Khoảng Cách Từ Dạ Dày Đến Trái Tim

Chương 1: Anh Bin em Bo




Ngày hôm đó, Howl không đi ra ngoài, mấy ngày sau cũng vậy. Sophie im lặng ngồi trên chiếc ghé cạnh lò sưởi, cố tránh mặt anh ta và nghĩ ngợi. Cô thấy rằng lúc đang thực sự tức giận mụ Phù thủy xứ Waste thì những tình cảm của cô về tòa lâu đài đã bị xóa sạch, mà Howl thì đáng bị như thế. Và cô hơi buồn với ý nghĩ phải ở đây với bề ngoài giả mạo. Howl có thể nghĩ rằng Calcifer thích cô, nhưng Sophie biết rằng Calcifer chỉ cố nắm lấy cơ hội để có được giao kèo với cô. Sophie thoáng nghĩ rằng cô đã làm Calcifer thất vọng.

Tâm trạng đó không kéo dài lâu. Sophie tìm thấy một đống quần áo của Michael cần mạng lại. Cô lôi đế khâu, kéo và chỉ từ túi khâu ra và bắt đầu làm việc. Tối hôm đó, cô vui vẻ đến nỗi hòa giọng với Calcifer trong bài hát ngớ ngẩn về những cái chảo.

- Vui vẻ với công việc chứ hả? - Howl hỏi, vẻ châm biếm.

- Ta cần thêm quần áo để mạng - Sophie nói.

- Nếu bà cần cảm thấy bận rộn hơn nữa thì bộ Vest cũ của tôi cũng cần mạng lại đấy - Howl nói.

Điều đó có nghĩa là Howl không còn tức giận nữa. Sophie cảm thấy nhẹ nhõm. Sáng hôm đó, cô gần như đã rất sợ hãi.

Rõ ràng, Howl vẫn chưa tán tỉnh được cô gái mà anh ta theo đuổi. Sophie nghe Michael hỏi khá lộ liễu về chuyện đó, và anh ta tránh phải trả lời bất cứ câu hỏi nào một cách tài tình.

- Anh ta là một kẻ lẩn tránh có hạng - Sophie lẩm bẩm với đôi tất ngắn của Michael. - Không thể lật tẩy sự độc ác của anh ta.

Cô nhìn Howl đang tỏ vẻ bận rộn không yên để giấu vẻ bực dọc. Đó là cái cách mà Sophie hiểu khá rõ rồi.

Howl ngồi bên bàn thợ, làm việc nhiều hơn và nhanh hơn hẳn Michael, anh ta ghép các lá bùa với nhau một cách thiện nghệ nhưng rất ẩu tả. Nhìn vẻ mặt của Michael thì hầu hết các lá bùa vừa khó làm vừa khác thường. Nhưng Howl vứt một lá bùa dở dang lại đó và chạy thẳng lên phòng riêng để chăm nom một cái gì bí mật - và chắc chắn là phải độc ác, tiếp tục ở trên đó, rồi nhanh chóng chạy ra sân vá một mảnh bùa lớn ngoài ấy. Sophie mở hé cửa và khá kinh ngạc khi thấy chàng pháp sư hào hoa đang quỳ giữa đống bùn, hai ống tay áo dài lượt thượt buộc chắp lại sau ổ cho khỏi vướng víu trong khi anh ta cẩn thận nhấc đống kim loại rối tinh nhầy nhụa mỡ cho vào một cái khung nào đó.

Đó là lá bùa cho Đức Vua. Một sứ giả khác ăn mặc sang trọng và sực mùi nước hoa tới, đem theo bức thư và một bài diễn văn dài, rất dài nói rằng liệu ngài Howl có thể dành thời gian cùng tâm trí cao quý và thông tuệ của ngài, nói cách khác là được thuê với một số tiền lớn, để quan tâm tới một vấn đề nhỏ của Đức Bệ hạ - nghĩa là để xem làm thế nào một đội quân có thể đưa vũ khí nặng qua đầm lầy cũng như qua vùng đất gồ ghề. Howl nhã nhặn đáp lại một cách tuyệt vời và vòng vèo chẳng kém. Anh ta từ chối. Nhưng sứ giả nói tiếp nửa giờ nữa, cuối cùng ông ta và Howl cúi chào nhau và Howl đồng ý làm bùa cho Đức Vua.

- Đây là điềm gở - Howl nói với Michael khi vị xứ giả đi khỏi - Sulliman khiến mình lạc lối ở xứ Waste vì điều gì cơ chứ? Có vẻ như là Đức Vua nghĩ ta sẽ làm thay công việc của ông ta.

