Khốn Tại Võng Trung Ương

Chương 10: Về thôi




Nhắc tới chữ bí thư bình dân, ánh mắt Hứa Nam Hạ có chút là lạ, Vương Quốc Hoa thậm chí cảm thấy một tia giễu cợt. Cũng may là bí thư tỉnh ủy trêu, dù không muốn nhận cũng phải nhận.

Có đôi khi giả ngu là một kế sách rất hay, càng hơn nữa Vương Quốc Hoa không phải đang giả ngu. Vì thế Vương Quốc Hoa rất thành khẩn cười nói:

- Chú nghe được cái này từ đâu vậy? Sao cháu không biết?

Hứa Nam Hạ thu hồi nụ cười, mặt không chút thay đổi nói:

- Cháu cảm thấy cách gọi như vậy là chuyện tốt hay xấu?

Chú ngay cả chữ “ngồi” còn keo kiệt không nói, cháu còn có thể nghĩ theo hướng tốt sao? Vương Quốc Hoa thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười:

- Tốt cũng được, xấu cũng được, cháu làm như thế nào thì vẫn sẽ làm như vậy.

Hứa Nam Hạ nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa một lúc lâu không nói gì, cuối cùng Hứa Phỉ Phỉ bưng trà ra, Hứa Nam Hạ mới nói:

- Có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Tâm tính bình thường là rất quan trọng, cháu còn quá trẻ, đột nhiên lên cao chú lo cháu không giữ được nội tâm.

Trong lời này nhất định giấu gì đó, theo Vương Quốc Hoa nghĩ đó là rất nhiều người chú ý vì mình còn quá trẻ.

- Cảm ơn chú đã chỉ bảo, cháu nhất định sẽ ghi nhớ kỹ.

Vương Quốc Hoa vẫn đứng, lưng hơi khom xuống một chút.

Hứa Nam Hạ lúc này mới chỉ vào đối diện:

- Ngồi đi.

Vương Quốc Hoa thầm kêu thật nguy hiểm. Nếu như hồ đồ nói này nói kia thì Hứa Nam Hạ dù không nói nhưng trong lòng kiểu gì chẳng có suy nghĩ. Vương Quốc Hoa không nói là rất chính xác, Hứa Nam Hạ có tâm tư quá sâu, không dễ gì nắm bắt được.

- Cháu vẫn nên đứng nghe chú nói chuyện. Cháu định báo cáo một chút tình hình công việc gần đây, ngồi nói chuyện sẽ không tập trung được tốt.

Vương Quốc Hoa quyết định tiếp tục làm một sợi dây căng. Trong mắt Hứa Nam Hạ thoáng hiện ra một tia kinh ngạc, Hứa Phỉ Phỉ ở bên bỏ chén trà cũng khó hiểu nhìn hai người.

- Nếu nói chuyện công việc thì vào thư phòng.

Hứa Nam Hạ nói một câu rồi đứng lên đi vào thư phòng. Hứa Phỉ Phỉ nhân lúc Hứa Nam Hạ xoay người, cô vội vàng nhét vào tay Vương Quốc Hoa một tờ giấy.

Vương Quốc Hoa cầm lấy nhìn thoáng qua xong nhét ngay vào túi và đuổi theo Hứa Nam Hạ.

Vào thư phòng, Vương Quốc Hoa đóng cửa lại. Hứa Nam Hạ ngồi xuống nghiêm túc chỉ vào đối diện:

- Ngồi xuống nói chuyện.

Lúc này Vương Quốc Hoa không tiếp tục rụt rè mà ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng.

- Cháu có phải nghe nói gì đó không?

Hứa Nam Hạ chờ Vương Quốc Hoa ngồi liền mở miệng nói. Vương Quốc Hoa thoáng trầm ngâm một chút:

- Lần trước cháu đưa vợ lên Bắc Kinh nghe thấy mấy lời, đại khái là…

Hứa Nam Hạ đưa tay cắt ngang lời Vương Quốc Hoa:

- Không cần phải nói, chú biết. Có người không muốn thấy cục diện độc đại ở tỉnh Nam Thiên, điểm này chú sớm thấy rõ. Chỉ là gần đây thủ đoạn của đối phương thường xuyên xuất hiện mà thôi.

Vương Quốc Hoa hơi ưỡn ngực lên nói:

- CHáu cho rằng sẽ không ảnh hưởng mấy tới chú, chú không phải loại người như vậy.

Hứa Nam Hạ thở dài một tiếng lạnh nhạt nói:

- Mặc kệ là loại người gì thì muốn làm được việc trong tay nhất định phải có quyền. Cháu thật ra làm khá tốt ở Ân Châu, nếu trong tay không có quyền lực thì cháu nghĩ mình có thể làm được sao?

Vương Quốc Hoa do dự một chút mới nói:

- Cháu có thể làm được gì?

