Khói Phủ Lạc Dương

Chương 50: Rồng xanh băng giá nâng cấp (2)




Trên tay cầm một ly rượu, Loan bước đến.

_Hai người đang nói chuyện gì thế…??

Nhìn ông Trần một cái thật ý nghĩa, Quân nói.

_Bố em đang đe dọa anh, ông nói nếu anh khiến em bị tổn thương, ông sẽ không tha cho anh…!!

Loan trách ông Trần.

_Sao bố lại nói với anh ấy như thế. Anh ấy có làm gì con đâu…!!

_Bố phải nói trước để mai sau không xẩy ra những chuyện đáng tiếc…!!

Quân hài hước nói.

_Bố em nói đúng, anh nghĩ để đảm bảo anh nên kí vào bản giao ước với bố em…!!!

Loan ngượng ngùng không nói gì. Ông Trần trừng mắt nhìn Quân.

_Hình như cậu hơi say rồi thì phải…??

_Chú nói đúng, hôm nay tâm trạng cháu vui nên cháu uống hơi nhiều một chút…!!

Thật ra Quân chỉ uống một ly rượu, dù có uống thêm mấy ly chưa chắc Quân đã say. Quân là một người tự chủ, lần duy nhất khiến Quân say là khi Quân bị thất tình, nhưng Quân không thể nhớ được chuyện đó. 

Bà Phương, ông Trương đang ngồi trên một bàn trống, cả hai im lặng không nói gì, mọi hôm tổ chức tiệc thế nào bà Phương cũng tìm cách nói chuyện vui vẻ với ông Trần, còn hôm nay bà chỉ chú ý đến duy nhất một mình ông Trương.

Ông Trương thấy bà vợ cứ bám theo mình mãi, ông bực mình hỏi.

_Bà muốn gì…??

_Tôi muốn nói chuyện với ông…!!

_Giữa hai chúng ta không có gì cần nói với nhau…!!

_Sao ông lại nghĩ thế. Hơn một tháng ông lờ tôi đi, ông nghĩ rằng chúng ta không có gì cần nói với nhau sao…??

_Tôi đã làm theo ý của bà. Bà còn muốn gì nữa. Có phải bây giờ bà đang hối hận, bà muốn nói cho thằng Quân biết hết tất cả sự thật….!!

Bà Phương lạnh lùng đáp.

_Điều này sẽ không bao giờ xảy ra…!!

_Nếu thế giữa tôi và bà cũng không có gì cần nói với nhau….!!

Bà Phương tức giận hét nhỏ.

_Con bé đó đã bỏ đi rồi ông có biết không, chính nó là người từ bỏ thằng Quân nhà mình, tôi không hề ép nó…!!

Ông Trương nghiến răng.

_Bà nói đúng, một người như bà thì đâu cần phải làm gì, bà chỉ cần phẩy tay một cái, con nhóc đó đã phải bỏ đi rồi. Bà đừng tưởng tôi là một thằng ngốc, tuy là tôi không chấp nhận việc con bé Diễm không đến thăm thằng Quân khi nó bị hôn mê nhưng tôi không tin là bà không tìm gặp Diễm, không yêu cầu nó rời xa thằng Quân, bà có dám nói với tôi là bà không hề làm điều đó….??

Bà Phương im lặng, uống một ngụm rượu. Ông Trương cười khẩy.

_Đúng như những gì bà mong muốn, tất cả các buổi tiệc, công việc của thằng Quân ở Mỹ, con bé Loan sắp thành con dâu của bà. Tôi hy vọng bà sẽ hạnh phúc với những gì mà bà đã phải khổ công sắp đặt….!!

Đặt ly rượu trên bàn, vuốt lại cà vạt. Ông Trương ra về. Không muốn ông Trần buồn lòng vì sự biến mất đột ngột của mình. Ông Trương lịch sự chào ông Trần.

_Xin lỗi ông, hôm nay tôi hơi mệt nên tôi phải cáo từ ra về sớm….!!

Ông Trần xuề xòa.

_Ông mệt thì cứ đi về đi. Ông đến đây chung vui với gia đình là tôi đã mừng lắm rồi…..!!

Ông Trương liếc nhìn bà Phương một cái thật sắc nét. Ông nói đầy hàm ý

_Người nên cảm ơn là tôi mới đúng. Mối quan hệ của hai gia đình chúng ta càng ngày càng thân thiết, tôi hy vọng là bọn trẻ sẽ sớm nên đôi….!!

Ông Trần cười hể hả.

_Ông nói phải, tôi cũng mong là thế….!!

