Khoảng Cách Từ Dạ Dày Đến Trái Tim

Chương 10: Chuyện công viên




Gã người-chó cuộn tròn nặng trịch trên mấy ngón chân Sophie khi cô ngồi xuống tiếp tục công việc may vá. Có lẽ gã hy vọng cô sẽ giúp gã hóa giải lá bùa nếu gã cứ sán lấy cô. Khi người đàn ông lực lưỡng có râu quai nón đỏ quạch nhảy xổ vào phòng, mang theo một cái hộp đựng các thứ, rồi cởi áo choàng ra để trở thành Michael, tay vẫn bưng cái hộp thì gã người-chó đứng dậy và vẫy đuôi. Gã để cho Michael vỗ vỗ và xoa tai gã.

Cháu hy vọng nó sẽ ở lại, - Michael nói.- Cháu vẫn thích có một con chó.

Howl nghe thấy tiếng Michael. Anh ta đi xuống, bọc mình kín mít trong tấm chăn đắp phủ giường màu nâu. Sophie dừng tay và cẩn thận giữ chặt con chó. Nhưng con chó cũng rất lịch sự với Howl. Nó không tránh khi Howl thò một tay ra khỏi tấm chăn và vỗ vỗ nó.

Thế nào? - Howl làu bàu và hắt ra một đám bụi khi hóa phép lấy thêm giấy ăn.

Cháu mua được đủ các thứ, - Michael nói. - Và ông Howl này, chúng ta có một cơ may thật sự đấy. Ở Chợ Chipping, người ta bán một cửa hiệu mũ. Trước kia, nó từng là cửa hiệu mũ. Ông nghĩ chúng ta có nên dời lâu đài đến đấy không?

Howl ngồi trên ghế đẩu, trông như một nguyên lão La Mã mặc áo choàng, và cân nhắc:

Còn xem giá bao nhiêu đã, - anh ta nói. - Ta rất muốn dời lối vào Porthaven đến đó. Điều đó chẳng dễ dàng chút nào, bởi như thế có nghĩa sẽ phải dời cả Calcifer. Calcifer ở đâu thì Porthaven ở đó. Calcifer, ý lão thế nào?

Cần tính toán rất cẩn thận mới dời được tôi đi, - Calcifer nói. Mặt lão trở thành nhiều cái bóng nhợt nhạt trước ý nghĩ đó. - Tôi nghĩ anh nên để tôi ở nguyên chỗ cũ.

Vậy là Fanny sẽ bán cửa hiệu mũ, Sophie nghĩ trong lúc ba người kia tiếp tục bàn chuyện chuyển lâu đài. Và Howl nói rất nhiều đến lương tâm! Nhưng ý nghĩ choáng ngợp đầu óc Sophie là thái độ khó hiểu của con chó. Mặc dầu Sophie đã nhiều lần nói với nó rằng cô không thể hóa giải lá bùa cho nó nhưng dường như nó vẫn không muốn đi. Nó không muốn cắn Howl. Đêm đó và sáng hôm sau, nó để Michael dẫn đi chạy ngoài Đầm lầy Porthaven. Dường như mục đích của nó là trở thành một phần của gia đình này.

Mặc dù nếu là anh, ta sẽ ở Folding Thượng để chắc chắn có được Lettie trong khi nó phục hồi, - Sophie bảo nó.

Suốt ngày hôm sau Howl lúc thì nằm trên giường lúc lại dậy. Những lúc anh ta nằm trên giường thì Michael phải chạy lên chạy xuống tất bật. Lúc anh ta trở dậy thì Michael phải chạy cuống xung quanh, đo lại lâu đài và sửa lại các dầm côngxon bằng kim loại ở từng góc nhà.

Lúc lúc Howl lại xuất hiện, quấn mình trong tấm chăn cùng đám mây bụi, để đặt ra các câu hỏi và đưa ra những lời tuyên bố, phần lớn là vì lợi ích của Sophie.