- Theo những gì cháu biết, ông ta không thể sáng tạo được như ông. - Michael nói.

- Ta đã quá lịch sự và quá kiên nhẫn rồi - Howl rầu rĩ nói. - Lẽ ra ta phải tính tiền đắt hơn nữa mới phải.

Howl cũng kiên nhẫn và lịch sự như vậy với các khách hàng đến từ Porthaven, nhưng, đúng như Michael đã lo lắng chỉ ra, vấn đề là Howl tính tiền những người này quá thấp. Đó là sau khi Howl lắng nghe bà vợ của một ngư dân phân trần đến hàng giờ lí do vì sao bà không có đồng nào để trả, sau đó ông ta còn hứa hẹn làm cho ông thuyền trưởng nào đó một lá bùa gió với giá gần như cho không. Howl lảng tránh những lập luận của Michael bằng cách dạy cho cậu ta một bài pháp thuật.

Sophie đính cúc áo cho Michael và lắng nghe Howl thảo luận chi tiết một lá bùa với Michael.

- Ta biết mình cẩu thả - Howl nói. - nhưng cậu không nhất thiết phải bắt trước ta. Trước tiên bao giờ cũng phải đọc hết lá bùa một lượt thật cẩn thận. Hình dạng lá bùa sẽ cho cậu biết rất nhiều điều, rằng đó là lá bùa tự hoàn chỉnh, hay tự khám phá, hay là một câu thần chú đơn giản, hay là sự kết hợp của lời nói và hành động. Khi đã xác định được rồi hãy xem xét lại một lần nữa và quyết định mảnh nào có ý nghĩa, mảnh nào chỉ thêm vào cho ra vẻ rắc rối. Bây giờ cậu đã bắt đầu hiều những lá bùa mạnh hơn rồi đấy. Cậu sẽ thấy những lá bùa mạnh đều có ít nhất một lỗi hoặc một bí ẩn có chủ ý để đề phòng bất trắc. Cậu phải tìm cho ra cái đó. Nào, cầm lấy lá bùa này ...

Lắng nghe cách Michael ngập ngừng trả lời các câu hỏi của Howl, và nhìn Howl viết nguệch ngoạc lên tờ giấy bằng cái bút lông rất lạ, Sophie nhận ra mình cũng có thể hiểu được khối thứ. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô rằng nếu Martha có thể tìm ra câu thần chú để đổi chỗ cho Lettie ở nhà bà Fairfax thì ở đây cô cũng có thể làm một điều tương tự. Chỉ cần một chút may mắn là cô có thể chẳng cần nhờ cậy Calcifer nữa.

Khi Howl yên tâm rằng Michael đã quên biến chuyện tính tiền nhiều hay ít cho những người ở Porthaven , anh ta bèn dắt cậu ra sân phụ mình làm bùa cho Đức Vua. Sophie lục cục đứng lên và tạp tễnh đi ra bàn thợ. Lá bùa khá rõ, nhưng nét chữ nguệch ngoạc của Howl khiến cô chịu chết. Mình chưa bao giờ nhìn thấy chữ ai như thế! - cô làu bàu với cái đầu lâu - Anh ta dùng bút hay que thế không biết? - Cô hăm hở lục tất cả các mảnh giấy trên bàn và xem xét những thứ bột và chất lỏng đựng trong đống hũ khòng khoèo.

- Phải, hãy thừa nhận đi - cô nói với cái đầu lâu - Ta rất tọc mạch. Và ta có được phần thưởng xứng đáng cho mình. Ta có thể tìm ra cách chữa bệnh gà toi hay làm dịu cơn ho gà, cách gọi gió đến hay làm mất râu trên mặt người ta. Nếu Martha tìm được vận mệnh của mình, hẳn là em ấy vẫn còn ở nhà bà Fairfax.

Sophie thấy, lúc từ sân quay vào, Howl kiểm tra lại một lượt những thứ mà cô đã dịch chuyển. Nhưng có vẻ như đó chỉ là một trạng thái bứt rứt. Sau đó, hình như anh ta không biết làm gì với bản thân mình. Sophie nghe tiếng anh ta tha thẩn đi lên đi xuống suốt đêm. Sáng hôm sau, anh ta chỉ ở trong phòng tắm một tiếng đồng hồ. Anh ta có vẻ sốt ruột trong khi Michel khoác lên người bộ vest nhung đẹp nhất màu mận chín, sẵn sàng đi tới cung điện ở Kingsbury, và hai người gói lá bùa to tướng bằng giấy vàng. Hẳn là lá bùa này nhẹ một cách đáng ngạc nhiên so với kích thước của nó. Michael có thể vòng hai tay ôm nó và dễ dàng mang đi một mình. Howl mở cửa cho Michael, xoay tay nắm cửa cho chấm đỏ quay xuống rồi đẩy cậu ta ra phố, đi giữa những ngôi nhà sơn màu.

