Khoảng Trống (The Casual Vacancy)

Chương 37




-Theo đường sắt An Kiềm hoàn thành thông xe, Nam Hoa sẽ là thị xã duy nhất không có đường sắt ở tỉnh ta. Mặc dù đường sắt Kiến Trung từ An Đô đến Thông Thành đang được đề xuất nhưng lại có nhiều tranh chấp, hơn nữa dù lập tức khởi công cũng phải mất vài năm nữa mới xong.

Triệu Quốc Đống thấy mọi người có chút sửng sốt, hắn phải thầm than đây là vấn đề tầm nhìn. Đương nhiên hắn cũng phải chỉ điểm bọn họ một chút:
- Đây là việc xấu đối với Nam Hoa, nhưng đối với Ninh Lăng chúng ta nó lại là việc tốt.

Trúc Văn Khôi hơi chấn động và hiểu ra đôi chút. Triệu Quốc Đống thấy thế không khỏi yên tâm. Nếu như vị Phó thị trưởng phụ trách giao thông, xây dựng mà không hiểu được hàm nghĩa này thì đối phương sẽ không đủ tư cách.

Nam Hoa là thị xã có nhân khẩu rất đông với trên 7,9 triệu dân, chỉ kém hơn An Đô, sản vật phong phú, là nơi sản xuất lương thực đứng đầu toàn tỉnh.

Nam Độ là huyện lớn nhất Nam Hoa, cũng là huyện có số dân đông thứ ba toàn tỉnh. nó còn nhiều hơn quận Ninh Lăng trước đây 300 ngàn dân, với số dân trên 1,4 triệu người, cũng là huyện lương thực, tơ tằm, nuôi lợn trọng điểm của tỉnh.

- Tình hình của Nam Độ thậm chí Nam Hoa không cần tôi giới thiệu. Các vị đã tính tới Nam Độ có trên 1,4 triệu dân, cách thị xã Nam Hoa hơn 80km, mà cách Vân Lĩnh chỉ có hơn 50km, cách Ninh Lăng chúng ta hơn 100km. Nói cách khác nếu như đường từ Nam Độ đến Vân Lĩnh, từ Vân Lĩnh đến Ninh Lăng được sửa tốt thì từ Nam Độ đến Ninh Lăng chúng ta chỉ mất hơn tiếng.

- Ninh Lăng là nơi giao nhau giữa Đường sắt Tây Liễu cùng đường sắt An Tương, hơn nữa còn có cảng Ninh Lăng. Nam Độ, thậm chí cả mấy huyện phía đông nam thị xã Vân Lĩnh cũng có thể bị Ninh Lăng chúng ta hấp dẫn. Điều này có tác dụng rất quan trọng đối với việc biến Ninh Lăng thành trung tâm thương mại, tài chính, kinh tế, giao thông của khu vực An Đông. Cho nên tôi cảm thấy con đường này cần nhanh chóng được đưa ra bàn bạc, nó có tác dụng thúc đẩy sản nghiệp thứ ba của Ninh Lăng chúng ta lên. Nói khó nghe một chút đó là về sau nông dân mấy huyện phía đông nam Nam Hoa muốn ra ngoài làm thuê không cần biết đi đâu đều có thể đến Ninh Lăng ngồi thuyền, đi tàu, đi xe khách.

Câu cuối cùng của Triệu Quốc Đống làm cho không khí trong phòng trở nên tích cực hơn nhiều.

Nam Hoa là tỉnh có số công nhân ra ngoài làm thuê đông nhất tỉnh, hàng năm có gần 2 triệu lượt người ra ngoài. Vì Nam Hoa không có đường sắt và đường thủy nối với bên ngoài nên cư dân Nam Hoa thường đi xe khách lên An Đô.

Sau khi Đường sắt Tây Liễu thông xe, đã có một bộ phận nông dân bắt đầu chuyển sang Ninh Lăng, hoặc Thông Thành đi tàu. Đi về phía bắc hơn phân nửa chọn Thông Thành, mà đi về phía nam sẽ chọn Ninh Lăng, mà muốn đi về phía đông cũng có không ít người bắt đầu chọn Ninh Lăng đi thuyền tới Vũ Hán thậm chí Kim Lăng, Thượng Hải, nhất là cảng Ninh Lăng sau khi được nâng cấp càng có không ít người chọn nơi này để ra ngoài.

Mà một khi sang năm đường sắt An Tương hoàn thành thông xe, Ninh Lăng là đầu mối quan trọng của đường sắt càng thêm rõ ràng. Chỉ sợ khi đó áp lực vận chuyển của ga Ninh Lăng càng thêm nhiều lên.

- Bí thư Triệu, nông dân Nam Hoa ra ngoài làm thuê đi qua Ninh Lăng chúng ta, ngoài việc tăng thêm áp lực giao thông cho chúng ta ra thì có mấy chỗ tốt chứ?
Cục trưởng cục Giao thông Viên Vạn Lý cung kính nói.

- Lão VIên, phải nhìn vấn đề với ánh mắt xa một chút. Vấn đề giao thông trong thời gian dài sẽ là điểm yếu của Nam Hoa. Hàng năm bọn họ có khoảng hai triệu người ra ra vào vào, lựa chọn điểm trung chuyển ở đâu cũng có nghĩa nơi đó sẽ thành đô thị trung tâm. Ninh Lăng chúng ta có điều kiện này.
Triệu Quốc Đống chỉ tay vào bản đồ tỉnh rồi nói:
- Mọi người có thể nhìn xem tỉnh An Nguyên ta có hình quả trừng. An Đô nằm ở giữa,Ninh Lăng chúng ta hơi lệch về đông, Thiên Châu hơi lệch về tây.

