Khốn Lưu

Chương 8




Ba đạo con thoi ánh sáng chứ không phải ba đạo quang mang hình con thoi.

Không cần người khác nhắc nhở, chỉ liếc mắt cũng nhận ra ba con thoi ánh sáng này ẩn chứa uy lực như thế nào, so với quang mang còn mạnh hơn rất nhiều.

Mà nắm quyền kia vẫn ngưng tụ lực lượng hùng hậu chưa từng có từ trước đến nay.

Ầm…. Ầm…. Ầm….

Ba tiếng va chạm liên tiếp vang lên, so với một tiếng nổ còn vang dội hơn, trong nháy mắt bụi mù tràn ngập cùng trộn lẫn với “Trất Tức vụ”

- Cho dù pháp bảo phòng ngự của ngươi có cường đại hơn nữa thì lần này cánh tay của ngươi cũng bị nổ nát bấy, cho dù còn sống thì cũng khác gì chết!

Ngữ khí của người này tràn ngập tự tin, ba đạo con thoi ánh sáng của hắn có thể xem như là thứ bảo mệnh, nổ liên tiếp cả ba cái thì có thể đem cả cự thạch dày hơn 10m thành bụi phấn, tương đương một kích toàn lực của sơ cấp Võ Vương.

Người này biết rõ đối diện với hắn là một quái thai cho nên hắn không chỉ bắn ra một đạo con thoi, mà là ba đạo con thoi.

Tiếng nổ mạnh vang lên, tiếng rống của Thiết Thương Hùng cũng truyền đến, người này không dám dừng lại, liền cấp tốc thối lui.

Thế nhưng hắn vừa mới chuyển thân, bước chân vừa đạp xuống thì bên tai đã truyền đến âm thanh phá không.

Trực giác của người này vô cùng linh mẫn, lập tức rót nguyên lực vào trong pháp bảo phòng ngự, trên người liền hiện lên một màn ánh sáng, bởi vì đề phòng cho nên người này còn đem toàn bộ nguyên lực ngưng tụ ở sau lưng, ngăn cản công kích của tên quái thai.

Đồng thời trong lòng hắn cũng vô cùng sợ hãi, lẩm bẩm:

- Lực bạo tạc kinh người như vậy mà không tác dụng gì với hắn sao? Điều này sao có thể? Cho dù có thể vượt cấp giết người đi nữa, nhưng Huyền Thập Tam dù sao cũng chỉ là sơ cấp Võ Quân, còn ba đạo con thoi ánh sáng đó lại tương đương với sơ cấp Võ Vương, hai cấp bậc này cũng không phải đơn giản chỉ chênh một cấp.

Ý niệm trong đầu người này còn chưa dứt thì nắm quyền của Sở Nam đã đánh đến.

Ngay lập tức, người này phát ra tiếng kêu thảm thiết, phần lưng nổ tung, hắn cảm giác pháp bảo phòng ngự đang mặc trên người giống như không có tác dụng vậy, ngay cả một đoàn nguyên lực đã ngưng tụ cũng bị đánh tan, đánh trở lại tất cả những đường kinh mạch trong, các ngóc ngách trong cơ thể.

Theo nguyên lực bị đánh tan, tất cả mọi vị trí trên thân thể đều truyền đến một cỗ lực lượng khổng lồ giáng lên người hắn, thân thể của hắn bay thẳng về phía trước, mà ở phía trước…. Thiết Thương Hùng đang đợi hắn.

“Trất Tức vụ” quả thật tác dụng rất lớn, ngay cả loại Ma thú cấp sáu như Thiết Thương Hùng cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ, đáng tiếc là “Trất Tức vụ” vẫn bị hạn chế thời gian, chỉ có thể duy trì năm phút.

Lúc này, năm phút đã trôi qua, Thiết Thương Hùng lại khôi phục trở lại bình thường.

Không, phải nói là tình trạng Thiết Thương Hùng lúc này đã bị kích thích đến lửa giận ngút trời, gấp gáp muốn phát tiết cỗ oán khí ngập trời trong lòng gấu.

Vừa đúng lúc nhìn thấy người đó bay về phía hắn.

Thiết Thương Hùng đang tức giận hiển nhiên sẽ không bỏ qua, bàn chân gấu dùng toàn lực vỗ xuống hắn, đem hắn đập ngã trên đất, sau đó ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng, bàn chân giẫm mạnh xuống.

Người này giống như con bọ ngựa bị Thái Sơn đè lên, không kịp giãy dụa đã bị giẫm lún sâu vào trong đất, khắp nơi máu tươi lênh láng.

Thiết Thương Hùng dường như vẫn chưa hết giận, lại nâng bàn chân gấu lên, sau đó liên tục giẫm xuống….

Cảm thấy vẫn chưa đủ, cái chân gấu còn lại cũng giẫm.

Đáng thương cho vị tiên sinh này, địa vị của hắn trong tổ chức quả thực không thấp, bằng không sẽ không được phái tới phụ trách bộ phận kế hoạch Hóa Phương tộc này, cho dù có rơi vào tay người khác, thì người khác nhất định cũng phải bức cung để lấy chút thông tin, nếu như vậy hắn còn có thể dựa vào ba tấc lưỡi tìm cơ hội trốn thoát, hoặc là đầu độc thiếu tộc trưởng, tìm đồng bọn mới hợp tác.

