Không Bằng Duyên Mỏng

Chương 19: Tuyệt đối không nương tay




"Chủ tử, là cháu gái của Lễ Bộ Thượng Thư Thượng Quan San." Quản sự đứng ở trước cửa cung kính hồi báo. Tất cả hạ nhân trên thuyền này đều là Si vừa mới mua, những Si này không chỉ biết nhìn ánh mắt người, mà tốc độ làm việc cũng rất nhanh.

"Hả? Nói như thế, nàng là biểu tỷ của ta rồi hả?" Cổ Nhược Phong tiếp tục đưa đào vàng tới miệng Huyết Vương, quay lại nói nhỏ nhẹ với hắn. Chẳng qua là ai cũng đều nghe ra được giọng điệu trêu tức trong lời nói của nàng.

Thượng Quan San, là cháu gái được Lễ Bộ Thượng Thư Thượng Quan Thành Duy sủng ái nhất, năm nay mười sáu tuổi, lớn hơn một tuổi so với thân thể này của mình. Nhờ Cổ gia, Thượng Quan Thành Duy này mới có chỗ dựa vững chẵc, hiện tại có thể nói là thuận buồm xuôi gió!

Xuyên qua màn che trên thuyền, khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan San rơi vào trong mặt Cổ Nhược Phong và Huyết Vương. Ánh mắt ngạo mạn phẫn uất căm hận không cam lòng trên mặt nàng càng làm cho Cổ Nhược Phong thấy khó chịu.

"Kéo màn che lên. lại đi mời Lễ Bộ Thượng Thư đến đây." Cổ Nhược Phong dặn dò quản sự kia. Hiện giờ thuyền đã ở trong hồ, phong cảnh bên ngoài cũng không tệ, hôm nay nàng rất có hứng thú để xem tuồng kịch.

"Vâng, chủ tử." Quản sự nhận lệnh rời đi.

Không đến thời gian nửa ly trà, ba màn che mặt bằng tơ lụa đều đã được kéo lên, gió thổi nhẹ, làm cho lòng người cực kỳ thoải mái. Mọi thứ bên trong thuyền đều rơi vào trong mắt Thượng Quan San, làm cho nàng càng thêm tức giận!

Thuyền này, làm thế nào ông nội cũng không chịu mua cho mình, tuy nói một vạn lượng không phải con số nhỏ, nhưng với Thượng Quan gia mà nói, có Cổ gia chống đỡ, chút tiền này thật đúng là không để vào mắt!

Nàng không hiểu, chiếc thuyền này tượng trưng cho thân phận địa vị! Ông nội làm chức Lễ Bộ Thượng Thư, dưới mấy người, trên vạn người, chẳng lẽ lại không thể mua chiếc thuyền này?

Hôm nay nàng không dễ gì mới thuyết phục được mẫu thân, lqdcầm bạc, hào hứng đi mua thuyền, lại không nghĩ tới Huyết Vương không biết xấu hổ lại nhanh chân đến trước! Điều này làm cho nàng không thể nào không nổi giận!

Nhìn hai người trong thuyền tựa như đang ở thiên tiên, da hổ kia trắng như tuyết, nước trà điểm tâm tinh xảo, đệm thoải mái... Toàn bộ những thứ này, đáng ra phải thuộc về nàng! Cái nơi thần tiên đó nên là của nàng mới đúng!

Một yêu quái hút máu, lqdmột người điên, sao xứng với con thuyền này!

“Phu quân, phong cảnh Vân Hồ này không tệ chứ?” Cổ Nhược Phong tựa vào người Huyết Vương, lấy một quả nho màu tím, lột vỏ nhét vào trong miệng Huyết Vương.

“Uhm, nương tử muốn xem diễn trò sao?” Khi Cổ Nhược Phong phân phó người đi mời Lễ Bộ Thượng Thư hắn đã biết, hôm nay ở Vân Hồ này có trò hay để xem. lqd Ngắm nhìn Cổ Nhược Phong tùy ý buộc mái tóc đen trên đầu lên, Huyết Vương rất có ‘đạo đức’ phối hợp với Cổ Nhược Phong.

“Đây không phải là vì Phong nhi thấy trước giờ phu quân vẫn sống cực kỳ buồn bực trong phủ Huyết Vương sao, hơn nữa lại còn có người chủ động diễn xuất, kẻ bất tài này đang thổi phồng sự việc sao .” Cổ Nhược Phong mặt không đỏ tim không đập mạnh hết sức bình tĩnh nói ra những lời này.

Khóe miệng Huyết Vương vô tình rựt rựt, quả nhiên là yên tĩnh làm quỷ, cũng chớ trêu chọc Cổ Nhược Phong!

“Cổ Nhược Phong ngươi là kẻ điên! lqdThuyền này ngươi cũng có thể ngồi sao! Lăn ra đây cho bản tiểu thư!” Thượng Quan San nhìn hai người trong thuyền tự nhiên nói chuyện phiếm ăn trái cây, căn bản ngay từ đầu đã không để lời nói của nàng ở trong lòng, nhất thời trên mặt lại thêm vài phần khó coi. Hơn nữa khi nàng nhìn thấy dung nhan của Cổ Nhược Phong, căn bản là khuôn mặt của mình không thể so sánh được, trên mặt giống như bảng điều chỉnh gia vị đầy màu sắc. Nàng hẳn là không nhận sai, đó chính là Cổ Nhược Phong, tuy nói nàng chưa nhìn thấy qua bộ dạng trưởng thành của Cổ Nhược Phong như thế nào, nhưng bộ dạng hiện giờ của Cổ Nhược Phong này lại có vài phần giống với trước đây, lại có Huyết Vương ở bên cạnh, không cần đoán cũng biết nàng là Cổ Nhược Phong!

