Khói Phủ Lạc Dương

Chương 36: Phá vỡ nghi hoặc




Trường đang nói chuyện với Kiên ngoài phòng khách. Vừa uống cà phê, Kiên vừa hỏi.

_Nghe nói anh và Diễm định rời khỏi đây…??

_Đúng, mấy ngày nữa, chúng tôi sẽ đi…!!

Kiên thở dài.

_Tôi thật không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Tôi cứ tưởng sau khi anh Quân và anh phẫu thuật xong, Diễm và anh ấy sẽ tổ chức lễ cưới…!!

Trường cay cú đáp.

_Nếu không phải là do bà Phương, em gái tôi và Quân đâu phải chia xa như bây giờ…!!

Kiên không đồng tình.

_Mặc dù tôi thấy cách làm của bà Phương là sai nhưng nếu Diễm không chấp nhận thì bà Phương làm gì được, anh Quân yêu Diễm nhiều như thế, anh ấy sẽ mau chóng nhớ ra được Diễm là ai thôi…!!

Trường mệt mỏi đáp.

_Tôi cũng đã nói với nó như thế rồi nhưng nó nhất quyết đòi ra đi, không còn cách nào khác, tôi đành phải chiều theo ý của nó…!!

Vuốt tóc ra dằng sau, Kiên nói chua chát.

_Tôi không thể hiểu những người đang yêu nghĩ gì nữa, họ luôn cho rằng họ đang vì người mình yêu nên mới rút lui nhưng có biết đâu chính cách làm đó đã khiến mình người yêu bị tổn thương hơn…!!

Trường cười đồng tình.

_Cậu nói đúng nhưng tại sao cậu không đến nói cho Quân biết Diễm là ai. Cậu cũng đang vì người khác, đang hành động theo bản năng. Con người chỉ yếu đuối khi người đó có tình. Tôi hiểu vì sao Diễm lại làm như thế, nếu phải tôi, tôi cũng chọn cách rời xa…!!

Kiên bật cười.

_Không ngờ một kẻ máu lạnh như anh cũng nói được câu này…!!

Trường trừng mắt.

_Đừng trêu tức tôi, nếu không tôi sẽ bẻ gãy cái cổ dài của cậu….!!

Theo phản xạ, Kiên ôm lấy cổ. Nhìn hành động tự vệ vô thức của Kiên, Trường phì cười. 

_Cậu làm như thể tôi săp bẻ gãy cổ cậu đến nơi…!!

_Ai mà biết anh có làm thật hay không. Phòng trước vẫn hơn…!!

Không muốn tranh cãi Kiên,Trường hỏi.

_Vụ án của ông Đăng, phía cậu đã điều tra được đến đâu rồi…??

_Cũng không có gì biến chuyển nhiều. Mặc dù đồng đảng của ông ta đã bị bắt hết nhưng ông ta vẫn chưa lộ ra cái đuôi của mình….!!

_Đây cũng là lí do chính khiến tôi muốn nhanh chóng đưa Diễm rời xa khỏi nơi đây, tôi không muốn em gái tôi bị ông Đăng hại thêm một lần nào nữa…!!

_Tôi hiểu, tôi hy vọng cô ấy sẽ tìm được hạnh phúc cho mình và sớm quên được anh Quân…!!

Trường biết đối với Diễm đây sẽ là một mối tình khó phai, Diễm đang mang thai đứa con của Quân, dù nói thế nào, hàng ngày đứa bé cũng nhắc cho Diễm nhớ đến Quân. Cuộc đời Diễm đã bị gắn chặt vào cuộc đời Quân, dù có đứa bé hay không, Diễm cũng không dễ dàng quên đi được nỗi đau của chính mình, nếu mai sau Diễm không tìm được ai khác, Trường sẽ hối hận suốt đời, Trường luôn đổ lỗi cho chính mình, Trường nghĩ vì Trường nên Diễm mới phải chịu đựng những đả kích không đáng có này.

Tiễn Kiên ra cổng, Trường đi tìm Diễm, Trường muốn nói chuyện với Diễm, thấy Hồng ngồi im lặng trước cửa phòng Diễm, Trường cau mày.

_Diễm không sao chứ…??

