Khoe Vợ Hằng Ngày

Chương 32




Không biết trời sui đất khiến gì mà nó bỗngthấy khó ngủ và tỉnh dậy xuống nhà ăn chút gì và đi lại phòng. Khi đi qua phồng hắn vô tình nghe Hà hỏi hắn, tò mò nó lán lại nghe và môi khẽ nhếch. Kể ra hắn cũngkhông phải tệ chỉ là hắn quá ngốc, đôi mắthắn tầm nhìn quá hẹp. Cầm li sữa vô phòng nó mỉm cười chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau nó vẫn tỏ ra bình thường như mọi khi nhưng tuyệt đối không nhìn mặt hắn, hắn thì thi thoảng nhìn lén nó, đám bạn khó chịu nhìn hắn và ả thân mật, ả có vẻ hơi chầm và không đanh đảnh chua ngoa như mọi hôm nữa. Cứ vậy 1 tuần chôi qua, nó dửng dưng như không, đám bạn và chị Hân thương nó và giận hắncăm ghét ả vô cùng, ả vẫn chầm lặng như vậy nhưng ả có vẻ tiếp xúc nhiều với Nhật và Nhật cũng vậy. Trong thời gian đó ả đã muốn từ bỏ mọi việc để yêu 1 ai đó nhưng lại không thể khi nghĩ đến chuyện xưa, Nhật nhiều lần khuyên ả từ bỏ nhưng ả 1 mực không chịu làm Nhật phải cảm thấy khó chịu và không biết lí do gì mà ả lại cương quyết làm như vậy cho đến khi Nhậtvà ả cùng uống chút bia thì ả trong cơn say vô tình nói ra lí do làm cho tim Nhật se thắt. Người con này cũng thật là bất hạnh,không biết làm sao Nhật chỉ biết khuyên nhủ ả và..... đã có lúc Nhật rung động trước ả, Nhật muốn bảo vệ ả. Còn ả ả cũng vậy, có lẽ ả đã yêu Nhật vì Nhật tuần qua đối sử với ả rất tốt, luôn bên ả khi ả cần, có lúc ả muốn chấp nhận bỏ cuộc và yêu Nhật nhưng nghĩ mình không sứng lênđành từ chối và quay đi trong nước mắt. Hắn trong tuần qua cũng đối sử với ả rất tốt khiến ả lưỡng lự không biết có lên hànhđộng. Người đàn ông bí ẩn kia cũng hay gọi cho ả để hỏi tình hình nhưng ả chỉ tìm cớ hoãn lại mọi việc vì trong tâm ả, ả thật sự không muốn. Còn ở nơi nào đó có rất nhiều người đang được điều động làm 1 việc gì đó.

Hôm nay là cuối tuần ả bắt buộc phải đi gặp người đàn ông chủ mưu của kế hoạch kia để bàn chuyện.

- em định đi gặp lão già đó sao? - sau trường Nhật cau mày hỏi ả.

- ừ. Em không có sự lựa chọn nào khác - ả có vẻ ủ rũ, đôi mắt thoáng buồn.

- từ bỏ đi. Anh có thể chấp nhận con người của em mà. Đó chỉ là 1 sự cố chứ em đâu muốn vậy. Em đừng suy nghĩ 1 cách....

- em không thể từ bỏ được - ả cắt ngang câu nói của Nhật.

- tại sao lại không? - Nhật quay lại túm 2 vai ả hỏi.

- em không thể quay đầu. Lếu phản hắn em sẽ chết và.... bố mẹ em cũng không thể sống - ả khóc, nói bằng giọng tuyệt vọng.

Phải, ả không thể từ bỏ được là vì bị lão già đó uy hiếp, nhiều lần nói chuyện với người đàn ông kia ả đã có ý định muốn dútlui từ bỏ nhưng đã bị lão đó chặn họng, chặn cả đường sống nên ả phải chấp nhật tiếp tực kế hoạch và hôm nay buổi gặp mặt này là do lão đó muốn gặp.

- anh có thể bảo vệ em - Nhật ôm ả.

- anh chả thể làm gì đâu - ả ôm Nhật khóc nấc.