Nào ngờ vừa gặp đúng lúc Thiết Thương Hùng đang tức giận, hắn vừa rơi vào tay Thiết Thương Hùng liền bị giẫm thành đống thịt nát, ngay cả cơ hội tự bạo cũng không có.

Thu Tiểu Mạch ở một bên muốn Thiết Thương Hùng tha cho người kia một mạng để biết tình hình của đối phương, thế nhưng cho dù hắn có nói thì chắc chắc Thiết Thương Hùng cũng sẽ không nghe.

Mà Sở Nam có thể ra lệnh cho Thiết Thương Hùng thì lúc này vẫn còn đang trầm tư, bởi vì đôi mắt vẫn còn chưa khôi phục cho nên hắn vẫn dựa vào cảm giác chiến đấu để nghênh địch, trong nhất thời cảm giác của hắn trở nên rất nhạy cảm.

Một quyền vừa rồi, Sở Nam rõ ràng cảm thấy đoàn nguyên lực của đối phương bị đánh tan ra, giống như đang nắm chặt một nắm cát, đột nhiên gặp phải công kích mạnh mẽ thì toàn bộ liền biến thành hạt cát.

- Đây cũng có thể xem như là một vũ kỹ, có thể đánh tan nguyên lực, khiến công kích của đối phương thất bại, vậy hãy gọi nó là Liệt Nguyên Quyền đi!

Sở Nam lẩm bẩm, thế nhưng hắn lại không hề nhẹ nhõm vì có được một loại vũ kỹ mới, ngược lại nhíu mày nghĩ:

- Liệt Nguyên Quyền chỉ có hiệu quả là lúc đối phương ngưng tụ nguyên lực, trong khoảnh khắc chưa thông qua pháp bảo hay vũ kỹ để thi triển ra, như vậy mới chân chính là “Liệt Nguyên”. Mà muốn làm được điều đó thì nhất định phải có tốc độ, tốc độ phải nhanh hơn nữa….

Ánh mắt của Sở Nam dần trở nên kiên định, thầm nhủ:

- Lực lượng một vạn cân đã có diệu dụng như vậy, nếu để lực lượng tiếp tục tăng trưởng, lên hai vạn cân, ba vạn cân, thậm chí là mười vạn cân thì không biết sẽ xuất hiện những diệu dụng gì nữa?

- Nhất định phải nhanh chóng tìm được phương pháp tu luyện lực lượng!

Sở Nam tự nhủ bản thân, đồng thời tự hỏi:

- Lúc một quyền đánh trúng người này thì dường như có chút kỳ quái, lực lượng một quyền của ta giống như bị khuếch tán ra chứ không phải tập trung ở một điểm, nếu tập trung lại một điểm thì phần lưng của hắn đã bị ta xuyên thủng rồi!

Nghĩ đến đây, màn bạch vụ và lục vụ boa quanh Sở Nam đều tản đi, lộ ra thân hình Sở Nam, chỉ thấy toàn thân Sở Nam lộ ra tơ máu, nhìn rất ghê sợ, không khác gì một huyết nhân.

Tạo thành tổn thương như vậy đối với Sở Nam, hiển nhiên chính là ba đạo con thoi ánh sáng.

Mặc dù có phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ, thế nhưng sau khi ba tiếng nổ liên tiếp vang lên thì toàn bộ nguyên lực của Sở Nam cũng bị rút sạch, trở thành khô kiệt, vết thương trên người cũng là do dư âm bạo liệt tạo thành, từ đó có thể thấy nếu không có Hỗn Nguyên Ban Chỉ thì Sở Nam có lẽ đã thực sự bị nện thành bụi phấn rồi.

Sở Nam cũng biết uy lực của ba đạo con thoi ánh sáng này, trong lòng lại lần nữa cảm thán món bảo bối tốt mà sư phụ để lại, nếu không có Hỗn Nguyên Ban Chỉ thì không biết hắn đã chết bao nhiêu lần rồi.

Sở Nam bước một bước, cơ thể lập tức vang lên mấy tiếng “phụt phụt phụt”, từng vòi máu tương trong cơ thể bắn ra, trong miệng cũng thổ ra một ngụm máu tươi, dư âm vừa rồi đã tạo thành tổn thương quá lớn đối với hắn, cũng may thân thể của hắn không phải là cường hãn bình thường.

- Lâm đại ca.

Thu Tiểu Mạch bước lên dìu đỡ.

Sở Nam khoát khoát tay áo rồi nói:

- Ngươi đến xem trên người hắn có thứ gì không, ngoại trừ nhẫn trữ vật ra thì còn phải lột y phục hắn ra xem.

- Vâng.

Thu Tiểu Mạch mặc dù không rõ, tuy nhiên vẫn lĩnh mệnh hành sự.

Gỡ nhẫn trữ vật xuống, sau đó lại bới móc bộ y phục của đối phương, rốt cuộc thì Thu Tiểu Mạch cũng tìm được một khối ngọc bội thanh sắc đeo trên cổ hắn.

- Ngọc bội? Chẳng lẽ là nhờ miếng ngọc này?

Sở Nam cầm lấy miệng ngọc, chợt hỏi:

- Đây là ngọc bội gì?

Vừa hỏi xong thì Sở Nam lấy một khối thượng phẩm nguyên thạch trong nhẫn trữ vật ra hút sạch, sau đó truyền nguyên lực vào trong miếng ngọc….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.