- Bọn họ đang mong chờ nó đấy - Howl nói - Cậu sẽ chỉ phải chờ chưa đầy buổi sáng. Bảo họ là trẻ con cũng làm được. Chỉ cho họ thấy. Và khi cậu trở về, ta sẽ có một lá bùa mạnh để cậu làm. Đi nhé.

Anh ta đóng cửa lại rồi đi tha thẩn khắp phòng. Rồi đột nhiên anh ta nói:

- Chân tôi ngứa ngáy hết cả. Tôi sẽ đi dạo trên đồi một lát. Bảo Michael lá bùa tôi hứa với cậu ấy ở trên bàn. Còn cái này thì dành cho bà để mà bận rộn.

Sophie thấy một bộ vest màu ghi và tía, trông cũng ngộ nghĩnh như bộ xanh lơ và ánh bạc, không biết từ đâu bỗng rơi vào lòng mình. Trong khi đó, Howl cầm cây ghi ta ở góc tường lên, xoay tay nắm cửa cho chấm xanh lá cây trỏ xuống, rồi bước ra cánh đồng thạch nam bên trên Chợ Chipping.

- Chân anh ta ngứa! - Calcifer làu bàu. Sương mù đang phủ dày ở Porthaven. Calcifer gí gị dưới mấy khúc củi, bứt rứt nhích bên này bên kia tránh những giọt nước từ ống khói nhỏ xuống- Anh ta nghĩ tôi cảm thấy thế nào khi bị chết kẹt trong cái lò sưởi sũng nước này kia chứ?

- Vậy thì ít nhất lão cũng phải gợi ý cho ta biết cách phá vỡ giao kèo cho lão chứ. - Sophie nói và giũ giũ bộ vest màu ghi và tía. - Chúa ơi, mi là mộ vest tốt đấy chứ, cho dù đã bị sờn đôi chút! Mi được may để dụ dỗ những cô gái, phải không hả?

- Tôi đã nói cho cô biết rồi đấy chứ! - Calcifer kêu xèo xèo.

- Vậy thì lão sẽ phải nói lại cho ta. Ta đã không bắt được ý lão. - Sophie vừa nói vừa đặt bộ quần áo xuống, rồi tập tễnh đi ra cửa.

- Nếu tôi gợi ý, rồi bảo cho cô biết đó là gợi ý của tôi, thì đó trở thành một thông tin. Mà tôi thì không được phép tiết lộ thông tin cho cô -Calcifer nói - Cô đi đâu đấy?

- Đi làm một việc mà chỉ khi cả hai bọn họ đi vắng ta mới dám làm - Sophie nói. Cô xoay cái núm hình vuông trên cửa cho đến khi chấm đen trỏ xuống. Rồi cô mở cửa.

Chẳng có gì bên ngoài cả. Nó không đen, không xám, cũng chẳng trắng. Nó không dày đặc, cũng chẳng trong suốt. Nó không chuyển động. Nó không có mùi vị và không có cảm giác. Sophie thận trọng thò thử một ngón tay ra chạm vào nó, cô không thấy nóng cũng chẳng cảm thấy lạnh. Chẳng có cảm giác gì. Có vẻ như tuyệt đối và tuyệt nhiên không có gì.

- Cái này là cái gì? - Cô hỏi Calcifer.

Calcifer cũng chú ý chẳng kém gì Sophie. Khuôn mặt xanh lơ của lão thò cả ra ngoài ghi lò để nhìn ra cửa. Lão đã quên khuấy cả chuyện sương mù:

- Tôi không biết - lão thì thầm. - Tôi chỉ duy trì nó thôi. Tất cả những gì tôi biết là nó nằm ở mặt bên kia của lâu đài mà không ai có thể đi vòng sang. Có cảm giác như nó rất xa.

- Cảm giác xa xôi như ở tít phía bên kia mặt trăng vậy - Sophie nói. Cô đóng cửa và xoay chấm xanh lá cây trỏ xuống đất. Cô ngần ngừ một phút, rồi bắt đầu tập tễnh lên gác.

- Anh ta khóa cửa rồi - Calcifer nói - Anh ta đã tôi nói với cô như vậy, nếu cô lại định tọc mạch.