- vậy hôm nay hắn hẹn em ở đâu? - Nhật đau lòng hỏi, vì Nhật muốn đi theo.

- vũ trường TK lần trước ta gặp. - ả không giấu giếm.

- được rồi. Anh sẽ đến đó cùng em. Đừng lo - Nhật khẽ đẩy ả đối diện với mình đưa tay gạt nước mắt cho ả.

- không được. Hắn ta mà biết sẽ giất anh mất. Không được hắn rất ác - ánh mắt lo lắng hoảng sợ ả nhìn Nhật ngăn cản.

- không sao. Anh chỉ là theo sau. Nếu hắndở trò anh sẽ không tha cho hắn. Anh có thể giết hắn. Như vậy hắn sẽ không làm hại em hoặc anh sẽ báo cảnh sát để tống hắn vô tù- Nhật ôm ả chấn an.

- anh..

,,, - ả không thốt lên lời.

- hứa với anh. Sau chuyện này em có thể về làm vợ anh? - Nhật ôm ả xiết chặt.

Hạnh phúc dâng chào ả gật đầu mỉm cười,giọt nước mắt hạnh phúc đang lăn trên khuôn mặt trắng trẻo.

Nhật hạnh phúc cúi xuống chao ả 1 nụ hônsâu và ngọt ngòa,ả đáp lại với sự vui sướng hạnh phúc và bằng cả con tim. Ngay lúc này đây cả 2 cùng chung 1 nhịp đập trái tim và cùng chung 1 bầu không khí và 1 khoảng không của cả 2" tách "Ở đó không xa nó cầm chiếc điện thoại chụp lại cảnh có 102 này, nhìn tấm ảnh sắc nét nó khẽ nhếch môi.

* giờ về *Cả nhóm về hết chỉ còn nó ở lại vì nó nói ở lại gặp thầy chủ nhiệm có việc nhưng thựcchất là....

- anh làm rất tốt. Cái này tôi tặng anh - nó mỉm cười nhìn Nhật rồi đưa tấm ảnh chụp được cảnh đẹp đưa ra trước mặt Nhật.

Nhìn tấm ảnh Nhật đỏ mặt tính với lấy thì bị nó nhanh tay thu lại đút túi quần.

- ách. Mau đưa cho anh. Em xấu xa, sao lại dình chộm lúc người ta đang.... đang,,,.

- kiss.... nhau chứ gì? Thấy gớm - nó thấy Nhật đỏ mặt ấp úng liền chọc ghẹo.

- a..... em xấu xa - Nhật đỏ mặt.

- hứ cũng biết đỏ mặt ha. Về chủ đề chính. Tối 7h qua đón em. Giờ thì đi mua thuốc cho em. Hoàn thành nhiệm vụ em mới giao chị dâu cho anh không thì em sẽ cho chị dâu vô tù - nó lạnh mặt cảnh cáo.

- ều, em dã man. Anh biết gòi thưa đại đại.... tỉ..... - anh bĩu môi nhìn nó rồi đưa tay khoác vai bíu cổ nó kéo đi.

- oái.... anh muốn chết hả? Mau buống ra -nó bị kéo đi mà không thấy đường lên chỉ biết bấu víu vào người Nhật mà đi đâm ra cáu quát ầm lên.

- không. Lâu lâu mới thấy em bị như vậy lên không thể buông. Ai nói hồi nhỏ biếng ăn lên giờ mới bé con như vầy haha.....

Nhật thoải mái kẹp cổ nó tay búng mũi nó chêu chọc.

- á buông ra. Anh không buông em cho anh hối hận không kịp đó - nó bị chêu chọcấm ức cảnh cáo.

- ơ....

Bỗng Nhật đứng đơ ra mồm phát ra 1 tiếngkinh ngạc, nó theo phản xạ cũng ngước mắt lên nhìn. Trước mặt bọn họ là hắn đang đứng đó với khuôn mặt lạnh tanh, ánh mắt đang phủ lớp xương mờ nhìn kĩ thìxâu trong đôi mắt đó là 1 lỗi đau nào đó vô tận.

