàn toàn thuộc về một thế giới khác!

Đương nhiên, điểm duy nhất nổi bật, là Cốc Duyên Tiệp cũng thừa nhận bộ dạng của Diêu Nhật Hiên cũng không tệ lắm.

Ngô…… Thật sự rất được. Cậu ta mang một vẻ đẹp trung tính vừa giống nam mà cũng vừa giống nữ, nhất là đôi mắt ôn hòa thuần khiết lại ươn ướt như nai con, làm cho người ta không khỏi nảy sinh ý niệm thương yêu.

Có lẽ Kì An Tu chính là bởi vì vậy mới nảy sinh hảo cảm đi?

Cốc Duyên Tiệp tự an ủi mình như thế, giống như thường xuyên ăn sơn trân hải vị, ngẫu nhiên muốn đổi sang rau xanh đậu hũ. Đợi đến khi hắn nhận ra tên ngốc đó hoàn toàn không hợp với mình, nhất định là sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ.

Ngươi xem, hiện tại sắc mặt Kì An Tu khó coi đến thế nào? Khẳng định là bị cái kẻ không hiểu chuyện kia làm phiền.

Nam nhân mà, ở bên ngoài đều là sĩ diện. Ai lại muốn khi đang vui chơi ở bên ngoài, không ngừng nhận được điện thoại liên hoàn thúc giục ngươi trở về?

Cốc Duyên Tiệp tự cho là đúng tiến lên, vỗ nhẹ vai Kì An Tu,“Nghe điện đi!”

Nhưng lời này vừa vặn bị người bên cạnh nghe thấy được, lập tức bắt đầu ồn ào.

“Kì tổng, hôm nay nếu anh không dám cắt điện thoại, sau này chắc là chúng tôi không dám hợp tác với anh rồi! Còn chưa cưới hỏi gì mà đã đem anh quản chặt như thế, vậy sau này làm sao mà sống nổi! Mọi người nói coi có đúng không?”

Dưới men rượu, mọi người nói chuyện không chút cố kỵ, trăm miệng một lời bắt đầu đập bàn,“Tắt di động! Tắt di động!”

Dưới bầu không khí như vậy, Kì An Tu đi cũng đi không được, trốn cũng trốn không thoát, đành phải nhẫn tâm tắt di động.

Trong lòng thở dài, đêm nay một chút biện pháp cũng đều không có, chờ về nhà hẵng bồi tội sau vậy!

Những người đó liên thanh trầm trồ khen ngợi, không kiêng nể gì bắt đầu xa luân chiến, mỗi người mời hắn một ly .

Kì An Tu trong lòng vừa vội vừa tức, nghĩ thầm các ngươi dám phá hư chuyện tốt của ta, ta cũng không cho các ngươi sống tốt, bắt tay bồi bọn họ uống!

Cuối cùng, đương nhiên là lưỡng bại câu thương, toàn quân bị diệt.

Chỉ có Cốc Duyên Tiệp mang tư tâm, còn bảo trì ba phần thanh tỉnh.

Thấy tất cả mọi người đều ngã xuống, mới kêu nhân viên phục vụ tiến vào, đem bọn họ đưa đến phòng nghỉ trên lầu của câu lạc bộ, còn mình thì đỡ Kì An Tu say đến bất tỉnh nhân sự cũng tiến vào một gian phòng xa hoa.

Có lẽ thủ đoạn này có chút bỉ ổi, nhưng mà Cốc Duyên Tiệp thật sự không nghĩ ra được phương án nào tốt hơn. Hai người làm bạn nhiều năm như thế, lại thủy chung có một khoảng cách. Đêm nay, là thời điểm nên tiến thêm một bước.

Cốc Duyên Tiệp tuy rằng tự an ủi mình, Kì An Tu đối với Diêu Nhật Hiên bất quá là ham thích đồ mới lạ, kỳ thật trong lòng hắn đang rất lo lắng.

Quen Kì An Tu đã nhiều năm, tuy rằng hắn có ở bên ngoài phong lưu, nhưng hắn luôn luôn giữ mình trong sạch, chưa từng chung sống với ai. Càng đừng nói đến chuyện ngông nghênh mang về gặp bác Kì, điều này khiến cho Cốc Duyên Tiệp có cảm giác rất nguy hiểm.

Vừa lúc hôm nay có thể mượn cớ say rượu khiến cho hai người phát sinh quan hệ, rồi mới tiến thêm một bước vào trái tim hắn, để cho hắn phát hiện, nếu hắn quay đầu, chân mệnh thiên tử thực sự ở ngay bên cạnh!

Cốc Duyên Tiệp cũng không tin, bằng mười mấy năm hiểu biết cùng giao tình của hắn và Kì An Tu, chẳng lẽ không sánh nổi với một tên nhóc ngu ngốc từ trên trời rơi xuống!

Ánh đèn mờ ảo hắt lên người Kì An Tu, càng khiến hắn trông anh tuấn mê người. Thân thể cường tráng nằm giữa giường, như một con báo đang ngủ, vẫn phát ra khí tức nguy hiểm mà lại khiến cho tim người khác đập loạn nhịp.

Người mình tương tư nhiều năm gần trong gang tấc, Cốc Duyên Tiệp cảm thấy miệng khô lưỡi khô, tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, vô cùng khẩn trương.

Thật cẩn thận đên gần, ngón tay mảnh khảnh tinh tế run run lướt trên mặt hắn, giọng nói khàn khàn khẽ nỉ non, “An Tu, An Tu……”.

Kì An Tu rất say, ngay cả mí mắt cũng không động một chút.

Cốc Duyên Tiệp vuốt ve khuôn mặt hắn như đối với một món đồ sứ trân quý, từng chút từng chút gần sát, để cuối cùng chạm vào hai phiến môi khao khát đã lâu, hắn cảm thấy như mình cũng đã say.

Môi An Tu thật nóng, còn mang theo vị rượu, tràn ngập mùi vị nam tính, khiến cho một khi đã chạm qua thì luyến tiếc buông ra.

Đầu lưỡi từng chút từng chút tách môi Kì An Tu ra, dò xét muốn đi vào, trên hàm răng lưu luyến một hồi, liền dũng cảm luồn vào trong, khiêu khích dục vọng đang say ngủ.

Bỗng dưng, Cốc Duyên Tiệp cảm thấy đầu lưỡi đau rát, lưỡi Kì An Tu giống như mãng xà đột nhiên bừng tỉnh, lập tức đảo khách thành chủ, đem lưỡi hắt hoàn toàn nuốt sống.

Cùng lúc đó, cánh tay cường kiện của Kì An Tu gắt gao giữ chặt lấy cổ hắn, một cái xoay người đem hắn đặt ở dưới thân. Cuồng nhiệt cơ hồ mang theo chút thô bạo bắt đầu cường hôn, dùng sức xé rách quần của hắn,như muốn đem hắn cắn xé ra nuốt vào trong bụng.

Kì An Tu này Cốc Duyên Tiệp chưa bao giờ gặp qua, trong nháy mắt hắn bỗng nhiên tràn ngập rất nhiều thứ mơ hồ.

Nếu còn tiếp tục nữa, bọn họ thật sự không thể quay đầu lại!

Hắn muốn vậy thật sao? Làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai?

Cốc Duyên Tiệp không biết.

Hắn có chút mờ mịt nhắm hai mắt lại, cho dù…… cho dù mình đang nằm mộng, hắn cũng quyết ý muốn phóng túng một lần!

An Tu, cậu yêu tôi đi! Yêu tôi đi! Được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.