Không Bằng Duyên Mỏng

Chương 16: Có biến




Hôm nay tôi ngủ một giấc thẳng tới khi nắng chiếu rực rỡ, tiếng mõ vừa vang là đã qua giờ Tỵ, tức là hơn chín giờ sáng. Gần đây tôi đã học được cách phân biệt thời gian ở cổ đại, kết hợp với thời gian ở hiện đại.

Rửa mặt chải đầu qua một chút, tôi đứng dậy đến Mai Uyển luyện cầm. Từ sau lễ thượng tị tôi đã nhiều ngày không đến mã tràng, cũng không gặp lại Hoắc Khứ Bệnh. Trong lòng có cảm giác kỳ quái, nhưng chính tôi cũng không rõ nguyên nhân.

Có điều, nghe Triệu Thường nói những ngày gần đây, Vũ lâm quân ở giáo trường Trường An đang tăng cường huấn luyện, những con ngựa tốt ở mã tràng đều được Vệ Thanh chọn đi, một số kỵ nô cũng được tuyển chọn vào đội ngũ, xem ra triều đình đang có hoạt động lớn. Lưu Triệt là vua của các tướng soái, rất am hiểu thuật dụng binh, tuy rằng tôi không đặc biệt yêu thích hắn nhưng không thể không thừa nhận hắn quả thật xứng đáng với hai chữ vĩ đại.

Tôi huy động mớ kiến thức lịch sử trong đầu, tính toán, năm Hoắc Khứ Bệnh mười tám tuổi, cũng chính là năm nay hắn lần đầu tiên tham gia cuộc chiến chống Hung Nô, sau khi dành được thắng lợi Hán Vũ Đế thừa thắng xông lên, trong năm tiếp tục cuộc chiến.

Hoắc Khứ Bệnh một trận thành danh, được phong hầu, thanh thế không ngừng tăng, không lâu sau sẽ nổi danh ngang bằng Vệ Thanh, người được gọi là Tư Mã. Bởi vì trước kia cảm thấy hứng thú nên đoạn lịch sử này tôi đã từng nghiên cứu rất kỹ, trong lịch sử chiến dịch này có một cái tên rất vang dội, gọi là Cuộc chiến Mạc Nam.

Nghĩ đến đây tôi cảm xúc mênh mang, kích động khó lòng kiềm chế, như thể lưỡi giáo của kỵ binh trên chiến trường rộng lớn đang hiện ra ngay trước mắt. Sắp có chiến tranh sao? Tôi chưa từng trải qua chiến tranh, tuy rằng thường thấy trên tivi nhưng bản thân chân chính ở vào hoàn cảnh này thì cảm giác lại khác.

Tôi đứng trước Mai Uyển ngẩng đầu nhìn trời xanh, bầu trời vẫn trong xanh rạng rỡ, trong Mai Uyển vẫn đàn sáo hát ca, tôi vẫn ăn no ngủ kỹ, nhàn nhã ung dung. Nhưng đối với rất nhiều người mà nói, sự kiện này lại mang ý nghĩa tai nạn và tử vong, trong chiến tranh người chịu khổ luôn là bá tánh. Tâm tình bỗng nhiên trở nên nặng nề, có lẽ việc này cách xa tầm tay tôi, chẳng cần tôi phải quan tâm vì đã có vua quan anh hùng bày mưu nghĩ kế, hơn nữa ít nhất tôi biết, kết quả là chiến thắng.

Hôm nay trong Mai Uyển, ca cơ không đông, có lẽ tôi đến muộn, nhiều người đã luyện tập xong. Thuý Lâu cũng không thấy bóng dáng, Lương công tử đang cùng vài ca cơ đàn tỳ bà thảo luận từ khúc. Thấy tôi đến hắn cũng không dừng lại, chỉ nhìn tôi gật đầu.

Tôi ngồi xuống cạnh cây đàn, không nhìn hắn. Tôi luôn cảm thấy con người này trong ngoài bất nhất, điệu bộ lúc nào cũng thản nhiên ung dung, khó lòng đoán định nên tôi phải cố hết sức không trêu vào hắn.

Hai tay khẽ lướt trên dây đàn, trong đầu còn nghĩ đến chiến tranh sắp xảy ra, bỗng nhiên có linh cảm, giai điệu trong lòng chỉ dẫn tôi bắt đầu gảy, tiếng đàn tự nhiên vang lên, khúc ca đau thương trầm thấp.