Vừa dứt lời, một ánh mắt tràn ngập sát khí bắn thẳng đến Thượng Quan San, làm cho thân thể Thượng Quan San không khỏi run rẩy.

Cổ Nhược Phong sờ mặt an ủi Huyết Vương, ý bảo hắn không nên tức giận. Tức giận nhiều sẽ làm tổn hại thân thể, ta xem diễn trò là tốt rồi.

“Ngươi là?” Cổ Nhược Phong nhướn mày hỏi, lqdxem ra Thượng Quan San này còn có đầu óc, Cổ Tiểu Tứ từ sau khi bảy tuổi cho tới bây giờ khuôn mặt đều vẽ một mớ hỗn độn, ngay cả Cổ Nhược Phong cũng không nhận ra được chính mình, không nghĩ tới qua tám năm, Thượng Quan San này có thể nhìn ra mình là Cổ Nhược Phong.

“Hừ, đừng giả bộ ngu! Ngươi có thể không biết ta là ai?” Thượng Quan San khinh thường nhìn lướt qua Cổ Nhược Phong, trong đầu không khỏi nghĩ Cổ Tiểu Tứ này lại nói chuyện bình thường như vậy, chẳng lẽ giống như lời đồn, không điên rồi sao?

“Ta thật sự không biết.” Cổ Nhược Phong nói, gương mặt chân thành, không nhìn ra một chút sơ hở nào. Vai Huyết Vương run run ôm lấy Cổ Nhược Phong, khóe miệng nghiễm nhiên bị ép buộc thành một đường thẳng. Không nghĩ tới Cổ Nhược Phong lừa gạt người khác lại trang nghiêm như vậy.

“Ngươi!...” Thượng Quan San vừa định nói cái gì, lqd liền bị một tiếng nói vội vàng cắt ngang.

“San nhi!” Thượng Quan Thành Duy đứng ở đầu một chiếc thuyền, khuôn mặt lo lắng.

“Ông nội?” Thượng Quan San khó hiểu nhìn Thượng Quan Thành Duy đang đi lên du thuyền, ông nội làm sao vậy?

“San nhi!” Thượng Quan Thành Duy nắm chặt tay của Thượng Quan San, kéo Thượng Quan San đến trước mặt mũi thuyền đối mặt với Cổ Nhược Phong. -

“Huyết Vương phi, là cựu thần không dạy San nhi tốt, mong người đại nhân đại lượng, hạ thủ lưu tình.” Phủ Lễ Bộ Thượng Thư cách Vân Hồ không xa, trên đường tới Thượng Quan Thành Duy đã nghe ám vệ nói rõ sự tình một lần. Tính tình của San nhi mình biết, hiện giờ Huyết Vương phi không dễ chọc! Ngươi nói một người trong hôn lễ của chính mình cũng có thể giết người trong nháy mắt là người dễ chọc sao?

“Ông nội, người cần gì phải giải thích với kẻ điên kia!” Thượng Quan San mặc kệ, ông nội ở trước mặt mọi người giải thích với Cổ Nhược Phong, việc này nếu truyền ra ngoài về sau Thượng Quan San nàng làm sao sống tiếp ở Kinh thành đây!

“San nhi!” Thượng Quan Thành Duy khẽ quát một tiếng, Thượng Quan San chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc như vậy.

Thượng Quan San rụt đầu một cái, cũng không dám lên tiếng nữa, nhưng hai mắt oán hận không cam lòng nhìn chằm chằm Cổ Nhược Phong. Hôm nay ông nội thật sự có chút khác biệt.

“Thượng Thư đại nhân khách khí rồi. Phong cảnh hôm nay tốt như vậy, không bằng lên thuyền uống ly trà?” Cổ Nhược Phong thản nhiên nói, dường như không đem khiêu khích của Thượng Quan San để ở trong lòng. -

“Này...” Thượng Quan Thành Duy có chút do do, nhưng khi nhìn đến du thuyền của Cổ Nhược Phong, trong lòng cực kỳ ngoan độc: “Cựu thần cung kính không bằng tuân mệnh.” Có thể mua nổi con thuyền này, cho dù Huyết Vương không được sủng ái, địa vị của Cổ Nhược Phong tại Cổ gia cũng không đơn giản rồi. Đồ cưới kia nhất định cũng không chỉ có vạn lượng hoàng kim!

Sai người trên thuyền đem du thuyền tiến gần đến thuyền của Cổ Nhược Phong, đặt một tấm ván gỗ, Thượng Quan Thành Duy đi qua.

“Ông nội...” Thượng Quan San ai oán liếc mặt nhìn du thuyền trước mặt, chiếc thuyền này vốn là của nàng!

“Ngươi đợi ở...” Thượng Quan Thành Duy nhìn thoáng qua Thượng Quan San, muốn kêu nàng ở lại trên du thuyền của mình.

“Thượng Quan tiểu thư đã có hứng thú, vậy cũng qua đây luôn đi.” Cổ Nhược Phong nói một câu liền cắt đứt đường lui của Thượng Quan Thành Duy.

Giẫm lên địa bàn của ta, chọc người của ta, muốn bình yên vô sự rời đi, trên đời này có chuyện tốt như vậy sao? Nói cho người biết, đừng nói là cửa, cửa số cũng không có đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.