Khoảng Trống (The Casual Vacancy)

Chương 38




Đoàn người Trúc Văn Khôi rời đi một lúc, Vân Duệ mới vào mời Lỗ Năng vào trong. Xem ra Triệu Quốc Đống cũng đã dặn Vân Duệ không ít việc.

Làm thư ký của Bí thư thị ủy cũng không phải là việc tốt gì mấy. Có thể nói thư ký có đủ chuyện từ lớn đến bé, phải cân nhắc nặng nhẹ, phải hiểu được tâm tư của sếp, xem việc nào cần bố trí trước, việc nào sau.

Lỗ Năng cảm thấy Triệu Quốc Đống khá hài lòng với Vân Duệ.

Sếp có hài lòng với thư ký hay không có thể nhìn ra từ tần suất mang ra ngoài. Nếu như anh có thể đi vào cuộc sống riêng của lãnh đạo, vậy thư ký đó có thể nói rất thành công. Bây giờ Vân Duệ còn chưa được đến mức đó, nhưng nguyên nhân chủ yếu cũng là do Triệu Quốc Đống có một mình ở Ninh Lăng, chủ yếu ở trụ sở Thị ủy và nhà, cho nên Lỗ Năng khó có thể phán đoán Vân Duệ có thật sự rất thành công hay không?

- Lão Lỗ đến à, ngồi đi.
Triệu Quốc Đống một bên ký nhanh mấy văn bản, viết vài câu và nói với Lỗ Năng.
- Hôm nay không có thời gian rảnh để xem văn bản nữa, đừng nói gì là học thêm gì đó.

- Bí thư Triệu, điều này sợ là ở cơ sở đúng là còn bận hơn ở cấp bộ mà. Đều là mấy việc lẻ tẻ nhưng nếu anh nói không quan trọng thì không đúng. Anh cũng phải chú tâm từng việc nếu không có lẽ chỉ chậm một việc nhỏ sẽ ảnh hưởng đến cả chuyện lớn.
Lỗ Năng cười nói.

- Bên Bộ năng lượng đúng như lời anh nói, chuyện tuy không ít nhưng đơn thuần, xử lý xong hết là xong. Không ngờ vừa xuống lại đủ mội chuyện, xong việc này đến việc khác, nhưng nhiều chuyện phải chú ý chứng thức rất phí công.

Triệu Quốc Đống một bên nói chuyện với Lỗ Năng, một bên nhanh chóng xử lý văn bản trong tay. Vân Duệ sớm chia các loại văn bản ra để Triệu Quốc Đống tiện ký duyệt.

Các văn bản xếp trước là cần Triệu Quốc Đống xử lý gấp, còn lại phần lớn là chỉ cần ký là xong, chỉ cần điền một hai câu vào là được.

Bỏ bút vào hộp, Triệu Quốc Đống đẩy văn bản sang bên coi như hoàn thành xong công việc.

Chính xác mà nói đây là công việc quan trọng nhất của Bí thư thị ủy. Theo yêu cầu đó là mỗi ngày đều phải phê duyệt như giáo viên chấm bài vậy. Công việc khác kéo chậm việc này cũng không được quá ba ngày. Đương nhiên đặc biệt khẩn cấp thì văn phòng Thị ủy, ban thư ký sẽ dùng cách khác để xử lý.

- Nếu có việc bận một ngày là có một đống tài liệu để đó. Lão Lỗ, anh nói văn bản nhiều như núi, hội nghị nhiều như biển cũng không quá. Bảo sao Trung ương không ngừng yêu cầu ít tiến hành hội nghị.
Triệu Quốc Đống đứng lên ưỡn lưng rồi đi tới sofa ngồi xuống.

- Bí thư Triệu, cái này cũng phải xem xét tình hình cụ thể. Hội nghị chia làm hội nghị triển khai công việc nhưng nếu chỉ là hình thức thì nên phản đối. Văn bản cũng thế, Trung ương đưa ra một tinh thần mà ta lại đưa ra đủ văn bản đối chiếu đúng là hơi thừa. Bây giờ không phải đang phổ biến văn phòng không giấy sao? Theo máy tính trở nên thông dụng về sau các văn bản đều có thể truyền qua mạng, mỗi ngày bật máy tính lên xem một chút là đủ.
Làm người của Ban Tuyên giáo nên Lỗ Năng cũng cập nhật được tình hình phát triển công nghệ thông tin.

- Ừ, bất cứ chuyện gì cũng không thể vơ đũa cả nắm, nhưng Trung ương không ngừng đưa ra chỉ thị chính là cảm nhận được sự nghiêm trọng của việc này, muốn thay đổi phương pháp và tác phong làm việc.
Triệu Quốc Đống gật đầu. Chẳng qua hắn hôm nay không muốn thảo luận việc này với Lỗ Năng:
- Sao, mấy công ty đến Ninh Lăng cảm thấy thế nào rồi?

- Có chút khó khăn.
Lỗ Năng biết tính cách của Triệu Quốc Đống nên đi thẳng vào vấn đề.
- Thứ nhất điều kiện trụ cột của Ninh Lăng chúng ta quá kém. Mặc dù có tài nguyên di sản văn hoá nhưng chỉ dựa vào điểm này là không đủ. Không có trụ cột kinh tế hùng hậu sẽ không thể khiến ngành này phát triển. Thứ hai khu dân cư Tây Giang cùng thành cổ Thổ Thành phân ở hai nơi, muốn tạo thành trụ sở trường quay chỉ có thể làm ở ngoại ô Tây Giang. Thứ ba thị xã chúng ta còn chưa có chính sách hệ thống hóa giúp đỡ phát triển ngành này, thậm chí không có quy hoạch rõ ràng.