Những binh lính trẻ tuổi rời khỏi gia đình, chiến hoả hỗn loạn, dân tỵ nạn trôi giạt khắp nơi, người già, phụ nữ và trẻ em mất đi thân nhân, tôi theo tiếng đàn xa xôi xướng lên.

“Há người không có áo hay sao? Thì đây chiếc áo chia nhau bận mà. Dấy binh thiên tử truyền rao. Cây mâu, cây giáo chúng ta lo cùng. Với người đánh dẹp thù chung.

Há người quần áo lại không? Thì đây áo nhỏ cùng chung mặc vào. Dấy binh thiên tử truyền rao. Cùng lo sửa soạn kích mâu đàng hoàng, đứng lên xông tới ngang hàng.” (1)

Bài thơ Không quần áo này tôi chỉ nhớ được hai đoạn trước, hát đi hát lại, đột nhiên Lương công tử tiếp nối tiếng hát của tôi, hát nốt câu cuối cùng.

“Há người không áo quần sao? Thì quần xin để cùng nhau mặc liền. Dấy binh vua đã vội truyền. Binh nhu áo giáp xin nguyền lo chung. Với người hăng hái đi cùng.”

Hắn dừng lại nhìn tôi với ánh mắt khác thường, con ngươi màu nâu càng thêm thâm thúy, trên mặt ý cười ẩn chứa nét hiu quạnh. Đợi cho đến khi các ca cơ đều rời khỏi, Lương công tử ngồi xuống cạnh tôi, hắn dường như đã phát hiện tôi luôn thích là người ở lại cuối cùng.

“Lý cơ thật quan tâm quốc sự.” Hắn thản nhiên nói, ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ, khi hắn nói chuyện thường không nhìn thẳng tôi.

“Quốc gia hưng vong, thường dân cũng có trách nhiệm. Ngài không quan tâm sao?” Hắn mỗi khi gọi tôi là Lý cơ, âm điệu luôn lên cao như đã nhìn thấu tôi vậy. Còn Hoắc Khứ Bệnh mỗi khi gọi tôi như vậy lại khiến tôi cảm thấy kiên định an tâm.

“Ta vốn không biết nàng.” Hắn quay đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên, gần như là thở dài nói.

Tôi lại lặng thinh không nói gì, sợ nhất là khi người khác nhắc tới chuyện trước kia, do đó cứ im lặng là vàng thôi.

“Nàng cho rằng sau đây triều đình sẽ thế nào?” Hắn ngang nhiên hỏi chiến sự, hơn nữa còn hỏi một ca cơ về vấn đề này, thật không hợp lẽ thường.

“Tấn công Hung Nô, thu hồi đất đai.” Tôi mở miệng, hai tay đặt trên huyền cầm lại khẽ gảy, phát ra một tiếng thanh thuý quanh quẩn trong gió trưa.

Hắn trong nháy mắt tim đập loạn, bị tôi nhận thấy được. Hắn cũng không đáp lời, đứng dậy tiến đến một cây cổ cầm khác, cúi đầu gảy lên.

“Mộc qua người tặng ném sang, Quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người. Phải đâu báo đáp ai ơi, Để mà giao hảo đời đời cùng nhau.

Mộc đào người tặng ném sang, Quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người. Phải đâu báo đáp vậy thôi, Để cùng tốt đẹp đời đời kết giao

Ném sang mộc lý tặng ta, ngọc lành quỳnh cửu đưa qua đáp người. Phải đâu báo đáp ai ơi, Để mà giao hảo đời đời cùng nhau.” (2)

Hắn xem bên cạnh như không có người, một mình xướng lên, tôi im lặng nghe nhưng nghe một hồi, tôi lại ngồi không yên. Bài Kinh thi này tôi có chút ấn tượng nhưng ca từ cụ thể thì không nhớ rõ. Khi nghe câu ‘Mộc qua người tặng ném sang, Quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người’, tôi mới sực tỉnh.

Đu đủ... vậy đêm tiết thượng tị đó tôi tiện tay tặng ‘lễ vật’ cho Hoắc Khứ Bệnh cũng chẳng khác nào tín vật đính ước!

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng hắn lộ chút ý cười, vừa hát vừa dùng ánh mắt nhìn tôi, hiển nhiên hắn cố ý cho tôi nghe. Hắn thế nào mà cái gì cũng biết vậy?