Hứa Nam Hạ nghe vậy liền lộ vẻ vui mừng, ông xua tay nói:

- Cháu làm tốt việc của mình là đủ, chút sóng gió đó không đáng gì.

Giờ phút này Hứa Nam Hạ tạo ra khí thế như núi thái sơn, rất khó rung chuyển.

Vương Quốc Hoa cười đứng lên nói:

- Hay là cháu ra ngoài trước.

Hứa Nam Hạ chỉ chỉ xấp cờ trên bàn:

- Chơi ván đã.

Vương Quốc Hoa gật đầu dọn chiến trường nói:

- Cháu còn nhỏ đi trước một bước.

Trong phòng khách Du Vân Vân cũng từ bếp đi ra, thấy Hứa Phỉ Phỉ đan cầm cốc trà ngẩn người, trong lòng khẽ thở dài một tiếng đi lên nói:

- Đưa vào thư phòng đi.

Hứa Phỉ Phỉ có chút xấu hổ cười cười một tiếng, cô bưng cốc trà vào thư phòng. Ván cờ giữa Vương Quốc Hoa và Hứa Nam Hạ khá loạn, Hứa Phỉ Phỉ bỏ chén rồi yên tĩnh nhìn hai người chiến đấu.

Bàn cờ này Hứa Nam Hạ đã đổi lại cách đánh, đi rất cứng rắn, trước kia đều nhìn chằm chằm vào xem sơ hở của mình, hôm nay có thể nói là thành người gây sự. Vương Quốc Hoa không hề nhân nhượng khiến thiên hạ đại loạn, hai bên không ngừng đánh nhau.

Vương Quốc Hoa cuối cùng vẫn còn trẻ nên bị Hứa Nam Hạ ăn mất một mảng làm cục diện không thể xoay chuyển. Hứa Nam Hạ cười ha hả bỏ quân cờ xuống.

- Thua, không phục già không được.

Vương Quốc Hoa nghe vậy cũng cười nói:

- Cháu cảm thấy người có can đảm khiêu chiến chú nhất định sẽ đầu rơi máu chảy.

Hứa Nam Hạ cười xua tay nói:

- Ha ha, học nịnh bợ à, không sia, có tiến bộ, đi, ra ngoài ăn cơm.

Trước đây lúc Vương Quốc Hoa ở lại ăn là Hứa Phỉ Phỉ khá hoạt bát. Nhưng hôm nay Hứa Phỉ Phỉ lại rất yên tĩnh, Vương Quốc Hoa không tự giác nhớ đến tờ giấy vừa rồi.

- Phỉ Phỉ, năm mấy rồi nhỉ?

Vương Quốc Hoa cười hì hì hỏi, Hứa Phỉ Phỉ ngẩng đầu nhìn tới đầy ai oán rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Ý của cô là người ta năm mấy anh không biết sao? Vương Quốc Hoa buồn bực cúi đầu ăn cơm, Hứa Phỉ Phỉ nói:

- Quốc Hoa, tối nay em có cuộc họp lớp, anh nếu tiện thì làm bạn trai của em.

Vương Quốc Hoa run lên vô thức nhìn hai vợ chồng Hứa Nam Hạ, kết quả hai người giống như không nghe thấy gì, cúi đầu ăn cơm. Vương Quốc Hoa khó khăn gật đầu nói:

- Cái này dễ.

Trời vừa tối, Hứa Phỉ Phỉ lên lầu thay bộ váy trắng đi xuống. Vương Quốc Hoa ngồi bên dưới xem Tv thì Hứa Phỉ Phỉ đi tới nói:

- Anh đi xe tới chứ?

Vương Quốc Hoa gật đầu, Hứa Phỉ Phỉ nói:

- Đi thôi.

Hai người cùng nhau ra ngoài. Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, Hứa Nam Hạ khẽ nhíu mày, Du Vân Vân cũng không nhịn được thở dài một tiếng:

- Con bé này suốt ngày ở nhà, có phải nên khuyên Quốc Hoa một chút không?

Hứa Nam Hạ không nói mà đứng dậy vào thư phòng, Du Vân Vân thoáng trừng mắt, chị cũng đứng dậy đi lên lầu.

Xe vừa ra tiểu khu, Hứa Phỉ Phỉ báo địa chỉ rồi không nói gì. Vương Quốc Hoa chỉ có thể yên lặng lái xe, lúc này nói gì cũng không quá thích hợp.

- Anh, có một tên cứ theo em mãi, anh nói em nên làm gì bây giờ?

Hứa Phỉ Phỉ đột nhiên mở miệng nói, Vương Quốc Hoa hả một tiếng nói:

- Cái này phải xem em thích hắn không?