Triệu Quốc Đống gật đầu. Lỗ Năng nói rất đúng, muốn tạo ngành này không hề đơn giản như hắn nghĩ. Có tài nguyên là cơ sở nhưng chỉ điểm này là không đủ. Không có trụ cột kinh tế hùng hậu thì muốn trống rỗng tạo ra một sự nghiệp là không thể. Về phần hai vấn đề phía sau chỉ là thứ yếu.

- Lão Lỗ, vấn đề trước chúng ta chỉ có thể thông qua phát triển kinh tế mà bù lại, cũng không có con đường nào khác. Về phần lý do thứ ba cũng có lý. Anh và Phù Quyên nghiên cứu một chút để đưa ra chính sách cổ vụ phát triển ngành điện ảnh và truyền hình, văn hóa, du lịch.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi nói:
- Tôi hy vọng một ngày nào đó Ninh Lăng không chỉ thành trung tâm kinh tế của khu vực An Đông, mà còn là trung tâm văn hóa nghệ thuật. Như vậy Ninh Lăng mới có đủ sức hấp dẫn.

Lỗ Năng không hề ngạc nhiên với lời này của Triệu Quốc Đống. Vị Bí thư thị ủy này không làm người khiêm tốn, mặc dù bề ngoài của hắn không phải như vậy nhưng người chính thức tiếp xúc lâu với hắn sẽ nhận ra vị Bí thư Triệu này đã không làm thì thôi, đã làm phải làm lớn, làm tốt.

- Bí thư Triệu, theo xu thế phát triển hiện nay của Ninh Lăng thì tôi nghĩ không lâu nữa sẽ làm được, đến lúc đó phải là các nhà đầu tư đến xin được phép đầu tư.
Lỗ Năng có chút tức giận nói. Các công ty đến đàm phán đều có mắt cao hơn trán. Mặc dù Lỗ Năng có nhiều kinh nghiệm nhưng sự khinh thường của đối phương với Ninh Lăng làm y không chịu được.

- Lão Lỗ, tâm trạng này của anh không được, chúng ta phải thừa nhận thiếu sót của chúng ta, chúng ta là người phục vụ. Chúng ta không cần khúm núm, cũng không thể lạnh lùng. Chỉ cần có lợi cho sự phát triển của Ninh Lăng chúng ta, chúng ta cần phải chủ động đưa ra ủng hộ và giúp đỡ bọn họ. Quan điểm này nếu anh mà không thay đổi thì tôi nghĩ mình phải ngồi nói chuyện một lúc lâu với anh.
Triệu Quốc Đống nửa đùa nửa thật nói.

- Bí thư Triệu, cái này tôi rõ nhưng ngài không gặp đám người đó, đây là coi chúng ta là kẻ nhà quê, coi Ninh Lăng là vùng nông thôn. Vẻ kiêu căng đó làm người ta không chịu nổi. Tôi tự nhận mình tính tốt mà nói chuyện với bọn họ cũng rất tức giận.

Lỗ Năng nói hơi quá nhưng cũng đã thể hiện một vấn đề. Ninh Lăng mặc dù có tài nguyên tốt nhưng không phát huy hết. Nếu muốn xây dựng trụ sở điện ảnh và truyền hình thì không chỉ cần có tài nguyên, càng cần các nhà đầu tư. Mà các nhà đầu tư vì lợi nhuận, nếu không thấy lãi không ai đi làm. Dù chính quyền địa phương có đưa ra chính sách tốt cũng không thể thay đổi cách nghĩ của bọn họ.

- Đây là sự khác nhau, đương nhiên chúng ta phải chịu. Chẳng qua tôi tin rồi mọi chuyện sẽ được cải thiện. Đúng, bộ phim quay ngoại cảnh đến đâu rồi? Lâu như vậy tôi cũng không có thời gian đến xem.
Triệu Quốc Đống nói.

- Ừ, đây có lẽ là hạng mục duy nhất làm tôi vui mừng, tiến hành khá thuận lợi, diễn viên đang diễn chăm chỉ, bộ khung đã có, tất cả theo kế hoạch, có lẽ đến tuần 1/5 năm sau sẽ chính thức công chiếu.
Lỗ Năng nói.

Đây là việc Lỗ Năng đắc ý nhất. Mặc dù còn chưa chính thức công chiếu nhưng Lỗ Năng cảm thấy bộ phim này không bình thường. Người từ Bắc Kinh đến đúng là khác, đầu tư lớn, đưa ra các thứ làm người ta chấn động.

Y chỉ xem một đoạn quay ngắn mà thôi. Lỗ Năng đoán nếu xem cả bộ phim thì khí thế càng vĩ đại, bộ phim có nội dung hay, hình ảnh đẹp, tuyệt đối sẽ đẩy khu dân cư Tây Giang lên độ cao mới về danh tiếng.

- Ừ, nó có tác động thúc đẩy trụ sở của Tây Giang. Chúng ta bây giờ phải cố gắng mời nhiều đoàn làm phim đến Ninh Lăng quay phim, giúp chúng ta tạo danh tiếng. Về phần khác nó cũng khiến khu dân cư Tây Giang thêm tiếng tăm, cũng sẽ hấp dẫn thêm nhiều đoàn làm phim, nó sẽ tạo thành một vòng tròn hoàn hảo. Đến cuối cùng Ninh Lăng sẽ thành trụ sở điện ảnh truyền hình mà mọi người luôn nghĩ tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.