Mặt tôi nóng bừng, nghĩ tới tình cảnh lúc đó tôi càng thêm xấu hổ. Tôi cái gì không tặng lại tặng đu đủ. May là tôi không nhận ngọc bội của hắn, bằng không thật sự là hết đường chối cãi.

Tôi đỏ mặt ngồi dưới đất, Lương công tử nhìn vẻ mặt tôi hình như rất hài lòng, hắn ngừng hát nhìn tôi nói, “Không biết Lý cơ tặng đu đủ cho ai vậy?”

“Cho vào bụng rồi!” tôi ôm đôi má bực bội nói.

“Hoắc công tử tất nhiên không đành lòng ăn rồi.” Hắn không chút lưu tình vạch trần tôi, giọng nói còn mang theo ý cười.

“Không phải là tặng nhầm sao, tôi tìm ngài ấy nói rõ ràng là được, buồn cười lắm à?” Tôi nhướn mắt nhìn hắn, chỉ là việc cỏn con thôi, có quan trọng vậy không, cổ nhân thật là cổ hủ.

“Vậy nàng muốn đi hỏi trước hay muốn suy nghĩ lại?” Hắn chậm rãi đi đến trước mặt tôi cầm thẻ tre nhẹ nhàng thả xuống lòng tôi, chờ tôi ngẩng đầu thì người đã đi xa, tôi dõi theo bóng hắn một lúc lâu vẫn chưa hồi thần.

Trong lòng tôi thật sự không muốn suy nghĩ, tôi lúc ấy chỉ tặng quà cho hắn một cách bình thường, bây giờ ngẫm lại, lấy hay không lấy lại đây? Tôi đấu tranh tư tưởng, triều đình sẽ khai chiến, Hoắc Khứ Bệnh nhất định bận tối mày tối mặt, vì một chuyện nhỏ nhặt này mà đi quấy rầy hắn, tôi không phải là hơi nhỏ mọn sao?

Nghĩ nghĩ, quyết định đi mã tràng, nói không chừng có thể gặp được hắn, có lẽ hắn vốn cũng chẳng để trong lòng.

Thay bộ váy được tôi cải tiến kia xong, một mình đến mã tràng. Giữa trưa mã tràng không có nhiều người, trong sân có vài kỵ nô đang chải lông cho ngựa, Triệu Thường không ở đó. Dọc theo đường đi không mục đích, ngẫu nhiên có mấy con tuấn mã chạy qua tôi, hiện tôi đã không còn e ngại mấy con ngựa phóng băng băng nữa, thậm chí còn muốn thử cảm giác được cưỡi ngựa một lần.

“Công Tôn, lần trước tuyển ngựa thế nào?”

“Béo tốt tráng kiện, bờm ngắn móng to, thích hợp bôn ba đường dài.”

Loáng thoáng nghe có tiếng người nói chuyện, quay đầu lại thì thấy Vệ Thanh một thân quân trang từ thông đạo phía tây đi ra, bên cạnh là một nam tử trung niên cũng bận quân trang và vài tên thị vệ theo sát phía sau.

Áo trong dài màu đỏ sậm, thiết giáp hộ thân dưới ánh mặt trời ánh kim quang, giày và miếng bao gối bằng da hươu, áo choàng đen tung bay sau lưng, một tay cầm bội kiếm, Vệ Thanh dưới quân trang tản mát một khí thế bức người, đây mới gọi là thiết huyết tướng quân rong ruổi sa trường!

Tôi không khỏi ngây ngẩn, đợi khi họ đến gần mới tỉnh lại, vội vàng cúi đầu lui sang bên.

“Cô nương, cô có cưỡi ngựa không?” nam tử trung niên dừng lại cạnh tôi, tiếng nói sang sảng vang lên.

“Tôi?” Ngẩng đầu thấy Vệ Thanh và nam tử kia đứng cách tôi hai bước chân.

“Lý cơ, vị này là Công Tôn đại nhân.” Vệ Thanh đột nhiên mở miệng như đang giới thiệu bằng hữu, tôi nhìn về phía hắn, trên khuôn mặt lạnh lùng thậm chí còn có nụ cười thản nhiên, tôi hoảng hốt tưởng là ảo giác, nụ cười của Vệ Thanh có mị lực đặc hữu của nam tử trung niên, là sự tao nhã trải qua năm tháng được lắng đọng lại.