Bà Phương đứng bên cạnh, bà tức bầm gan. Bà không ngờ ông chồng của mình lại bỏ rơi bà ở đây. Bà lo sợ tình yêu ông Trương dành cho bà đã lụi tàn nên ông tỏ ra chán ghét bà. Bà đang sợ mất ông Trương nhưng bà không thể dừng trò chơi này lại được, phải khó khăn lắm bà mới sắp xếp được mọi chuyện theo đúng ý của bà, nếu bà dừng lại ở đây, bà sẽ mất lòng tin, mất đi sự kính trọng của Quân, bà sợ tất cả những điều đó.

Quân không muốn ở đây lâu nên lấy lí do cần đưa ông Trương về nhà, Quân cũng cáo từ ra về. Bà Phương tức muốn điên lên nhưng không còn cách nào khác, bà cũng phải đi theo bố con ông Trương.

Trên đường về nhà, bà Phương quá tức nên có bao nhiêu bà xả hết cả ra. Giọng bà cao vút như hát hợp xướng trong nhà hát.

_Tôi thật không ngờ ông lại là con người tùy tiện như thế, ông có biết hôm nay là ngày gì không. Ông Trần đã cố gắng tổ chức bữa tiễn con trai chúng ta đi Mỹ, sao ông không thể dẹp bỏ lòng tự ái của ông để chung vui với mọi người, ông bỏ về đột ngột như thế còn gì là mặt mũi của tôi nữa….!!

Ông Trương bình thản trả lời.

_Nếu bà không muốn về có ai ép bà phải đi về theo tôi đâu….??

_Ông còn nói nữa…!!

Bà quay sang trách móc Quân.

_Còn con nữa, sao con cũng hùa với bố con. Ông ấy đi về thì mặc kệ ông ấy, con đi về theo cùng làm gì…??

Quân mệt mỏi nói.

_Mẹ biết là con không thích tiệc tùng, không thích làm tâm điểm chú ý của mọi người.Mặc dù con dựa vào năng lực của con để đi lên nhưng cũng không thiếu gì kẻ nói này nói nọ, con không thể chấp nhận những lời ác ý đó…!!

_Họ nói gì mặc họ con quan tâm làm gì….!!

Quân hài hước đáp.

_Mẹ nói đúng, nhưng con thấy mẹ mới là người làm to chuyện, sao mẹ phải sợ ông Trần không vui, tâm trạng của ông ta thì có liên quan gì đến chúng ta. Trong chuyện công tác lần này con và ông ấy là những đối tác song phương, đôi bên cùng có lợi, con không nợ gì ông ta, ông ta cũng không ban ơn cho con thứ gì, nên mẹ làm ơn đừng xu nịnh ông ấy nữa. Con chán phải nhìn thấy mẹ cười đùa, khúm núm nhưng trong lòng không vui lắm rồi….!!

Ông Trương mỉm cười thú vị. Bà Phương điên tiết quát cả hai cha con.

_Hai người giỏi lắm, cả hai hợp tác với nhau để bắt nạt tôi chứ gì. Tôi làm điều này là vì ai, tất cả cũng vì tương lai của gia đình thôi…!!

Quân cười khó hiểu.

_Mẹ nghĩ nhà mình vẫn chưa đủ giàu à. Hay là mẹ nghĩ con trai của mẹ bất tài…??

_Không phải thế, mẹ muốn con được mở rộng thêm khả năng của con thôi…!!

_Thì con đang làm theo ý của mẹ đây. Kinh doanh luôn luôn sòng phẳng, con không thích nợ bất cứ một ai, mẹ đừng gây cho con cảm giác con đang nợ ông Trần thứ gì đó…!!

_Mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ không làm thế nữa. Nhưng con cũng phải hứa với mẹ là con sẽ làm đến cùng, con không được bỏ cuộc giữa chừng dù cho có bất cứ chuyện gì xẩy ra….!!

Quân nghi ngờ hỏi.

_Mẹ có gì đó dấu con đúng không…??

Bà Phương chột dạ, một nữa thôi là bà đã nói cho Quân biết mọi kế hoạch này đều do bà sắp xếp. Bà vội chối.

_Mẹ không dấu con chuyện gì cả. mẹ chỉ động viên con cố gắng lên thôi…!!

Quân cười nhạt.

_Con hiểu….!!

Thật ra ngay từ đầu Quân đã biết hết mọi chuyện rồi, Quân vẫn đi Mỹ vì Quân muốn thăm dò thị trường nước ngoài, muốn học hỏi thêm. Quân cũng thấy mình không nợ gì ông Trần nên mới đồng ý đi, còn nếu không, dù bà Phương có tìm đủ mọi cách Quân cũng nhất quyết không nghe theo.

Về đến nhà, bà Phương, ông Trương không ai bảo ai. Bà Phương rút lui vào phòng ngủ, ông Trương đi theo bà Phương. Bà Phương lạnh lùng hỏi.

_Ông đi theo tôi làm gì, tôi tưởng hôm nay ông lại ngủ ở bên phòng làm việc…!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.