- Ồ - Sophie nói. - Anh ta có cái gì trên ấy vậy?

- Tôi không biết - Calcifer nói. - Tôi không biết tí gì về tầng trên cả. Giá mà cô biết chuyện đó bức bối như thế nào! Thậm chí, tôi thậm chí còn không thể nhìn được bên ngoài lâu đài này. Chỉ có thể nhìn được xem mình đang đi về hướng nào thôi.

Sophie cũng cảm thấy bực dọc chẳng kém, cô ngồi xuống và bắt đầu mạng bộ vest xám pha tía. Một lát sau Michael trở về.

- Đức Vua tiếp cháu ngay lập tực - cậu ta nói. - Ông ấy ... - Rồi nhìn quanh phòng. Mắt cậu ta nhìn vào góc nhà trống, nơi mọi khi vẫn dựng cây ghi ta - Ôi, không! Không phải lại quý cô ấy chứ! Cháu cứ tưởng cô ta đã yêu ông ấy và mọi chuyện đã chấm dứt mấy ngày trước rồi kia mà. Cái gì đã giữ cô ấy lại?

Calcifer xèo xèo ranh mãnh:

- Cậu nhìn nhận dấu hiệu sai rồi. Kẻ không có trái tim như Howl thấy quý cô này hơi khó xơi. Anh ta quyết định bỏ mặc cô ta mấy ngày để xem có thay đổi được gì không. Có thế thôi.

- Chán mớ đời! - Michael nói. - Điều đó nghĩa là có chuyện rồi đây. Vậy mà cháu lại cứ hy vọng Howl gần như biết nghĩ trở lại.

Sophie đập bộ quần áo xuống đùi:

- Thật à! - cô nói. - Làm sao cả hai cậu có thể nói như vậy về một chuyện độc ác tột cùng đến thế! Ít nhất ta cũng nghĩ là ta không thể lên án Calcifer, vì đó là một con quỷ xấu xa. Nhưng còn cậu, Michael ... !

- Tôi nghĩ tôi không hề xấu xa! - Calcifer phản đối.

- Nhưng cháu đâu có bình thản về chuyện đó, nếu bà nghĩ như thế - Michael nói. - Nếu bà biết được những rắc rối mà chúng cháu gặp phải chỉ bởi Howl cứ liên tục vướng vào yêu đương thế này! Nào kiện cáo, nào bọn cầu hôn vác kiếm, nào các bà mẹ vung trục cán bột, nào các ông bố ông chú cầm dùi cui. Và các bà cô nữa. Các bà cô mới thật khủng khiếp. Họ đến gặp chúng cháu với những cây ghim cài mũ. Nhưng tệ nhất là khi các cô gái tự tìm ra nơi Howl ở và đến trước cửa, khóc lóc khổ sở. Howl chuồn ra cửa sau, Calcifer và cháu phải lo liệu mọi chuyện.

- Tôi ghét những người rầu rĩ. Họ cứ rỏ nước mắt vào người tôi. Thà họ cứ giận dữ còn hơn. - Calcifer nói.

- Bây giờ phải chấn chỉnh mọi chuyện lại - Sophie nói, siết chặt nắm tay xương xẩu lên lần xa tanh đỏ. - Howl đã làm gì những người phụ nữ khốn khổ đó? Ta nghe nói anh ta ăn tim họ và hút linh hồn họ.

Michael cười có vẻ không thoải mái:

- Vậy ắt hẳn bà đến từ Chợ Chipping. Howl đã cử cháu đến đó bôi bẩn tên tuổi của ông ấy hồi chúng cháu mới dựng lên tòa lâu đài này. Cháu ... ờ ... chính cháu đã bịa ra những chuyện như vậy. Đó là điều mà các bà cô vẫn thường hay nói. Nó chỉ đúng theo nghĩa bóng thôi.

- Howl rất nhanh chân - Calcifer nói. - Anh ta chỉ thích thú lúc chưa tán được cô gái. Sau đó anh ta chẳng thèm ngó ngàng đến nữa.

- Nhưng ông ấy không thể nào ngồi yên khi chưa thể làm cô ta yêu mình - Michael hăm hở nói. Chừng nào ông ấy chưa làm được thì không ai có thể khơi dậy được ý thức của ông ấy. Cháu luôn mong đến lúc cô gái bị tán đổ. Khi đó mọi chuyện mới tử tế hơn.

- Cho đến khi họ tìm ra anh ta - Calcifer nói.

- Các cậu phải hiểu rằng anh ta đủ khôn ngoan để bịa ra một cái tên giả - Sophie nói một cách khinh miệt . Vẻ khinh miệt để giấu đi một điều là cô cảm thấy mình có phần ngốc nghếch.

