Khoảng Cách Trái Tim

Chương 9




- Điện hạ, nếu thần miếu là dư nghiệt Phật tộc lưu lại, vậy ngài khăng khăng đi tìm, bị các hoàng trữ khác tấu lên một bản vạch tội, việc này rất bất lợi với điện hạ.

Một lão giả khuyên nhủ.

Mạnh Dương Thành cười nhạt một tiếng:

- Nếu ta có thể tìm ra thần miếu, đây sẽ là đại công.

Bảy lão giả lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ nhưng mà Mạnh Dương Thành cũng không giải thích.

Bởi vì trong thần miếu có truyền thừa Phật tộc, Phật tộc là tồn tại gì?

Năm đó đã xuất hiện Tổ Vương, thống lĩnh một thời đại, Phật tộc truyền thừa bao nhiêu kinh người? Cho dù truyền thừa trong thần miếu không hoàn chỉnh, chỉ có một bộ phận nhưng cũng đủ làm cho Thánh Nhân động tâm.

Lúc trước Thanh Long Hoàng Triều phong tỏa tin tức nghiêm ngặt, chính là không muốn kinh động đến Thánh Nhân nhưng lão hoàng đế bị thương nặng, không có cách nào trấn áp đại thế sa mạc Hoàng Kim Thiên địa, chỉ có thể lực bất tòng tâm, vẫn kéo dài đến hiện tại.

Mạnh Dương Thành cực kỳ tự tin, hắn nhất định có thể tìm ra thần miếu, bởi vì ai cũng không biết, hắn còn học lén công pháp Phật tộc, mặc dù chỉ là một chút xíu da lông nhưng tiến vào sa mạc Hoàng Kim, công pháp sẽ cộng minh với thần miếu.

Cho nên, hắn nhất định có thể tìm được.

...

Lăng Hàn đánh quái mỗi ngày, bị gió lớn bao phủ, cát vàng ập vào mặt, hơn một tháng qua, hắn như biến thành người khác, tùy tiện nhảy một cái cũng có thể làm hai cân cát rơi ra khỏi người.

Hắn đã chết lặng, cảm thấy muốn ói.

Còn may, Kim Tinh Hoa trong tay hắn tăng nhiều, tin tưởng nửa tháng sau, hắn có thể dung hợp thành Kim Tinh Nguyên.

- Chí ít trong vòng mười năm, ta nhìn thấy sa mạc sẽ đi vòng qua.

Trôi qua thời gian lâu như vậy, Lăng Hàn lại mở ra mười tám khiếu huyệt, tổng số đạt tới chín mươi.

- A, soái ca, là mắt của ta có vấn đề hay phía trước xuất hiện một cái thần miếu?

Đột nhiên Đường Vân Nhi nói.

Lăng Hàn như cái xác không hồn tiến lên phía trước, nghe vậy mới ngẩng đầu lên, hắn thật sự nhìn thấy một tòa thần miếu sáng rực rỡ, cực kỳ to lớn.

Hắn nhìn thoáng qua, vẫn chết lặng:

- Là ảo giác, không cần để ý.

- Nhưng nó rất chân thật.

Đường Vân Nhi lại nói.

- Ha ha.

Lăng Hàn không phản ứng chút nào.

- Đi rồi!

Tiểu la lỵ kéo Lăng Hàn đi về hướng thần miếu.

Đừng nhìn thần miếu ngay trước mặt, bọn họ đi gần nửa ngày nhưng vẫn chưa tiếp cận.

- Thật sự là ảo giác sao?

Tiểu la lỵ không vui, nói:

- Tức chết bảo bảo, không chơi!

Nàng chui vào bên trong Dưỡng Nguyên Hồ Lô, mặc dù không gian bên trong cũng bị bên ngoài ảnh hưởng, sẽ nóng bức một chút nhưng còn tốt hơn bên ngoài không biết bao nhiêu lần.

Lăng Hàn không phản ứng chút nào, hắn hiện tại sẽ chỉ cần gặp kim nguyên tố sinh linh mới bộc phát sát cơ.

- Úm... Ma...

Đột nhiên, bên tai Lăng Hàn xuất hiện âm thanh, cũng truyền thẳng vào thần thức, có cảm giác như hoàng chung đại lữ, làm người tỉnh ngộ, hắn cũng thức tỉnh khỏi trạng thái ngơ ngác.

Đây là phật âm kệ ngữ.

Lăng Hàn dẫm chân, hắn nhìn về phía trước, hắn cũng kinh hãi, chẳng lẽ phía trước không phải ảo giác mà là một tòa thần miếu chân chính?

Thần miếu trong truyền thuyết?

Không phải chứ, vận khí của hắn tốt cỡ nào, vừa tiến vào sa mạc Hoàng Kim, hơn nữa hơn một tháng mà thôi, hắn đã gặp được thần miếu mà nhiều người không thể gặp?

Nếu như chỉ dùng mắt nhìn thấy, như vậy có thể là ảo giác nhưng lỗ tai cũng nghe thấy kệ ngữ, việc này có khác biệt.