Có chút giật mình và ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần nó quay lại Nhật mỉm cười và nắm tay Nhật nói:- ta đi thôi. Anh còn phải mua thuốc cho em nữa đo - giọng nhàn nhạt có chút nũngnịu vang lên kèm theo cái xiết tay đã kéo Nhật về thực tại.

- ừ về thôi. - Nhật cười dịu dàng khoác vai nó đi lướt qua hắn coi hắn như không khí, như không tồn tại.

Đi được 1 đoạn khá xa bọn nó nhanh chóng lúp vào góc khuất quay lại nhìn hắn. Hắn đang ngã khụy trước cổng trường, khuôn mặt thất thần, ở khóe mi vô thức rơira giọng nước trong veo nhưng lại mặt chát. Nhìn hắn như vậy khiến tim nó đau thắt, Nhật cũng không hề thoải mái. Nhìn sang nó, thấy đôi mắt nó khẽ có nhũng tia đỏ, bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt Nhật cụp mi khẽ ôm nó- em lỡ thấy cậu ta vậy sao?Nghe Nhật hỏi nó thoát khỏi dòng suy nghĩriêng của mình rồi ngước lên nhìn Nhật giọng thập phần lạnh nhạt và vô tâm nhưng để ý sẽ thấy chút sót sa đau đớn.

- kệ anh ta. Cho anh ta biết cảm giác người mình yêu thân mật với người khác. Như vậy có sánh được vết cắt anh ta gây ra cho em?.

- ừ. Thôi bỏ qua đi. Ta về chuẩn bị cho tối nay. - Nhật khé lảng chuyện khác và kéo nó ra về.

- ừ - nó đáp rồi cùng Nhật ra về.

Phải, trong tuần qua Nhật đã gặp nó để giải thích cho nó biết vì sao ả làm vậy với nó và xin nó tha thứ. Nó nghe xong ánh mắt có chút giao động khi nghe kể về quá khứ của ả và nó cùng Nhật đã cùng hợp tác để giải quyết vụ này. Vì thế mới có chuyện nó và Nhật thân thiết như vậy, và Nhật có ý nhận nó làm em gái và noa đã đồng ý.

Còn nói vì hắn làm sao lại có mặt tai trường, là vì đi nửa đường hắn nhớ để quên điện thoại ở trường lên đã nói mọi người về trước còn hắn quay lại lấy đồ, quay lại may sao điện thoại vẫn còn chưa bị mất hắn liền ra về nhưng hắn vừa đi đến cổng trường liền nghe tiếng nó la thất thanh phía sau liền quay lại. Khi quay lại, hình ảnh nó đang đùa nghịch với Nhật đập vào mắt hắn khiến tim hắn như bị chám 1 cái chí mạng đau buốt. Hắn cứ đứng đó trân trân nhìn nó và Nhật lô đùa cho đến khi 2 người đứng trước mặt hắn. Chưa kịp mở lời thì giọng nói của nó cất lên làm hắn choáng váng, gì mà mua? Gì mà thuốc? Là thuốc gì? Nó bị sao? Hay là..... hắn không giám nghĩ. Giây phút nó và Nhật bước đi lướt qua hắn tim hắn như ngừng đập hệ hô hấp như không thể hoạt động, hắn khụy ngay xuông nền đất lạnh lẽo, tayvô thức đưa lên giữ chặt bên ngực trái, nước mắt không ngừng rơi. Đây là lần thứ 2 hắn khóc vì nó và chỉ có nó mới làm hắn đau đến phát khóc như vậy. Quả thực rất đau, giờ hắn mới cảm nhận được lỗi đau của nó trong thời gian qua, vậy sao nó vẫncó thể chiun đựng được? Quả thật rất mạnh mẽ kiên cường. Hắn vô tâm làm nó tổn thương hết lần này đến lần khác mà nóchỉ như vậy mà tim hắn như không muốn đập nữa. Hắn vô tâm từng ngày tạo cho nó từng vết cắt trong tim và vô tình nói câuchia tay như nhát dao chí mạng giết chết con tim của nó. Hắn thật là 1 tên tồi, nhưng hắn yêu nó, rất yêu, hắn không thể nhìn nó như vậy với bất kì kẻ nào khác, nhất là tên người yêu cũ kia... nhưng...... hắn làm sao cản được nó? Hắn hoàn toàn không đủ tư cách... đứng dậy, bước đi loạng choạng không vững hắn vô hồn về nhà.