“Bái kiến đại tướng quân, Công Tôn đại nhân.” Tôi quỳ gối hành lễ.

“Ha ha…trang phục này của cô nương thật hoạt bát, rất có phong thái nữ trung hào kiệt.” Công Tôn đại nhân sang sảng cười, giọng nói của hắn to rõ mạnh mẽ như tiếng lục lạc giữa hoang mạc.

“Ha ha...” Tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể cười theo. Tôi ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi, danh hiệu nữ trung hào kiệt này tôi không nhận nổi.

Vệ Thanh và Công Tôn dần đi xa, tôi nhìn theo bóng lưng họ, hai người còn đang hăng say đàm luận, vừa rồi nghe họ nói đến chiến mã, xem ra suy đoán của tôi đã đúng, họ đang chuẩn bị tác chiến.

Công Tôn đại nhân... Hắn hẳn chính là Công Tôn Hạ, tôi nhớ mang máng có nhân vật này, là tướng quân, xem ra quan hệ với Vệ Thanh không tệ.

Tôi dựa vào lan can nhìn quanh một lúc, trên sân đã không còn bóng người, con đường mòn xa xa đột nhiên có hai con tuấn mã chạy tới.

“Chậm một chút, ta theo không kịp...” Tiếng cười lảnh lót của nữ tử từ xa vọng đến.

“Cẩn thận, coi chừng ngã…” Tôi đang định quay về bỗng nghe thấy giọng nói trong trẻo mà quen thuộc này. Tôi quay nhìn hai người vẻ mặt phấn khích mà vô vàn hối hận vì đã đến đây. Gượng cười hai tiếng, tôi hẳn là tự mình đa tình rồi. Ai còn nhớ tới quả đu đu kia? Bất quá chỉ là một thứ đồ rẻ tiền bên đường mà thôi.

Tôi men theo hàng rào bước về phía cổng ra, một lòng muốn chạy trốn khỏi nơi này.

“A! Ngựa ngoan đừng chạy lung tung!” Phía sau vang lên tiếng hét kích động của nữ tử, tôi quay đầu thì thấy một con tuấn mã đang lao về phía mình, nữ tử trái phải nghiêng ngả, cố gắng kéo chặt dây cương.

“A!” Tôi chạy sang trái, thể lực của người làm sao có thể so với ngựa! Tôi vừa chạy vừa quay đầu, con ngựa kia cách tôi ngày càng gần, điên cuồng cất cao vó.

“Lý cơ!” Phía sau Hoắc Khứ Bệnh kêu to, tôi chẳng thèm trả lời, “Nắm lấy tay ta!” Hắn lại kêu.

Hắn thúc ngựa chạy nhanh tới bên phải tôi, cánh tay duỗi thẳng về phía tôi, tôi liều mạng nắm lấy tay hắn, vó ngựa phía sau sắp phóng tới đây, tôi nhắm chặt hai mắt thầm nghĩ phen này chết thảm rồi.

Cả người nhẹ bẫng, tôi cảm giác như đang bay lên, mở mắt ra lần nữa tôi đã ngồi nghiêng trên mình ngựa. Tôi quay phắt đầu, hai má cọ trước ngực hắn. Tôi dõi nhìn khuôn mặt hắn gần trong gang tấc mà vẫn chưa hoàn hồn, khoảng cách gần quá khiến tôi nhìn không rõ.

Đôi tay hắn vây lấy tôi, trong tay còn cầm cương, cả người tôi sát sao dính vào lòng hắn, mũi thoảng qua một mùi hương khô mát như cỏ xanh đang phơi mình dưới ánh mặt trời.

“Không sao chứ.” Hắn hỏi nhỏ, hơi thở ấm áp phả bên tai tôi.

Tôi nhìn nữ tử bên cạnh, lòng bỗng không thoải mái nên cố lấy tay đẩy hắn, giãy dụa muốn xuống.

“Đừng nhúc nhích.” Đôi tay hắn căng ra, tôi còn nghe thấy tiếng cười trầm trầm của hắn.

“Trương tiểu thư, tôi có hẹn với Lý cơ, cáo từ trước!” Hắn quay đầu ngựa lại, mỉm cười nói với Trương tiểu thư, tôi ngẩng đầu nhìn thấy lông mi của hắn đang chớp động dưới ánh mặt trời.

