Khoảng Trống (The Casual Vacancy)

Chương 13




Theo hội nghị thu hút đầu tư và phát triển kinh tế tư nhân toàn tỉnh càng lúc càng đến gần, cả Ninh Lăng đang rất náo nhiệt.

Toàn thị xã vận động cuộc dọn dẹp vệ sinh, đội Quản lý thị trường cũng bắt đầu càn quét các quán hàng ven đường. Cơ quan công an cũng liên tục triển khai hành động đảm bảo an ninh trật tự, bắt các phần tử phạm tội, côn đồ. Khách sạn Ninh Uyển và Ninh Thai đều được trang hoàng lại.

Các công việc đã được chuẩn bị khá chu đáo, điểm được xác định coi như xong. Trụ sở dược liệu Tào Tập khiến cho một bộ phận dân chúng kiện lên chính quyền huyện, Lam Quang tự mình đến Tào Tập ba hôm, hơn nữa còn tự mình cùng Bí thư huyện ủy Tào Tập – Thiết Minh gặp đại biểu dân chúng, nghe bọn họ nói ra yêu cầu của mình, cũng tiến hành bàn bạc việc sau khi trụ sở dược liệu xây dựng xong sẽ khiến dân chúng địa phương tăng thu nhập như thế nào?

Đồng thời Huyện ủy, Ủy ban Tào Tập cũng tích cực liên lạc với tập đoàn Giang Trung, tập đoàn Giang Trung cũng hứa sẽ nhận một bộ phận nông dân mất đất. Vì thế mâu thuẫn dần ổn định lại. Sau một tuần mặc dù chuyện kiện cáo ở Tào Tập không nói đã giải quyết hoàn toàn nhưng về cơ bản không có vấn đề. Điều này làm Chung Dược Quân thở phào nhẹ nhõm, cũng khá hài lòng với công tác của Lam Quang.

Triệu Quốc Đống đi như bay. Hắn đổi bộ đồ thể thao nên trông đầy sức sống. Hôm nay hắn quyết định cho mình nghỉ một ngày chuẩn bị leo núi ở khu du lịch Kỳ Lân Quan, sau đó đi trở về.

Nghe nói Triệu Quốc Đống muốn đi leo núi, Tiêu Phượng Minh cũng không cam yếu thế nói muốn cùng đi với hắn. Lỗ Năng cũng tham gia, thêm cả Bí thư huyện ủy Hoa Lâm – Đường Diệu Văn. Bốn người 9h sáng tụ tập ở Kỳ Lân Quan sau đó xuất phát.

Nếu nói mấy km đầu ba người còn theo kịp Triệu Quốc Đống, nhưng bắt đầu từ núi Hốt Luân thì mấy người đã kém đi. Đường Diệu Văn tốt một chút còn miễn cưỡng thấy lưng Triệu Quốc Đống, Tiêu Phượng Minh và Lỗ Năng đã hoàn toàn bị bỏ lại.

Triệu Quốc Đống gần như sáng nào cũng tập luyện, đây là nguyên nhân khiến hắn giữ được sức khỏe.

Khu du lịch Kỳ Lân quan - - núi Hốt Luân đã chính thức thành trụ cột chính của công ty Tinh Lãng. Mặc dù giai đoạn một của khu du lịch côc Thương Lãng – Tân Châu của công ty đã hoàn thành và thu hút rất đông khách du lịch nhưng bên đó còn có chênh lệch không nhỏ với bên này.

Chỉ riêng ngày 1/5 nhờ việc xuất hiện trong đoạn phim tài liệu về Du lịch Ninh Lăng trên Cctv đã khiến khu du lịch đón trên 65 ngàn lượt khách, tiền thu vé vào cửa đã đạt 1,5 triệu tệ, các dịch vụ đi kèm đạt 600 ngàn, khách sạn, nhà nghỉ đều kín chỗ.

Bây giờ đang là mùa hè đúng là màu du lịch. Mà Kỳ Lân Quan luôn được nhiều phật tử tới thắp hương, núi Hốt Luân lại mát mẻ, có suối nước nóng, suối mát, hệ thống giao thông thuận tiện khiến đây trở thành thiên đường nghỉ hè. Trong mấy năm Triệu Quốc Đống rời khỏi Ninh Lăng, lần cận khu du lịch đã có gần 100 nhà nghỉ, năng lực tiếp đón ở mức cao trên 30 nhà, còn lại hầu hết đều là do dân chúng địa phương cải tạo lại nhà mở thành nhà nghỉ nhỏ.

Mùa hè hàng năm chính là giai đoạn làm ăn tốt nhất, khách du lịch nối liền không dứt, nhất là cuối tuần thì hơn 100 nhà nghỉ khách sạn đều kín chỗ. Mà Kỳ Lân Quan cũng đã xây dựng thêm nhiều chỗ ở cho cư sĩ các nơi cũng kín chỗ. Có không ít khách hành hương từ xa tới ở đây một hai tháng. Ngay cả mẹ của Lôi Hướng Đông cũng tới đây một tháng.

Khi Lỗ Năng và Tiêu Phượng Minh thở hổn hển đến núi Hốt Luân, Triệu Quốc Đống đang nói chuyện với người bán rau.

Làm cho Triệu Quốc Đống có chút bất ngờ chính là ông lão bán rau lại nhận ra hắn.

Ông lão là người xã Kỳ Lân, lúc trước khi xây dựng khu du lịch thì nhà ông cũng được nhận vào làm đường từ Kỳ Lân quan đến núi Hốt Luân. Triệu Quốc Đống nhiều lần tới công trường nên ông lão cũng nhận ra hắn.