Sophie, vì bà đã quét vôi lên tất cả các điểm mà tôi đã đánh dấu hồi chúng tôi sáng chế ra tòa lâu đài này, có lẽ bà có thể nói cho tôi biết những cái dấu trong phòng Michael ở chỗ nào chứ?

Không, - Sophie nói và khâu đến mảnh tam giác thứ bảy mươi. - Ta chịu.

Howl buồn rầu hắt hơi và lại đi nằm. Một lát sau, anh ta ló mặt xuống:

Sophie, nếu mua cái cửa hiệu bán mũ ấy thì chúng ta sẽ bán gì?

Sophie thấy mình đã chán ngấy những cái mũ:

Không phải là mũ, - cô nói. - Có thể mua cửa hiệu, nhưng không cần phải mua công việc kinh doanh, anh biết đấy.

Hãy để cái đầu óc mưu toan của bà vào vấn đề đó nhé, - Howl nói. - Hoặc thậm chí thử nghĩ xem, nếu bà biết cách nghĩ thế nào. - Rồi anh ta lại đi lên gác.

Năm phút sau, anh ta lại xuống:

Sophie, bà có thích các lối vào khác không? Bà muốn chúng ta sẽ sống ở đâu?

Ngay lập tức, Sophie nghĩ đến ngôi nhà của bà Fairfax.

Ta thích một ngôi nhà xinh đẹp có thật nhiều hoa.

Tôi hiểu rồi, - Howl làu bàu và lại bỏ đi.

Sau đó anh ta xuất hiện khi đã ăn mặc tử tế. Đó là lần thứ ba trong ngày, và Sophie không nghĩ đến chuyện gì nữa cho đến khi Howl choàng chiếc áo nhung mà Michael đã mặc lúc nãy và trở thành một người đàn ông râu quai nón đỏ, xanh xao, ho sù sụ với chiếc khăn tay đỏ to tướng ấn trên mũi. Cô nhận ra Howl sắp ra ngoài.

Anh sẽ bị cảm nặng hơn mất thôi, - cô nói.

Tôi sẽ chết và lúc đó tất cả các người sẽ thương tiếc, - người đàn ông râu đỏ nói, rồi đi ra cửa với cái chấm màu xanh lá cây quay xuống.

Suốt một giờ sau đó Michael có thì giờ để làm tiếp lá bùa của mình. Sophie khâu được đến mẩu tam giác xanh lơ thứ tám mươi tư. Rồi người đàn ông râu đỏ trở về. Anh ta cởi bỏ tấm áo choàng nhung ra và lại trở lại thành Howl, ho dữ dội hơn lúc trước, và nếu có thể thì anh ta tự thương mình hơn bao giờ hết.

Tôi đã lấy cửa hiệu, - anh ta nói với Michael. - Phía sau nó có một cái lán rất có ích và một ngôi nhà bên cạnh, tôi sẽ lấy cả. Tuy nhiên tôi cũng không chắc mình lấy đâu ra tiền để trả cho tất cả những thứ đó.

Thế số tiền ông sẽ được trả sau khi tìm được Hoàng thân Justin thì sao? - Michael hỏi.

Cậu quên toàn bộ mục đích của tính toán này là để không đi tìm Hoàng thân Justin sao? - Howl càu nhàu. - Chúng ta sắp biến mất.

Rồi anh ta đi lên gác nằm, vừa đi vừa ho khù khụ, chẳng bao lâu lại bắt đầu hắt hơi khiến các xà nhà rung lên bần bật để gây chú ý.

Michael phải bỏ lá bùa đó và chạy bổ lên gác. Sophie có thể cũng lên, nếu gã người - chó không vướng chân cô trong lúc cô định đi. Đây lại là một lối cư xử kỳ quặc nữa của gã. Gã không thích Sophie làm bất cứ điều gì cho Howl. Sophie cảm thấy điều đó phần nào có lý. Cô bắt đầu khâu đến mảnh tam giác thứ tám mươi lăm.