- Ồ, bao giờ mà ông ấy chẳng nói tên giả. - Michael nói. - Ông ấy thích thế kể cả khi không tán gái. Bà không thấy là với người Porthaven thì ông ấy là Phù thủy Jenkins, với người Kingsbury thì là Pháp sư Pendragon, còn khi ở lâu đài thì lại là Howl Khủng khiếp à?

Sophie đã không để ý thấy thế, và điều đó khiến cô càng cảm thấy mình ngốc nghếch hơn. Và cảm giác ngốc nghếch khiến cô tức giận:

- Ồ, ta vẫn nghĩ là chạy quanh làm các cô gái đau khổ như vậy là độc ác lắm - cô nói - Như vậy thật nhẫn tâm và vô nghĩa.

- Anh ta luôn làm thế. - Calcifer nói.

Michael kéo một chiếc ghế đẩu ba chân lại gần lò sưởi và ngồi xuống trong khi Sophie khâu vá, rồi kể cho cô nghe về những cuộc chinh phục của Howl và những rắc rối xảy ra sau đó. Sophie lẩm bẩm với bộ vest. Cô vẫn cảm thấy mình ngốc nghếch.

- Bộ vest này, vậy thì mi là kẻ ăn tim hả, đúng là mi không? Tại sao các bà cô lại đặt thêm những chuyện kì cục như thế khi nói về các cô cháu gái mình? Có khi mi làm họ thích thú chăng, bộ vest đẹp của ta. Mi cảm thấy thế nào khi bị những bà cô thịnh nộ rượt đuổi hả?

Trong khi Michael kể cho cô nghe về một bà cô cụ thể mà cậu ta nhớ được thì Sophie chợt nhận ra có thể những lời đồn đại về Howl đã lan đến Chợ Chipping đúng như thế. Cô có thể hình dung ra một cô gái cứng cỏi như Lettie cũng rất thích Howl và kết cục lại vô cùng đau khổ.

Michael vừa nhắc đến bữa trưa và Calcifer cũng vừa rên lên như mọi khi thì Howl mở toang cửa bước vào, vẻ bất mãn hơn bao giờ hết.

- Ăn chút gì nhé? - Sophie hỏi.

- Không. Calcifer, cho nước nóng vào buồng tắm. - Rồi anh ta đứng đăm chiêu trước cửa buồng tắm một lúc. - Sophie, bà có tình cờ dọn dẹp giá bùa trong này không đấy?

Sophie cảm thấy ngớ ngẩn hơn bao giờ hết. Không có gì có thể buộc cô thú nhận là đã lục khắp các gói và hũ để tìm bộ phận cơ thể của các cô gái.

- Ta chẳng đụng vào cái gì sất - cô đáp lại vẻ rất đạo đức trong khi đi lấy chảo rán.

- Hy vọng là bà không đụng đến nó - Michael nói vẻ bứt rứt khi cửa buồng tắm đóng sầm lại.

Tiếng nước xả và nước chảy từ buồng tắm vọng ra trong lúc Sophie làm món rán cho bữa trưa.

- Anh ta dùng nhiều nước nóng quá - từ dưới chảo, Calcifer nói với lên. - Tôi nghĩ anh ta đang nhuộm tóc. Hy vọng cô để mấy lá bùa nhuộm tóc ấy yên thân. Là một anh chàng chất phác với mái tóc màu bùn, anh ta dương dương tự đắc kinh khủng với bề ngoài của mình đấy.

- Ồ, im miệng đi - Sophie quát lên - Ta để mọi thứ lại nguyên chỗ ta thấy chúng. -Cô cáu kỉnh đến nỗi làm đổ cả chảo trứng rán và thịt xông khói lên Calcifer.

Dĩ nhiên là Calcifer vô cùng nhiệt tình chém sạch, sáng rực lên và nuốt ngấu nghiến. Sophie rán một chảo khác trên ngọn lửa cháy rừng rực. Cô và Michael ăn phần của mình. Họ đang dọn dẹp, và Calcifer đang đưa cái lưỡi xanh lơ lên liếm đôi môi đỏ tía thì cửa phòng tắm mở sầm và Howl lao ra, rền rĩ vì tuyệt vọng:

- Nhìn này! - anh ta hét lên. - Xem này! - Cái mụ đàn bà lúc nào cũng phải làm lộn tung mọi thứ lên ấy đã làm gì những lá bùa thế này?