Lăng Hàn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, thân thể hắn hơi động, hắn lại phát hiện khoảng cách mình và thần miếu chẳng những không có rút ngắn, ngược lại càng lúc càng xa.

Đã xảy ra chuyện gì.

Hắn phát động nhãn thuật, cẩn thận quan sát, hắn “a” một tiếng.

Đó thật sự là một tòa thần miếu nhưng khi tia sáng chiếu xạ, bản thân thần miếu lại rất huyền diệu, cho nên chỉ xuất hiện huyễn ảnh.

Nếu như đi theo hướng thần miếu, như vậy có khả năng cả đời không đến được.

- Phật tộc rất thường treo bên miệng câu nói, bể khổ khôn cùng, khó độ bỉ ngạn.

- Hiện tại, a mạc chính là bể khổ, thần miếu chính là bỉ ngạn, ta làm sao độ?

Ánh mắt Lăng Hàn lóe sáng, đổi thành người khác thật sự không cách nào nhưng hắn khác biệt, chẳng những nhận được thần thông nhãn thuật, bản thân cũng am hiểu trận pháp, vận dụng cả hai với nhau, Lăng Hàn có thể phá giải thiên địa đại thế.

Hắn hành động, không còn đi thẳng tắp, hắn không ngừng biến hóa phương hướng.

Thần miếu dần dần tới gần, phật âm thiện xướng càng lúc càng lớn, thậm chí hắn có thể nhìn thấy từng Phật Đà ẩn hiện, đang thi triển kỳ ảo, có thể giáo hóa thế nhân, có thể siêu độ vong hồn.

Đi trọn vẹn nửa giờ, Lăng Hàn cũng đi tới trước thần miếu.

Rõ ràng tòa thần miếu này cao chừng trăm trượng, Lăng Hàn đứng dưới thần miếu, hắn lại có cảm giác mình biến thành nhỏ bé, tòa thần miếu này giống như trung tâm vũ trụ, to lớn đến mức không nhận ra.

Hắn thấy rõ ràng, trên bích hoạ thần miếu có từng La Hán trợn mắt, cũng có từng Bồ Tát dáng vẻ trang nghiêm, cũng có Phật Đà mỉm cười nhặt hoa.

- A?

Lăng Hàn quay đầu lại, hắn nhìn thấy phía sau có tám người tiếp cận.

Kỳ quái, nơi này có người tới?

Ngươi cũng có nhãn thuật, ngươi cũng nắm giữ trận pháp?

Lăng Hàn không biết, Mạnh Dương Thành còn kinh hãi hơn cả Lăng Hàn.

Hắn dựa vào công pháp Phật tộc, sinh ra cộng minh với thần miếu, lúc này mới có thể không chịu mê hoặc, đến nơi này, Lăng Hàn dựa vào cái gì?

- Ngươi là ai?

Mạnh Dương Thành hỏi, ngữ khí bình tĩnh nhưng ẩn chứa ngạo mạn, không có biện pháp, thân phận của hắn bày ra ở đó.

Lăng Hàn chỉ cười nhạt, hắn cần để ý tới sao?

- Chủ thượng đang hỏi ngươi đấy!

Một lão giả lập tức quát mắng.

Lăng Hàn vẫn không có trả lời, hắn bày ra nắm đấm, thái độ của những người này làm hắn khó chịu, cho nên, không phục thì đánh.

- Chuyện thần miếu quan hệ trọng đại.

Mạnh Dương Thành nghĩ nghĩ, nói:

- Giết, diệt khẩu.

- Vâng, điện hạ!

Bảy tên lão giả nghe lệnh.

A, điện hạ?

Trên Nguyệt Hoa tinh chỉ có một hoàng triều, gia hỏa này là hoàng tử Thanh Long Hoàng Triều?

Một lão giả nhảy ra, hắn giết về phía Lăng Hàn, đám lão giả còn lại vây xem, hiển nhiên tràn ngập lòng tin với người kia.

Lăng Hàn cũng động sát ý, các ngươi muốn giết ta? Vậy ta sẽ giết các ngươi trước.

Hắn trực tiếp sử dụng thân thể làm vũ khí, cũng tấn công lão giả.

Ầm!

Lăng Hàn bay đi như viên đạn pháo, căn bản không nhìn lão giả kia phòng ngự, hắn đấm mạnh vào ngực đối phương, sau đó nghe lão giả kêu thảm thiết một tiếng, thân thể bị đánh bay ra ngoài, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.

Đám người Mạnh Dương Thành hoảng hốt, bởi vì ngực lão giả kia xẹp xuống giống như một chậu nước rửa mặt khảm vào.

Quá khủng khiếp, va chạm mà thôi, có thể đánh cường giả Tiên đồ bị thương thành như thế?

Đương nhiên, nơi này áp chế tu vi, cho dù như thế cũng là việc rất kinh khủng.

- Cùng tiến lên!

Sáu lão giả còn lại quá sợ hãi, vội vàng giết ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.