Michael vui vẻ đi xuống và lại tiếp tục ngồi làm việc với lá bùa. Cậu vui vẻ đến mức vừa làm vừa song ca với Calcifer bài ca cái chảo và chuyện gẫu với cái đầu lâu đúng như Sophie vẫn làm.

Chúng ta sẽ sống ở Chợ Chipping, - cậu nói với cái đầu lâu. - Tớ sẽ có thể đến thăm Lettie của tớ hằng ngày.

Có phải vì thế mà cậu nói cho Howl biết về cái cửa hiệu không? - Sophie vừa xâu kim vừa hỏi. Lúc này, cô đã khâu đến mẩu tam giác thứ tám chín.

Vâng, - Michael vui vẻ nói. - Lettie nói cho cháu biết khi chúng cháu băn khoăn không biết làm thế nào để gặp lại nhau. Cháu bảo cô ấy...

Cậu ta đang nói thì bị ngắt lời. Howl lại quấn chăn lướt thướt xuống gác.

Đây có lẽ là lần xuất hiện cuối cùng của tôi, - Howl càu nhàu. - Tôi quên không nói rằng bà Pentstemmon sẽ được chôn cất ở lãnh địa của bà ở gần Porthaven vào ngày mai và tôi cần giặt sạch bộ quần áo này. - Anh ta lấy bộ quần áo ghi và tía từ trong tấm khăn chải giường ra và vứt vào lòng Sophie. - Bà chăm chút nhầm rồi, - anh ta bảo Sophie - Đây mới là bộ tôi thích, nhưng tôi không đủ sức để tự giặt sạch nó.

Ông đâu nhất thiết phải đến dự lễ tang, phải không ạ? - Michael lo lắng hỏi.

Ta không bao giờ nghĩ đến chuyện tránh đi, - Howl nói. - Bà Pentstemmon đã làm cho ta trở thành pháp sư như ta ngày nay. Ta phải tỏ lòng kính trọng.

Nhưng ông đang bị cảm nặng hơn, - Michael nói.

Anh ta làm cho nó nặng lên, - Sophie nói,- bằng cách cứ ngồi dậy và chạy đuổi quanh như thế.

Ngay lập tức Howl mang một vẻ mặt quý tộc nhất:

Tôi sẽ khỏe mạnh, - anh ta càu nhàu, - chỉ cần tránh được gió biển. Đó là một nơi khắc nghiệt, cái vùng lãnh địa của bà Pentstemmon ấy. Cây cối rạp hết về một bên và hàng dặm đường không có lấy một chỗ trú.

Sophie biết anh ta chỉ giở trò để mọi người thương cảm. Cô cười khẩy.

Thế còn mụ Phù thủy thì sao? - Michael hỏi.

Howl ho thảm thương:

Ta sẽ cải trang để đi, có lẽ dưới dạng một xác chết, - anh ta nói và lướt thướt quay lên gác.

Vậy thì anh ta sẽ cần một tấm vải liệm chứ không phải bộ quần áo này, - Sophie nói với theo. Howl lướt thướt quay lên gác mà không đáp, Sophie cũng không phản đối. Giờ cô đã có bộ quần áo bị yểm bùa trong tay và đó là cơ hội quá tốt không thể bỏ lỡ. Cô cầm kéo lên và cắt nó thành bảy mảnh nham nhở. Như thế Howl sẽ không muốn mặc nó nữa. Sau đó, cô tiếp tục may nốt những mảnh tam giác cuối cùng của bộ xanh bạc, hầu hết là những mẩu vụn cắt quanh cổ áo. Bây giờ, bộ quần áo quả thực trong rất bé. Trông có vẻ như nó còn nhỏ hơn cả cỡ quần áo của chú hầu nhỏ nhà bà Penstemmon.

Michael, - Sophie nói. - Làm lá bùa đó nhanh lên. Khẩn cấp đấy.

Sẽ không lâu nữa đâu, - Michael nói.