Về đến nhà ai trong nhà cũng thấy lạ trước thái độ và biểu hiện kì lạ của hắn, mọi người có hỏi hắn không trả lời mà chỉ thất thần đi lên lầu khiến mọi người ngơ ngác. Đang không hiểu gì thì nó đi vào, khuôn mặt vẫn lạnh lạnh nhạt nhạt như mọi ngày khiến mọi người muốn hỏi cũng không thể mở lời lên đành ngậm ngùi luốt hết dấu chấm hỏi vô bụngTối đó ả có nói với hắn là đi có chuyện lên khuya mới về, hắn do tâm trạng không ổn nên chỉ gật đầu cho qua. Đúng 7h ả bước ra khỏi nhà trước ánh mắt có chút ngạc nhiên của mọi người. Vì sao? Vì mọi lần ả có ra ngoài nhưng không hề trang điểm hay váy yếm lòe sòe mà lần này ả trang điểm đậm làm khuôn mặt ả có phần sắc sảo hơn và cảm nhận như 1..... gái hạng sang, vận trên người 1 cái váy liền thân bósát cúp ngực màu hồng phấn, đi đôi guốc cao 10 phân cùng màu. Nhìn tổng thể ả rất đẹp và quyến rũ. Chưa hết ngạc nhiên thì bọn họ lại muốn rớt cằm ngay khi nghe tiếng bước chân từ cầu thang liền ngoảnh mặt nhìn. Trước mặt họ nó nhìn vô cùng đẹp, đẹp 1 cách kì lạ, 1 vẻ đẹp mà bọn họ chưa thấy ở nó. Lần trước họ gặp nó ở quán cafe lúc nói chuyện với Nhật và Chuyên nó đẹp theo kiểu sắc sảo, lạnh lùng và trưởng thành, nay nhìn nó nó lại đẹp theo kiểu phá cách, dễ thương, có chút hiền thục lại có chút lạnh lùng băng giá. Nó diện cho mình 1 áo lệch vai crop - top màu hồng họa tiết trước ngực màu trắng, bên trong mặc 1 ba lõ màu trắng bó sát làm tôn lên vòng eo nhỏ đẹp, cổ đeo 1 vòng tato đen và 1 dây dài xuống đến qua ngực chữ T,Tay phải đeo lắc bạc tay trái đeo nhiều vòng có màu khác nhau, bên dưới nó mặc 1 chân váy xếp li dài gần đến đầy gối mày đen có dây xích và 1 dỉ vải đenlàm điểm nhân cho sự phá cách của chiếc váy, chân đi đôi dày boss đế xuồng màu đen cao 10 phân có đinh tán làm điểm nhấn, chân đeo lắc bạc 2 tầng có chữ T làm điểm nhấn, khuôn mặt không trang điểm chỉ tô 1 lớp son đỏ, môi đã đỏ nay lạiđỏ hơn khiến nó thêm phần xinh đẹp, tóc được nó xõa dài thắt 2 bím nhỏ 2 bên nhìn nó như 1 tiểu long nữ vừa có chút dễ thương nhưng lại không kém phần nghịch ngợm phá cách. Nhìn nó như vậy ai cũng hóa đá nhất là hắn, hắn thật sự đơ trước vẻ đẹp đó của nó.

- chị Hân em ra ngoài 1 chút - không mặn không nhạt nó lên tiếng đánh thức mọi người.

- ơ, hở? Em muốn đi đâu? - hoàn hồn chị hỏi.

- em đi với bạn - nó vẫn vậy mà đáp.

- ờ mấy giờ em về để chị còn chờ cổng.

- không cần chờ em có lẽ về muộn.

- ừ.

- vậy em đi - nó nói rồi đi. Không biết là gì mà đi ngang qua hắn.

- em đi đau? Đi với ai? - hắn túm tay nó lại lạnh giọng tra hỏi- thưa cậu chủ tôi đi với bạn có chút việc.

- nó mỉa mai quay lại nói với hắn.