Sophie và Michael quay phắt lại nhìn Howl. Tóc anh ta ướt nhẹp nhưng ngoài điều đó ra cả hai đều chẳng thấy tóc anh ta có gì khác.

- Nếu anh định nói là ta .. - Sophie nói.

- Tôi thực sự nói bà đấy! Nhìn này! - Howl hét lên. Anh ta ngồi phịch xuống chiếc ghế đẩu ba chân và lấy ngón tay thọc mạnh vào cái đầu ướt nhẹp.- Nhìn đi. Nghiên cứu đi. Điều tra đi. Tóc tôi hỏng rồi. Trông tôi khác gì cái chảo rán trứng và thịt muối xông khói.

Michael và Sophie lo lắng cúi xuống nhìn đầu Howl. Có vẻ đến tận chân tóc vẫn là màu vàng nhạt thường ngày. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ chỉ là dấu ấn mỏng manh, rất mỏng manh của màu đỏ. Sophie thấy như vậy cũng ổn. Nó khiến cô phần nào nhớ đến màu tóc cũ của mình trước đây.

- Ta nghĩ là rất đẹp đấy chứ - cô nói

- Đẹp! - Howl rú lên. Bà dám! Bà cố ý làm thế! Bà không thể ngồi yên nếu chưa làm tôi khốn khổ. Nhìn mà xem! - Đó là màu hoe! Tôi sẽ phải trốn cho đến khi nhạt màu. - Anh ta dang tay phẫn nộ. - Tuyệt vọng! - anh ta gào lên. - Đau đớn, rùng rợn!

Căn phòng tối đi. Những cái bóng trông như bóng người, đồ sộ, âm u trồi lên từ bốn phía tiến đến gần Sophie và Michael, vừa đi vừa hú. Những tiếng hú đầu tiên rền rĩ, rùng rợn, cao thành tiếng rên rỉ the thé, rồi cao lên nữa thành tiếng rú đau đớn và khủng khiếp. Sophie đưa hai tay bịt chặt tai, nhưng tiếng rú ép qua tay cô, to hơn và to hơn nữa, mỗi giây một rùng rợn hơn. Calcifer vội vàng rụt xuống dưới ghi lò và bập bùng cháy dưới khúc củi thấp nhất. Michael tóm khuỷu tay Sophie, và lôi cô ra cửa. Cậu ta xoay cho cái núm màu xanh lơ chỉ xuống đất, đá cửa mở rộng và kéo cả hai nhào ra ngoài phố ở Porthaven nhanh hết mức có thể.

Mặc dù đã ra đến ngoài này, tiếng gầm rú vẫn rất rợn người. Cửa nhà trên phố đều mở toang, mọi người chạy bổ ra đường, hai tay bịt chặt lấy tai.

- Chúng ta có nên để mặc anh ta một mình trong tình trạng thế không? - Sophie lập cập hỏi.

- Có - Michael nói. - Nếu ông ấy nghĩ đó là lỗi của bà, thì phải dứt khoát.

Hai người vội vã đi qua thành phố, những tiếng gào rú choáng óc đuổi theo họ. Cả một đám đông đi cùng họ. Mặc dù lúc này sương mù dày đặc đã trở thành một biển mưa bụi sũng nước, mọi người đều cố chạy ra cảng hoặc bãi cát,ở đó âm thanh có vẻ bớt đáng sợ hơn. Biển cả mênh mông xám xịt cũng phần nào nuốt đi tiếng động. Mọi người đứng túm tụm thành từng đám ướt sũng, nhìn ra chân trời trắng đục toàn sương và từng đám nhỏ nước trên những con tàu đang neo đậu, trong khi âm thanh đó trở thành những tiếng thổn thức phi thường vang dội đến nát cả tim. Sophie nhớ ra đây là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy biển thật gần. Thật tiếc là cô không được hưởng cái thú vui ấy thêm nữa.

Tiếng thổn thức tắt dần thành tiếng thở dài vang vọng, khốn khổ và im lặng. Mọi người bắt đầu thận trọng trở về thành phố. Một vài người dè dặt đến gần Sophie.

- Thưa bà phù thủy, có chuyện gì xảy ra với ông Phù thủy tội nghiệp thế ạ?

- Hôm nay, ông ấy hơi phiền lòng một chút - Michael nói. - Đi thôi. Cháu nghĩ bây giờ chúng ta có thể liều về nhà xem sao.

Trong khi hai người đi dọc bến cảng lát đá, rất nhiều thủy thủ đứng trên tàu lo lắng gọi với ra hỏi liệu âm thanh đó có phải là điềm gở hay sắp có bão không.

