Khói Phủ Lạc Dương

Chương 53: Rồng xanh băng giá nâng cấp (5)




Diễm nhỏ nhẹ.

_Cám ơn Dì, nếu không có Dì, cháu không biết cuộc sống của cháu sẽ ra sao nữa….!!!

_Dì mới là người nên cám ơn cháu, chính cháu đã cứu vớt đời Dì. Khi cháu đi, Dì đã rất cô đờn và buồn chán nhưng lại được sống với cháu thế này Dì không còn gì mong muốn hơn nữa….!!

Diễm ôm chặt lấy bà Hoa, tình cảm mẹ con trong Diễm trỗi dậy, nhờ có bà luôn ở bên an ủi và động viên nên Diễm mới có dũng khí tiếp tục sống. Diễm kính trọng và yêu mến bà. Bà là người thân không thể thiếu của Diễm.

Chuông điện thoại reo vang khiến Diễm và bà Hoa giật mình. Cả hai đưa mắt nhìn nhau, họ vừa lo sợ vừa vui mừng, họ không biết là Hồng và đứa bé thế nào, cả hai vẫn bình an hay là đã xảy ra chuyện.

Hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí và can đảm ra. Diễm nghe máy. Giọng Trường vỡ òa đầy sung sướng.

_Hồng vừa xinh cho anh một cô công chúa rất xinh. Em có biết con bé nặng bao nhiêu kí không….??

Diễm rợi lệ, hạnh phúc ùa về trong tâm trí Diễm. Cuối cùng Hồng và đứa bé không sao. Diễm có thể yên lòng được rồi.

_Con bé nặng mấy kí….??

_Ba kí tám…!!

Diễm vui mừng nói.

_Chúc mừng anh. Anh định đặt tên cho con bé là gì….??

Trường cười lớn.

_Anh đã đặt tên cho nó khi anh biết mình sẽ có một công chúa rồi. Mẹ nó tên Diễm Hồng, anh sẽ gọi con bé là Diễm Lệ, em thấy thế nào….??

Diễm gật đầu khen.

_Em thấy rất hay. Chị Hồng không sao chứ anh…??

_Cô ấy không sao. Cảm giác làm cha thật hạnh phúc, nếu anh biết sớm anh đã lấy vợ từ lâu rồi….!!

Bà Hoa đứng bên cạnh Diễm nên cuộc nói chuyện của hai anh em bà đều nghe thấy. Bà và Diễm phì cười. Trường bây giờ không còn là một anh chàng hay ủ rũ và buồn phiền nữa, Trường đã là một ngươi đàn ông thành đạt, một người chồng tốt, một người hạnh phúc và mãn nguyện với cuộc hôn nhân. Trường đang vui mừng vì vai trò làm cha của mình.

Trường đã được đền bù đúng với những gì Diễm ước nguyện, Diễm cầu mong cho nụ cười mãi nở trên môi Trường, cầu mong cho Trường mãi mãi sống hạnh phúc với tình yêu của mình.

Trường trách móc Diễm.

_Tất cả cũng tại em nếu em không đòi đi thì anh đâu cần phải lo cho em nhiều như thế này. Em có biết lúc ngồi chờ chị em sinh, anh sợ hãi nhiều như thế nào không. Chỉ còn hai tháng nữa là đến lượt em rồi, em nên thu xếp về đây hoặc là anh sẽ phải bay sang đó….!!

_Anh không cần phải bay sang đây đâu, em ổn, em có thể thể tự xoay sở được. Em cũng đâu có sống một mình, còn Dì Hoa nữa, Dì sẽ lo cho em, anh là đàn ông dù anh có bay sang đây, anh cũng đâu giúp gì được cho em, anh ở nhà lo cho chị Hồng và con gái của anh đi…!!

Trường hét nhỏ.

_Em còn định ương bướng đến bao giờ nữa, lần này anh nhất quyết không chịu nhượng bộ em nữa, em phải nghe lời anh…..!!

Diễm kêu lên.

_Anh hai, anh làm ơn đừng cố chấp nữa được không. Em hiểu em đang làm gì nếu em không thể tự lo được cho bản thân mình em sẽ nhờ đến anh, còn nếu em tự xoay sở được, em không muốn anh can dự vào, đời em còn dài, em phải tự đi lên bằng chính đôi chân của mình, chẳng phải anh luôn muốn em phải mạnh mẽ, phải kiên cường lên là gì, đây là cơ hội tốt cho em được thử sức mình…!!!

Trường cáu tiết.

_Em nghĩ đây là gì, mang thai, sinh con đâu phải là trò đùa. Nhỡ đâu em xẩy ra chuyện gì thì sao. Hồng có anh lo, gia đình cô ấy, rồi gia đình bố mẹ nuôi, anh vẫn còn chưa yên lòng nói gì đến em có một mình với Dì Hoa….!!

Biết là không thể cãi lí mãi, Diễm nói.

_Thôi được rồi, anh yên tâm em sẽ gọi điện thông báo cho anh biết trước khi bác sĩ chuẩn đoán được ngày sinh của em…!!

Trường vẫn còn chưa yên tâm.

_Em sẽ gọi cho anh hay là em cố tình nói chệch ngày sinh đi để anh khỏi phải bay sang thăm em…!!

Diễm nghiêm giọng.

_Em đã nói là em sẽ làm…!!

_Em biết được như thế là tốt…!!

_Mọi người trong nhà vẫn khỏe cả chứ anh…??

_Mọi người đều khỏe cả. Thằng nhóc Nicolas và con nhỏ Mary cứ nhắc em mãi. Mấy cây hoa do em trồng đều đã nở hoa rồi. Em có nhớ con ngựa non được sinh ra trước khi em đi không….??

Diễm mỉm cười.

_Em nhớ. Nó sao rồi…!!

_Nó là con ngựa khó dạy nhất, anh và bố phải mất nửa tháng mới thuần hóa nổi nó, bây giờ nó ngoan như một con cừu. Thằng nhóc Nicolas đòi cưỡi nó suốt…!!

Diễm cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc của Trường, Diễm mừng cho Trường, sau mọi giông bão cuối cùng Trường cũng có được một bến bờ bình yên.

Diễm mơ màng.

_Mai này khi con trai của em lớn lên, anh sẽ dạy nó cưỡi ngựa chứ….??

Trường cười.

_Chỉ cần em và nó bình an, chuyện gì anh làm cũng được….!!

Diễm rơi lệ.

_Cảm ơn anh….!!

_Em thật ngốc nghếch. Lẽ ra em nên ở đây với anh, anh có thể lo cho em. Em không tin anh sao…!!

Diễm khổ sở nói.

_Anh lại thế nữa rồi, em nói là em có thể tự xoay sở được. Sao anh cứ cố chấp mãi thế…!!

_Anh sẽ nói chuyện này chừng nào mà em vẫn còn sống ở bên ngoài. Anh đự định sẽ về Việt nam mở công ty sau một năm nữa. Em thấy thế nào…!!

Diễm vui mừng.

_Nếu có khả năng, anh cứ làm đi. Em không hiểu gì về kinh doanh đâu…!!

_Em đừng nói dối. Em là một người có tài nhưng em không có đam mê với nó nên em mới nói mình không có khả năng….!!

_Anh hiểu được em như thế là tốt….!!

Hai anh em nói hết chuyện nọ đến chuyện kia. Một phút trước Diễm khóc, một phút sau Diễm cười, hạnh phúc làm bừng sáng khuôn mặt Diễm. Diễm mừng cho anh trai, cho chị dâu. Diễm mong tình yêu của họ mãi mãi trường cừu theo thời gian.

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.