Nửa giờ sau Michael kiểm tra lại mọi thứ trong danh sách của mình và nói rằng cậu nghĩ cậu đã sẵn sàng. Cậu đi tới chỗ Sophie mang theo một cái bát bé xíu với một ít bột màu xanh lá cây dưới đáy bát.

Bà muốn chỗ nào?

Đây, - Sophie nói, cắn nốt sợi chỉ cuối cùng. Cô đẩy gã người - chó sang bên và thận trọng trải bộ quần áo cỡ trẻ con xuống sàn nhà. Michael, cũng thận trọng chẳng kém, cầm bát và rắc bột lên từng inch trên bộ quần áo.

Rồi cả hai chờ đợi, lo lắng.

Một hồi trôi qua, Michael thở phào nhẹ nhõm. Bộ quần áo từ từ dãn rộng ra. Họ nhìn nó dãn ra, dãn ra cho đến khi một bên đùn thành đống cạnh gã người - chó và Sophie phải kéo gã ra xa hơn để lấy chỗ.

Sau khoảng năm phút, cả hai đều cho rằng bộ quần áo có vẻ đã vừa cỡ Howl. Michael cầm nó lên và thận trọng giũ chỗ bột thừa vào ghi lò. Calcifer sáng quắc lên và cằn nhằn. Gã người - chó đang ngủ giật nảy mình.

Cẩn thận đấy! - Calcifer nói. - Như vậy mạnh quá.

Sophie cầm bộ quần áo và tập tễnh rón rén lên gác. Howl đang ngủ trên đống gối xám, những con nhện mải miết chăng mạng quanh anh ta. Anh ta ngủ, trông quý phái và buồn bã. Sophie tập tễnh đặt bộ quần áo xanh bạc lên chiếc rương cũ bên cạnh cửa sổ, cố tự nhủ là nó không dãn ra thêm từ lúc cô cầm nó lên đây.

Tuy nhiên, nếu vì thế mà anh không đến dự lễ tang thì cũng không có gì tổn hại lắm, - Sophie lầm rầm trong khi nhìn ra cửa sổ.

Mặt trời đã xuống thấp ngang qua khu vườn ngăn nắp. Một người đàn ông to lớn, da đen đang ở ngoài đó, hăng hái ném một quả bóng đỏ cho Neil, cháu trai Howl. Neil đứng đó vẻ mặt kiên nhẫn chịu đựng, tay cầm cây gậy đánh bóng chày. Sophie có thể thấy rõ người đàn ông kia là cha của Neil.

Lại rình mò, - Howl bất ngờ nói phía sau cô. Sophie quay ngoắt lại vẻ biết lỗi và thấy Howl thật ra đang trong trạng thái nửa thức nửa ngủ. Thậm chí có khi anh ta còn tưởng đây là hôm qua, anh ta nói:

Hãy dạy cho ta cách tránh nỗi ghen tuông rấm rức, giờ đây tất cả những cái đó là một phần của những năm quá khứ. Tôi yêu Wales, nhưng xứ sở đó không yêu tôi. Megan đầy đố kị vì chị ấy đáng trọng còn tôi thì không. - Rồi anh ta tỉnh hơn một chút và hỏi, - Bà đang làm gì đấy?

Chỉ đem bộ quần áo lên cho anh thôi, - Sophie nói, và vội vã tập tễnh bỏ đi.

Chắc hẳn Howl lại chìm tiếp vào giấc ngủ. Đêm ấy không thấy anh ta ló xuống nữa. Cũng không thấy anh ta động tĩnh gì khi Sophie và Michael thức dậy vào sáng hôm sau. Họ thật thận trọng để không làm anh ta tỉnh giấc. Cả hai đều cảm thấy đến dự lễ tang bà Pentstemmon không phải là một ý hay. Michael rón rén đi ra đồi dắt gã người - chó chạy chơi. Sophie nhón chân đi quanh, làm bữa điểm tâm, hy vọng Howl sẽ ngủ muộn. Mãi đến khi Michael về vẫn không thấy bóng dáng Howl đâu. Gã người - chó đã đói ngấu. Khi Sophie và Michael đang lục chạn tìm thứ gì cho con chó ăn thì Howl chậm rãi bước xuống cầu thang.