“Hoắc công tử!” Trương tiểu thư gọi, thúc ngựa đến cạnh trợn mắt trừng tôi. Tôi lúc này mới nhìn kỹ nàng, một thân bạch y váy ngắn, tóc búi cao, làn da trắng nõn, cặp mắt to tròn, đúng là một tiểu mỹ nhân.

“Cáo từ trước!” Hoắc Khứ Bệnh hai chân kẹp bụng ngựa, tuấn mã tức thì phóng đi. Tôi ôm chặt lấy thắt lưng hắn sợ bị quăng ra ngoài, chẳng bận tâm tư thế chật vật.

Ngồi trên ngựa cảm giác thật kỳ diệu, vừa lo mình có thể bị ngã, lại có niềm thích thú như đang bay nhanh, gió nhẹ vụt qua mặt làm mái tóc dài của tôi bung xoã.

“Hừm…tóc nàng…” Nghe Hoắc Khứ Bệnh than thở, tôi ngẩng đầu thấy những sợi tóc đen mượt đang phất phơ trên mặt hắn, hai tay hắn đang giữ lấy tôi nên chỉ có thể lắc lắc đầu tránh những sợi tóc này. Tôi nhịn không được lén bật cười, hắn lại không biết làm thế nào chỉ cúi đầu nhìn tôi.

Tôi vươn tay kéo những sợi tóc trước mặt hắn ra, vén mái tóc dài đến trước ngực. Ngón tay chạm vào làn da ấm áp của hắn, khẽ rung động, một cảm giác không rõ bỗng ập đến, bàn tay như còn vương lại hơi thở của hắn.

“Ngài muốn đưa tôi đi đâu?” Tôi ở trong lòng hắn hỏi, thân thể xóc nảy.

“Lát nữa sẽ biết!” Hắn ra vẻ thần bí cười nói, tốc độ nhanh hơn, gió thổi vù vù mang giọng nói hắn tản ra xa hơn.

Chúng tôi đã chạy khỏi mã tràng, đang phi trên con đường nhỏ thẳng tắp, hoá ra bên ngoài mã tràng còn có thông đạo thế này. Hàng bạch dương bên đường loang loáng vụt qua, ánh nắng xuyên qua lá cây rọi xuống lay động trước mắt tôi.

Cảnh trí ven đường thay đổi, hắn đã chạy khỏi cổng thành. Tầm nhìn rộng mở, tôi cảm thấy tốc độ ngựa chậm dần, mang máng còn nghe được tiếng nước chảy.

“Đến rồi!” Hắn thong thả dừng ngựa, tôi nhoài khỏi lòng hắn, phong cảnh trước mắt khiến tôi không khỏi tán thưởng.

Núi đồi bao quanh, trước mặt là một con sông lớn, sắc nước trong xanh cuồn cuộn chảy về xuôi, ngẩng đầu nhìn, trời và nước gặp nhau, mênh mênh mang mang, một trận gió cuốn theo hơi nước thổi tới, lồng ngực tôi bỗng dãn mở thông suốt, theo dòng nước cuộn lên rồi trôi về nơi xa. Cuồn cuộn Trường Giang đông thệ thủy, cành hoa đào tẫn anh hùng! (3)

Quay đầu nhìn về phía Hoắc Khứ Bệnh, sắc mặt hắn nghiêm nghị đưa mắt nhìn xa xa, trong nháy mắt đó tôi bỗng cảm thấy hắn đã thay đổi, không còn là một đại nam nhân chưa hết tính trẻ con nữa.

“Đây là đâu?” Tôi khẽ hỏi, nhìn bọt sóng ào ào.

“Bên bờ nam Vị Thuỷ.” Hắn cúi đầu nhìn tôi, con ngươi trong vắt xao động, “Nàng có thích không?” Tôi sững sờ, mũi đột nhiên ê ẩm, dòng chất lỏng ấm nóng từ hốc mắt dâng lên.

Thành Trường An, bên bờ Vị Thủy, tôi vượt qua hai nghìn năm, cuối cùng cũng đã đến nơi này.

(1) Không có áo - Kinh thi - Người dịch: Tạ Quang Phát

(2) Cây mộc qua - Kinh thi - Người dịch: Tạ Quang Phát

(3) Nhạc phim Tam Quốc diễn nghĩa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.