Hồng sụt sịt.

_Cô ấy đã khóc rất nhiều, em không biết phải làm gì để an ủi cô ấy…!!

Trường ôm lấy Hồng, giọng Trường đầy buồn đau.

_Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Anh không còn chịu đựng thêm được nữa rồi…!!

Hồng gật đầu.

_Anh nói đúng. Em đã sắp xếp công việc gần ổn thỏa rồi, chỉ cần bàn giao lại nữa là xong…!!

_Ngày mai anh sẽ sở cảnh sát tìm Bảo, anh muốn hỏi anh ta về vụ án của ông Đăng, dù anh ta có bắt được ông Đăng trước hay sau khi chúng ta đi, anh cũng muốn đưa em, Diễm, ông Hải rời khỏi đây….!!

Hồng lo ngại.

_Mình đi bây giờ liệu có nhanh quá không anh, anh không muốn đưa được ông Đăng vào tù à…??

_Tính mạng của em và mọi người quan trọng hơn việc thù hằn cá nhận. Sau khi đảm bảo được an toàn cho mọi người, anh sẽ tính tiếp…!!

Hồng kêu lên.

_Đừng nói với em là anh sẽ quay về đây sau khi anh dự tiệc với bố mẹ nuôi của anh xong…!!

Trường im lặng không đáp. Hồng khẳng định những lời mà Hồng vừa mới nói là hoàn toàn đúng sự thật. Hồng đe dọa.

_Nếu anh bay sang đây để làm một điều dại dột là tìm cách đối mặt với ông Đăng, em sẽ đi theo anh, anh đi đâu, em sẽ theo anh đến đó. Nếu có chết chúng ta sẽ chết cùng nhau….!!

Trường kinh sợ.

_Em đừng nói lung tung, chúng ta còn sống lâu lắm, em đừng nhắc đến từ chết ở đây…!!

_Em không cần biết, anh nên nhớ bây giờ anh không phải sống chỉ có một mình, anh còn phải lo cho mẹ con em, còn cần phải chăm sóc em gái và bố của anh. Anh không thấy là Diễm rất mỏng manh dễ vỡ à, nếu anh có mệnh hệ gì làm sao cô ấy sống được, cô ấy chỉ còn biết dựa vào anh thôi….!!

Trường nhắm mắt lại, lòng đau nhói. Trường có nhiều trách nhiệm, em gái Trường đang đau khổ, Diễm cần Trường không chỉ về mặt tinh thần mà còn cả về vật chất. Diễm đang bị nỗi đau mất tình yêu dày xéo, đứa con đang thành hình trong bụng, ông Hải đang bị bệnh sắp chết, một cô gái yếu đuối mỏng manh như Diễm sẽ không chịu đựng được quá nhiều cú xốc như thế. 

Trải qua nhiều sóng gió, Trường thấy Diễm vẫn còn chưa gục ngã là một điều may mắn. Trường tự hứa với lòng là sẽ không gây thêm bất cứ tổn thương nào cho Diễm nữa. Diễm chịu đựng như vậy là quá đủ rồi.

Bữa cơm tối, Diễm nhìn bát cơm trước mặt như bị thôi miên. Nước mắt trên má Diễm rơi xuống từng giọt, Diễm đã cố gắng không khóc nhưng không thể ngừng rơi lệ, Diễm đã quá đau khổ, quá phẫn uất, Diễm muốn đập phá, muốn thét gào nhưng cuối cùng Diễm không làm gì cả, việc duy nhất mà Diễm làm là ngồi khóc ngon lành.

Diễm khóc làm bà Hoa và Hồng khóc theo, họ là phụ nữ nên dễ mủi lòng với đau khổ của người khác. Trường không khóc nhưng mắt Trường đỏ hoe, nhìn hai người con gái mình yêu đang khóc vì đau khổ. Trường đặt mạnh bát cơm xuống bàn, mọi người giật mình nhìn Trường, ai cũng lo sợ không hiểu Trường định làm gì. Ông Hải đã được bà Hoa cho ăn cơm tối và uống thuốc từ trước nên không bị hốt hoảng vì hành động nóng giận của Trường, nếu không ông đã co rúm lại vì sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.