Ông lão họ Trương có con cái đang mở một nhà nghỉ nhỏ, bà vợ cũng hỗ trợ cho các con. Ông còn lại bình thường đi bán rau, măng kiếm tiền, đến mùa đông liền bán thịt lợn, thịt trâu, thịt dê hun khói, phần lớn cung cấp cho nhà nghỉ của nhà, phần còn lại bán ra ngoài, coi như kiếm được một ít tiền, cuộc sống cũng thoải mái.

- Trương lão, nghe ông nói như vậy tức là dân chúng xã Kỳ Lân mấy năm nay cũng có một bộ phận người giàu lên?
Lỗ Năng cũng rất tò mò với tình hình của người dân quanh vùng. Mấy người đi ra mặc dù không có ý thầm điều tra nhưng có thể hiểu rõ tình hình địa phương cũng tiện mà.

Trương lão vừa gầy vừa đen nhưng tóc lại rất đen, cơ thể cường tráng bảo sao có thể đi làm đường hai năm trời. Ông nhìn Lỗ Năng thấy đối phương có vẻ giống quan chức. Nhưng ông thấy rất bình thường vì Triệu Quốc Đống vốn là Bí thư huyện ủy khá thân thiện, chuyện gì cũng dám nói.

- Vậy phải xem mọi người làm như thế nào. Trước đây khi chưa có khu du lịch thì người chăm cũng không quá nghèo. Núi có nhiều đồ, chỉ cần chịu bỏ công sức vào núi là kiếm được, không chết đói hay nghèo. Đương nhiên nhà ít lao động khó khăn một chút. Bây giờ có khu du lịch nên mọi người thuận tiện hơn, chỉ cần có chút tiền là có thể xây dựng một hai phòng cho thuê, hoặc là mở cửa hàng bán đồ đặc sản, hoặc là tự trồng tự bán, cuộc sống cũng vui vẻ.

Trương lão khá dẻo miệng, mắt hóp lại, hàm răng do hút nhiều thuốc nên vàng khè. Ông ngồi xổm trên tảng đá nói chuyện với mấy quan chức. Nhưng thật ra Đường Diệu Văn lại có chút khẩn trương. Y là Bí thư huyện ủy cũng không dám xen vào vì mấy người đi cùng toàn là lãnh đạo thị ủy, hỏi đều không theo quy định, khó tránh khỏi có vài vấn đề lộ ra.

- Vậy người không có tiền kinh doanh thì sao?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Cái này cũng dễ mà. Trong khu du lịch có nhiều nhà hàng, quán ăn, bọn họ đều thiếu người và thuê người. Bọn họ còn phải thuê người từ ngoia vào làm nữa. Chỉ cần anh muốn làm thì sợ gì không có việc. Nếu không thích thì có thể lên trường của huyện học kỹ thuật nấu ăn nửa năm rồi về vào nhà hàng làm đầu bếp mà.
Trương lão cười ha hả nói:
- Chỉ sợ anh sợ khổ sợ mệt, như vậy thì chịu rồi. Ở vùng này mọi người đều có việc của mình, ngoài đám bê tha cả ngày hết ăn lại nằm ra thì không ai rảnh rỗi.

Nhìn Trương lão, Tiêu Phượng Minh và Lỗ Năng đều vui vẻ. Tiêu Phượng Minh hỏi Trương lão bây giờ cán bộ thôn chủ yếu làm gì, Trương lão nói khá thật, nói cán bộ xã, thôn ít tới đây, có chuyện tới tới. Cán bộ thôn cũng có công việc của mình. Bây giờ gần như không có gia đình thuần nông, dân chúng địa phương đã có cách sống dựa vào khu du lịch, cán bộ cũng hiểu được gần như không có việc gì để làm mấy nên chú ý đi kiếm tiền.

Triệu Quốc Đống và Tiêu Phượng Minh nhìn nhau, Đường Diệu Văn thấy thế không khỏi có chút lo lắng.

Lỗ Năng lại hỏi về cuộc sống sinh hoạt, giải trí của dân chúng, Trương lão nghe xong không khỏi thở dài một tiếng. Ông nói bây giờ thanh niên không có cuộc sống văn hóa tinh thần gì cả, rảnh là đánh bạc, khu du lịch bây giờ xuất hiện nhiều quán mát sa, hát treo đầu dê bán thịt chó, có tệ nạn mại dâm. Đồn công an đến cũng chỉ là cho có mà thôi.

Khi đoàn người Triệu Quốc Đống rời khỏi núi Hốt Luân, Đường Diệu Văn cảm thấy không khí hơi nặng nề.

Y là Bí thư huyện ủy nhưng trọng trách nặng hơn Bí thư quận, huyện khác. Đây là nơi Bí thư Triệu lập nghiệp, Hoa Lâm bởi vì có Bí thư Triệu lãnh đạo nên mới phát triển nhanh như vậy. Ba ngành thực phẩm, chế biến, du lịch tạo ra rất nhiều công ăn việc làm, khiến cuộc sống nông dân Hoa Lâm tăng cao. Chỉ năm ngoái thu nhập bình quân của nông dân Hoa Lâm đứng đầu toàn tỉnh, đứng top 20 toàn quốc, thậm chí còn vượt qua vài quận, huyện ở An Đô.

Trong mấy năm Hoàng Côn làm Bí thư huyện ủy vẫn đảm bảo tốc độ tăng trưởng kinh tế, ba ngành sản nghiệp trụ cột được củng cố địa vị, nhất là ngành du lịch phát triển càng lúc càng tốt. Nhưng bây giờ Bí thư Triệu mang theo hai vị Trưởng ban tới lại gặp phải việc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.