Sophie, - giọng Howl vang lên đầy vẻ buộc tội.

Anh ta đứng giữa ngõ cánh cửa đi lên cầu thang bằng một cánh tay hoàn toàn khuất kín trong ống tay áo xanh bạc rộng mênh mông. Đôi chân anh ta, đặt ở chân cầu thang, đang đứng trong nửa trên của chiếc áo khoác khổng lồ màu xanh bạc. Cánh tay kia của Howl không tới được bất cứ chỗ nào gần ống tay áo to lớn bên kia. Sophie có thể thấy cánh tay đó qua các nét đang làm những động tác phình lên dưới đường viền bao la của các cổ áo. Phía sau Howl, cái cầu thang ngập trong những nếp quần áo xanh bạc lướt thướt suốt dọc đường đến tận phòng ngủ của anh ta.

Ôi, trời ơi! - Michael kêu lên. - Howl, đấy là lỗi của cháu, cháu...

Lỗi của cậu? Rác rưởi! - Howl nói. - Từ cách xa một dặm ta cũng phát hiện được bàn tay của Sophie. Và bộ quần áo này dài không biết đến bao nhiêu dặm. Sophie thân mến, bộ kia của tôi đâu rồi?

Sophie vội đi lấy những mảnh của bộ ghi xám giấu trong kho để chổi.

Howl xem xét chúng:

Được lắm, - anh ta nói. - Như vậy cũng tạm được. Tôi cứ nghĩ nó phải bé đến mức không nhìn thấy nữa kia. Đưa đây, cả bảy mảnh.

Sophie đưa cả mớ vải ghi xám cho anh ta. Howl, sau một vài nỗ lực tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được tay mình trong vô số nếp gấp của cái ống tay áo xanh bạc và thọc nó qua một khe hở giữa hai mũi khâu khổng lồ. Anh ta giật mớ vải khỏi tay cô.

Bây giờ, - anh ta nói, - tôi sẽ chuẩn bị đi dự lễ tang. Làm ơn, cả hai người, cố ngăn mình làm bất cứ việc gì trong khi tôi đi vắng. Tôi có thể nói rằng Sophie lúc này đang rất khỏe mạnh, và tôi muốn khi tôi về nhà thì căn phòng này vẫn giữ nguyên kích cỡ thông thường.

Anh ta nghiêm trang bước vào buồng tắm, lội trong bộ quần áo xanh bạc. Phần còn lại của bộ xanh bạc theo sau anh ta, lê từng bước một xuống cầu thang và kêu sột soạt trên sàn. Cho tới lúc Howl vào được trong buồng tắm, hầu như toàn bộ chiếc áo khoác vẫn còn ở trên tầng trệt và cái quần bắt đầu lấp ló trên cầu thang. Howl khép hờ cửa buồng tắm và có vẻ như tiếp tục lôi mạnh bộ quần áo từ tay này sang tay kia vào trong.

Sophie, Michael và gã người - chó đứng nhìn từng yard vải xanh bạc bị kéo trên sàn nhà, thỉnh thoảng lại thấy những chiếc cúc bạc có kích thước bằng cả cái cột cây số và những đường may đều đặn, khổng lồ, to như dây thừng. Có lẽ có tới hàng dặm vải.

Cháu không nghĩ là cháu làm đúng lá bùa đó, - Michael nói khi cái mép vải vĩ đại hình vỏ sò cuối cùng biến vào trong cửa buồng tắm.

Và anh ta không để cậu biết điều đó hả! - Calcifer nói. - Một khúc củi nữa, làm ơn nào!

Michael nhét cho Calcifer một khúc củi. Sophie cho gã người - chó ăn. Cả hai không dám làm gì khác ngoài việc đứng quanh ăn điểm tâm với bánh mì và mật ong cho đến khi Howl ra khỏi buồng tắm.