- trai hay gái. Trước giờ em đau có ăn vận như vậy ra ngoài. Mà là chưa bao giờ đi chơi tối - hắn lạnh giọng hơn, bàn tay vì thế cũng xiết chặt hơn.

- thưa cậu chủ. Tôi đi với ai, ăn vận ra sao không cần cậu quản - nó nhíu mày đáp lại giọng lạnh nhạt đến lạ.

- tôi không cho phép. Em định đi với cái tên Nhật đó đúng không? - hắn như khôngchịu được nữa mà bật dậy quát nó.

- phải thì đã sao. Tôi đi với ai làm gì cần anh quản chắc. Nên lo cho cô người yêu yếu đuối sắp chết của anh kìa. Giờ Buông Ra. - nó cũng tức giận không kém quát lại và giật tay ra khỏi tay hắn và quay gót bỏ đi.

Hắn thì không thể nói lên lời vì nó nói đúng, là hắn nói chia tay nó, là hắn tổn thương nó..... giờ hắn đâu có quyền gì quản nó.

Do đi dầy cao gót khi quay đi không may nó bị chẹo chân khiến nó síu ngã may sao hắn nhanh tay đỡ kịp, chưa kịp hỏi nó đã đẩy hắn ra và đi ra ngoài vì điện thoại nó đang rung lên.

- được rồi. Đợi em chút. Ra ngay - nó vừa đi vừa nghe điện thoại.

" cạch "Cánh cổng đóng lại.

- mau đi theo con bé nếu không muốn mất nó mãi mãi - anh lên tiếng khuyên hắn.

Nghe vậy không chần chừ hắn bật dậy đi theo nó luôn.

Mọi người ở lại nhìn theo mà thở dài, bao giờ hạnh phức mới đến với nó và hắn?.

Về nó sau khi ra khỏi nhà liền thấy 1 chiếc ô tô đỗ ngay bên đường và Nhật đang đứng dựa lưng ở đó, không chần chừ nó sang bên đó luôn.

- em làm gì lâu vậy. Cô ấy đi được 1 lúc lâurồi - Nhật cau mày lo lắng hỏi nó.

- im miệng. Em đang cáu. Có đi không thì bảo? - nó cau mày cảnh cáo.

Do lo cho ả quâ lên Nhật không để ý nó giờnghe nó nói Nhật mới nhìn kĩ nó, nó thật đẹp, vẻ đẹp mà lần đầu Nhật thấy, lần trước nó đã đẹp nay lại càng xinh hơn.

- nhìn gì? Có đi không thì bảo. Tên điên này - nó cáu khi bị nhìn săm soi như vậy.

- à có. Mà thuốc của em. Uống vô đi không chút lại say xe anh không hộ tống được - Nhật ghẹo nó và đưa thuốc và nướckèm theo cái kẹo mút.

- ừ.

Nó đáp rồi cầm thuốc uống xong bóc kẹo cho vô mồm, không ngại mà đưa vỏ kẹo cho Nhật làm Nhật méo mặt cầm bỏ kẹo đút vô túi quần rồi cùng nó lên xe đi đến vũtrường TK.

Bên này hắn nhìn hết mọi cử chỉ hành đông của Nhật và nó mà tay nắm chặt thành quyền xong cũng bắt xe taxi bám theo nó và Nhật.

Trên xe nó và Nhật.

- lầm đầu thấy em mặc váy đó - Nhât có chút ngạc nhiên.

- ờ. Nhưng không hẳn là váy - nó nhàn nhạt đáp.

- là sao? - Nhật khó hiểu.

- thì có mặc quần bò bên trong mà. Mặc cho đúng phong cách chút và cũng muốn chọc tức tên đần kia.

- haizzz... chịu em đó. Bác Phúc, bác cho xe chạy nhanh 1 chút được không? - Nhật với tay gọi bác Phúc tài sế.

- vâng thưa cậu chủ - bác đáp rồi cho xe chạy nhanh hơn.

Bên xe hắn- bác cho xe chạy nhanh bám sát chiếc xe phía trước giúp cháu - hắn ngồi phía sau lòng nóng như lửa đốt vì sợ nhật lại hại nó như lần trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.