- Không hề gì đâu - Sophie gọi đáp lại - Giờ thì mọi chuyện qua rồi.

Nhưng mọi chuyện chưa qua. Hai người trở lại ngôi nhà của Pháp sư, từ bên ngoài nó chỉ là một ngôi nhà bình thường rúm ró khiến Sophie không thể nhận ra nếu không có Michael đi cùng. Micahel thận trọng mở cánh cửa nhỏ xập xệ. Trong nhà, Howl vẫn ngồi trên ghế. Anh ta ngồi với dáng bộ tuyệt vọng tột cùng. Khắp người anh ta dính nhầy nhụa một thứ chất lỏng màu xanh lá cây sền sệt.

Cả một lượng nhớt màu xanh lá cây, một lượng khủng khiếp, dữ dội, bi thảm - nhiều đến kì dị. Nó phủ kín khắp người Howl. Nó trùm kín đầu và vai anh ta thành những lớp cục dinh dính, đọng lại thành từng đụn trên đầu gối và hai bàn tay, chảy thành từng dòng xuống chân và rỏ từ ghế xuống thành đám sợi dinh dính. Nó đọng thành từng vũng ứa nước và ao tù bò trên khắp mặt sàn. Những ngón tay dài của nó đang trườn vào gần lò sưởi. Nó bốc mùi ghê tởm.

- Cứu tôi với! - Calcifer kêu lên, giọng thì thầm khản đặc. Lão đã rụt xuống thành hai ngọn lửa nhỏ lay lắt tuyệt vọng. - Cái thứ này sắp làm tôi tắt mất rồi.

Sophie xách váy và đến gần Howl - gần hết cỡ có thể nhưng không quá gần.

- Thôi đi! - cô nói. - Thôi ngay lập tức! Anh cư xử như một đứa trẻ vậy!

Howl không nhúc nhích cũng chẳng trả lời. Anh ta trân trân nhìn ra từ sau lớp nhớt, đôi mắt to, trắng dã, trợn trừng đau khổ.

- Chúng ta phải làm gì bây giờ? - Michael hỏi, bồn chồn đi cạnh cửa. - Ông ấy chết rồi phải không?

Michael là một chàng trai tốt, Sophie nghĩ, nhưng hơi vô dụng trong lúc bấn loạn.

- Không, dĩ nhiên là anh ta không chết - cô nói. Và nếu không vì Calcifer thì ta sẽ để mặc anh ta cư xử như một con lươn nhèo nhuột suốt ngày! Mở cửa buồng tắm ra!

Trong khi Michael dò dẫm đi giữa những vũng nước trơn tuột để vào buồng tắm, Sophie ném cái tạp dề vào chỗ gần lò sưởi để ngăn nhớt lỏng không lan thêm đến chỗ Calcifer và túm lấy cái xẻng. Cô xúc một xẻng tro lên và đổ ụp vào giữa đống nhớt to nhất. Nó rít lên dữ dội. Căn phòng mịt mùng hơi nước và bốc mùi hơn bao giờ hết. Sophie xắn tay áo lên, cúi xuống để nắm lấy hai đầu gối nhầy nhụa của chàng Pháp sư và đẩy cả Howl lẫn ghế về phía buồng tắm. Chân cô trượt dài trong đám nhớt, nhưng dĩ nhiên là nhớt xanh cũng giúp cô đẩy được chiếc ghế đi. Michael đến và túm lấy tay áo gây gây nhớt của Howl. Hai người cùng đẩy anh ta vào buồng tắm. Trong buồng tắm, Howl vẫn không chịu nhúc nhích nên họ phải đẩy anh ta đến dưới vòi hoa sen.

- Nước nóng, Calcifer! Thật nóng vào! - Sophie thở hổn hển.

Phải mất một giờ mới cọ được nhớt xanh khỏi Howl. Và cũng mất một giờ nữa Michael mới thuyết phục được Howl đứng dậy khỏi chiếc ghế và mặc quần áo khô. May thay, bộ vest màu ghi và tía mà Sophie vừa mạng lại đang vắt trên lưng ghế,ngoài đường đi của đám nhớt. Bộ màu xanh lơ và ánh bạc thì đã hỏng. Sophie bảo Michael bỏ nó vào bồn tắm ngâm nước. Trong khi đó, miệng lẩm bẩm và càu nhàu, cô lấy thêm nước nóng. Cô xoay cái núm trên tay nắm cửa cho màu xanh lá cây chỉ xuống và quét hất tất cả đám nhớt xanh ra cánh đồng hoang. Tòa lâu đài để lại một vệt như con ốc sên trên cánh đồng thạch nam, nhưng đó là cách dễ dàng nhất để loại bỏ chất nhớt. Vậy là có thêm những ưu điểm nữa khi sống trong một tòa lâu đài di động, Sophie nghĩ khi cọ rửa sàn. Cô băn khoăn không hiểu những tiếng gầm gào của Howl có vọng từ lâu đài ra hay không. Nếu vậy thì cô thấy tội nghiệp cho người dân Chợ Chipping.