Hai giờ sau anh ta bước ra đem theo một luồng hơi bùa ngải thơm mùi cỏ roi ngựa. Anh ta vận đồ đen. Bộ quần áo đen, đôi ủng đen, mái tóc cũng đen, cũng cái màu đen nhánh như lông quạ như tóc cô Angorian. Anh ta đeo hoa tai, một hạt huyền dài. Sophie tự hỏi màu tóc đen đó có phải để tỏ lòng kính trọng bà Pentstemmon không. Cô phải thừa nhận với bà Pentstemmon là tóc đen rất hợp với Howl. Đôi mắt xanh cẩm thạch rất hợp với màu tóc đó. Nhưng cô rất thắc mắc bộ quần áo màu đen kia thực sự là bộ nào.

Howl hóa phép lấy cho mình một chiếc khăn giấy màu đen và hỉ mũi vào đó. Cửa sổ lắc lạch cạch. Anh ta cầm một lát bánh mì và mật ong trên bàn lên rồi vẫy gã người - chó. Gã người - chó trông có vẻ nghi ngờ.

Tao chỉ muốn mày ở chỗ nào tao có thể nhìn mặt mày, - Howl càu nhàu. Cơn cảm lạnh của anh ta vẫn còn khá nặng. - Lại đây, chó.

Trong khi con chó miễn cưỡng bò lê vào giữa phòng, Howl nói thêm:

Bà sẽ không tìm thấy bộ quần áo kia của tôi trong buồng tắm đâu, bà Tọc Mạch ạ. Bà sẽ không đặt tay lên bất cứ bộ quần áo nào của tôi nữa.

Sophie thôi không bước rón rén và phía buồng tắm nữa và dõi nhìn Howl đi quanh gã người - chó, hết ăn bánh mì mật ong rồi lại hỉ mũi.

Mọi người nghĩ tôi cải trang thế nào? - anh ta nói. Anh ta búng nhẹ chiếc khăn giấy màu đen vào Calcifer và bắt đầu chúi tới chống hai tay quỳ xuống. Hầu như ngay khi anh ta vừa cử động thì đã biến mất. Tới lúc chạm đến sàn nhà thì anh ta đã biến thành một con chó săn lông xù hung hung, giống hệt gã người - chó.

Gã người - chó vô cùng sửng sốt nhưng bản năng giúp gã thắng thế. Bờm gã dựng lên, hai tai cụp xuống, gã gầm gừ. Howl đùa giỡn gã - hoặc anh ta cũng cảm thấy thế. Hai con chó giống hệt nhau đi quanh nhau, nhìn chừng chừng, gầm gừ, xù lông và sẵn sàng chiến đấu.

Sophie nắm lấy đuôi con mà cô cho là gã người - chó. Michael túm lấy con mà cậu nghĩ là Howl. Howl vội biến lại thành người. Sophie thấy một người cao cao đen đen đứng lên trước mặt mình, cô vội buông lưng chiếc áo khoác của Howl ra. Gã người - chó ngồi trên chân Michael, mắt nhìn đăm đăm đau khổ.

Tốt lắm, - Howl nói. - Nếu ta có thể đánh lừa một con chó khác thì ta có thể lừa bất cứ ai. Sẽ không ai ở đám tang để ý đến một con chó hoang đưa chân lên trước bia mộ. - Anh ta đi ra cửa và xoay cái núm sang màu xanh lơ.

Chờ một chút, - Sophie nói. - Nếu anh đến đám tang dưới hình dạng một con chó xù lông hung thì tại sao lại mất công mặc toàn màu đen làm gì?

Howl vênh cằm và trông rất cao quý:

Kính trọng bà Pentstemmon, - anh ta nói và mở cửa, - Bà ấy thích những người chú ý đến từng chi tiết. - Anh ta ra ngoài, bước xuống con phố Porthaven.

---œ¯---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.