Hứa Phỉ Phỉ chu miệng khinh thường nói:

- Nhà có chút tiền mà cả ngày ra vẻ ông là đứng đầu thiên hạ, ấu trĩ chết được, cả ngày không biết học ai mà chơi cái gì lãng mạn làm người ta buồn nôn chết được.

Vương Quốc Hoa phải thừa nhận Hứa Phỉ Phỉ vì gia đình và tính cách nên đặt yêu cầu khá cao với đàn ông.

- Vậy ư? Em thích đàn ông như thế nào?

Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, Hứa Phỉ Phỉ không nói gì mà nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa một lúc lâu mới nói:

- Anh biết còn gì, vừa nãy em không phải đưa giấy cho anh sao, nếu không thế chắc anh sẽ không nhận lời đi cùng em?

Hứa Phỉ Phỉ vừa nói vừa ai oán cúi đầu.

Vương Quốc Hoa cười khổ nói:

- Con anh sắp biết đi rồi đó.

- Con anh còn đang bú mẹ, nói dối cũng không biết.

Hứa Phỉ Phỉ nghe vậy không nhịn được cười, cười làm khuôn mặt trở nên sinh động hơn nhiều.

- Trẻ con thấy gió là lớn, thời gian lại trôi nhanh. Lúc trước anh và Phi Dương còn học đại học mà bây giờ thấy như mới ngày hôm qua.

- Vâng, rất nhanh.

Hứa Phỉ Phỉ nói nhưng rõ ràng không phải là chuyện Vương Quốc Hoa nói.

- Hình như đến rồi, ở đây.

Hứa Phỉ Phỉ nhìn thoáng qua ngoài, cô vội vàng nói.

Vương Quốc Hoa ngẩng đầu nhìn, là một quán karaoke trông khá sang trọng. Hắn tìm vị trí đỗ xe, hai người lên lầu. Vừa đi Vương Quốc Hoa vừa nhíu mày vì tiếng ồn quá lớn ở đây.

Lên lầu hai, ở đầu cầu thang đã có một nam một nữ đợi. Cô gái thấy Hứa Phỉ Phỉ cùng Vương Quốc Hoa đi tới liền lớn tiếng nói:

- Phỉ Phỉ đến à, chỉ chờ mỗi bà đó. Bạn trai bà à, trông bình thường thế?

Vương Quốc Hoa vừa định giới thiệu, Hứa Phỉ Phỉ đã khoác tay hắn cười nói:

- Mỗi người một sở thích, tôi thích người như anh ấy.

Hứa Phỉ Phỉ vừa nói vừa nhìn người đứng cạnh cô gái:

- Bạn trai của bà trông khá nam tính đó.

Tên kia mặc đồ khác đặc biệt không giống như Vương Quốc Hoa.

Triều Nam – tên con trai kia nghe xong không hề có đắc ý, y thật ra nhìn Vương Quốc Hoa một chút rồi nói:

- Vị đại ca này nhìn qua là biết không bình thường, điệu bộ giống ông già tôi, chắc ông anh làm nhà nước?

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:

- Lệnh tôn làm ở đơn vị nào?

Triều Nam chu miệng cười lạnh nói:

- Nói cho anh cũng vô dụng, ông già tôi dù sao nhìn tôi đã không vừa mắt, bạn tôi ông cũng không thích.

- Quốc Hoa, chúng ta vào thôi.

Hứa Phỉ Phỉ túm áo Vương Quốc Hoa, cô gái kia ngăn lại:

- Phỉ Phỉ, đừng nói tôi không nhắc bà, Tôn Hác cũng tới đó.

Hứa Phỉ Phỉ quay đầu lại nhìn Vương Quốc Hoa, cô cười nói với bạn học:

- Chân ở trên người hắn, muốn đến cứ đến, tôi có thể cản sao?

Nữ bạn học nhíu mày nói:

- Phỉ Phỉ, Tôn Hác là người như thế nào bà không phải không biết. Hắn sớm nói nhất định phải tán được bà vào tay. Chân tên trung phong ở đội bóng bị ai đánh gãy bà cũng biết còn gì.

Hứa Phỉ Phỉ lại nhìn Vương Quốc Hoa một chút, cô cười nói:

- Nghe thấy chứ, sợ không?

Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc gật đầu:

- Sợ.

Hứa Phỉ Phỉ che miệng nói:

- Cũng được, còn biết sợ.

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:

- Con người anh luôn mang theo một tâm lý sợ người.

Lúc này cửa một phòng mở ra, một tên thanh niên mặt không râu trông khá đẹp trai đi ra, hai tay nhét ống quần không nhanh không chậm đi đến trước mặt Vương Quốc Hoa và Hứa Phỉ Phỉ. Y nhìn Hứa Phỉ Phỉ đang khoác tay Vương Quốc Hoa, sau đó ngẩng đầu cười nói với Vương Quốc Hoa:

- Bằng hữu, gọi như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.