- Thiên Châu do bị kinh tế và vị trí địa lý ảnh hưởng nên bây giờ đường sắt An Kiềm mặc dù thông xe nhưng bọn họ có kinh tế lạc hậu, ở khu vực miền núi, còn bị Hoài Khánh ảnh hưởng nên khó có thể thành đô thị trung tâm. Nhưng Ninh Lăng chúng ta lại khác, chúng ta cơ sở hai đường sắt đi qua, còn có vận chuyển đường thủy. Hơn nữa với tốc độ phát triển kinh tế hiện nay của Ninh Lăng thì chỉ vào năm sau tôi tin Ninh Lăng sẽ thành đô thị trung tâm của khu vực An Đông.

Mọi người nhìn bản đồ, không sai, nghe thì rất hay. Đô thị trung tâm không phải mọi người đều mơ như vậy sao? Nhưng Triệu Quốc Đống nói cũng không phải là khoác lác. Với tốc độ phát triển kinh tế hiện nay của Ninh Lăng thì việc trở thành trung tâm khu vực An Đông cũng không phải là lạ.

- Cho nên đường từ Vân Lĩnh đến Ninh Lăng cần nhanh chóng được nâng cấp. Đồng thời nếu bên Nam Hoa muốn làm đường từ Nam Độ đến Vân Lĩnh, như vậy Ninh Lăng chúng ta cũng cần tích cực ủng hộ. Tôi đoán Nam Hoa nhất định sẽ có động tác để giải quyết chướng ngại giao thông. Tôi thấy Ninh Lăng chúng ta cũng cần có hưởng ứng, cùng Nam Hoa lên tỉnh đề xuất việc đưa con đường Nam Hoa - - Nam Độ - - Vân Lĩnh - - Ninh Lăng vào quy hoạch chung của tỉnh.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.

Lang Thế Quần nghe vậy không khỏi khẩn trương nhìn Trúc Văn Khôi. Trúc Văn Khôi vẫn đang đắm chìm trong phương án mà Bí thư Triệu đưa ra. Lang Thế Quần lại nhìn sang Viên Vạn Lý, hy vọng đối phương ra mặt nói một câu. Nếu thật sự chờ tỉnh có phương án thì thức ăn đã nguội rồi, Vân Lĩnh không chờ nổi. Không chỉ là vấn đề trạm điện Cô Lỗ câu mà Vân Lĩnh cũng muốn làm công viên cây xanh quốc gia, đồng thời cũng muốn dựa vào năng lượng điện mà thành lập nơi cung ứng điện lớn tại Vân Lĩnh.

Phương án mà Bí thư Triệu đưa ra còn khó khăn hơn cả Phó thị trưởng Vưu Liên Hương. Vưu Liên Hương cũng ủng hộ nhanh chóng làm được, thị xã chấp nhận bỏ tiền. Nhưng Bí thư Triệu lại đá quả bóng lên tỉnh, hy vọng tỉnh hỗ trợ làm đường.

Họa từ miệng mà ra, nếu như không phải Viên Vạn Lý nói mấy câu về việc bên Nam Hoa thì Bí thư Triệu đã không nói thế.

Viên Vạn Lý có chút khó xử. Trúc Văn Khôi không nói chuyện, mình sao dám nói. Chỉ là chuyện này do mình nói ra, trách mình lắm mồm. Bây giờ thì hay rồi, việc bị gác lại còn không bị Lang Thế Quần mắng chết sao?

- Bí thư Triệu, chuyện này sợ là … Ý của tôi là con đường từ Vân Lĩnh đến Ninh Lăng đã chuẩn bị xong mọi công việc, chuẩn bị xây dựng, bây giờ lại …
Viên Vạn Lý lắp bắp nói.

- Tôi có nói không lập tức làm không?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Lão Viên, lão Lang, có phải tưởng rằng chuyện này sẽ gác lại không? Có phải là cảm thấy thị xã cố ý đá bóng lên tỉnh, không muốn bỏ tiền không?

Viên Vạn Lý và Lang Thế Quần có chút xấu hổ xoa tay nói:
- Bí thư Triệu, ngài cũng biết con này ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển kinh tế của Vân Lĩnh chúng tôi, cho nên chúng tôi không thể đợi được thêm nữa.

- Được rồi, ý của tôi là chúng ta có thể cùng Nam Hoa báo cáo lên tỉnh. Phần khác chúng ta vẫn làm theo quy hoạch của mình, đến lúc ấy nếu tỉnh xác định thực hiện hạng mục này thì sẽ nhờ tỉnh thêm cả đoạn chúng ta đã làm vào, bù lại chút tài chính cho chúng ta.

Triệu Quốc Đống xua tay nói.

- Cái này … Bí thư Triệu, làm như vậy sợ hơi khó, Sở Giao thông sẽ không đồng ý. Mà Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh cũng không ..
Viên Vạn Lý nói.

- Có hạng mục nào không khó khăn chứ? Không có khó khăn thì gọi là hưởng thụ khi làm việc à?
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Văn Khôi, lão Viên, chuyện này tôi thấy do hai người các anh làm. Bên này cũng cần đẩy nhanh, đồng thời phối hợp với cả bên Nam Hoa. Thời gian không đợi người mà. Có vài thứ chờ cũng không được, anh phải tranh thủ mới vào tay được.

Triệu Quốc Đống nói làm Viên Vạn Lý đổ mồ hôi. Trúc Văn Khôi cũng biết đây là Triệu Quốc Đống tỏ vẻ không hài lòng. Vì thế y vội vàng nói:
- Bí thư Triệu yên tâm, tôi sẽ lập tức đi gặp Phó thị trưởng Vưu Liên Hương, đồng thời liên lạc với bên Nam Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.