Tới lúc này Sophie đã mệt mỏi và cáu kỉnh. Cô biết đám nhớt xanh này là sự trả thù của Howl với cô, và cô hoàn toàn không sẵn lòng cảm thông khi cuối cùng Michael dẫn Howl trong bộ đồ ghi và tía ra khỏi buồng tắm, rồi dịu dàng đặt anh ta ngồi xuống chiếc ghế cạnh lò sưởi.

_ "Đó là một sự ngu ngốc! Calcifer thổi phù phù. Anh đang cố tẩy bỏ phần tốt nhất trong pháp thuật của mình đấy à, hay là sao?".

Howl không để ý. Anh ta chỉ ngồi, trông đau khổ và run rẩy.

- Cháu không thể làm ông ấy nói được! - Michael khổ sổ thì thào.

- Đó chỉ là một cơn hờn thôi - Sophie nói. Martha và Lettie cũng rất giỏi hờn. Cô biết phải đối phó thế nào với những trò đó. Tuy vậy, sẽ rất mạo hiểm khi định phát vào mông một pháp sư trong khi anh ta lên cơn kích động về chuyện đầu tóc. Dẫu sao đi nữa, kinh nghiệm của Sophie cũng cho cô biết rằng những cơn hờn đó hiếm khi về những chuyện tưởng chừng như khiến kẻ đó giận dữ. Cô gạt Calcifer sang bên để đặt xoong sữa thăng bằng trên các khúc củi. Khi sữa đã ấm, cô ấn một bình sữa đầy vào tay Howl:

- Uống đi - cô nói. - Nào, tất cả những chuyện lộn xộn này là sao đây? Có phải là vì cái cô tiểu thư anh vẫn đến gặp không?

Howl âu sầu nhấp sữa:

- Ừ - anh ta nói. - Tôi đã bỏ mặc cô ấy để xem việc đó có khiến cô ấy nhớ đến tôi một cách yêu thương hay không, và không hề. Cô ấy không chắc lắm, ngay cả khi tôi gặp cô ấy lần vừa rồi. Bây giờ, cô ấy nói với tôi là cô ấy đã có một anh chàng khác.

Giọng anh ta khổ sở khiến Sophie cảm thấy rất thương cảm. Tóc anh ta giờ đã khô, Sophie nhận thấy điều đó với vẻ hối lỗi, thật sự trông nó như gần như hồng hồng.

- Cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất từ xưa đến nay ở vùng này - Howl tiếp tục vẻ thê lương. - Tôi yêu cô ấy tha thiết, nhưng cô ấy khinh rẻ sự tận tụy sâu sắc của tôi và động lòng trước một anh chàng khác. Làm sao cô ấy có thể có một anh chàng khác sau tất cả những quan tâm tôi dành cho cô ấy? Bọn họ thường gạt các anh chàng khác đi ngay khi tôi vừa xuất hiện.

Lòng thương cảm của Sophie co rúm lại. Cô chợt nhận ra nếu Howl có thể phủ nhớt xanh lên khắp người dễ dàng như thế thì anh ta cũng có thể dễ dàng biến tóc mình thành màu thích hợp.

- Vậy thì tại sao anh lại không cho cô ta ăn một thứ bùa yêu và thế là xong? - cô nói.

- Ô, không, Howl nói - Chơi như vậy là không đúng luật. Và như thế sẽ làm hỏng mọi vui thú.

Lòng thương cảm của Sophie co rúm lại lần nữa. Một trò chơi, phải thế không?

- Có bao giờ anh nghĩ đến cô gái tội nghiệp đó không? - cô quát

Howl uống hết chỗ sữa và nhìn chằm chằm vào bình với nụ cười đa cảm:

- Lúc nào tôi cũng nghĩ đến cô ấy - anh ta nói. - Lettie đáng yêu, rất đáng yêu.

Lòng thương cảm của Sophie tan biến, ngay tức khắc. Thay vào đó là nỗi lo lắng vô bờ. "Ôi, Martha!" cô nghĩ. Em đã phải bận rộn rồi! Vậy ra không phải là em nói đến một anh chàng nào đó ở Cesari.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.