Khoảng Cách Trái Tim

Chương 88




- Lão nhị à, trong lòng ngươi không còn chút liêm sỉ nào ư? Nói bậy nói bạ, thay đổi trắng đen, ngươi còn có lương tâm hay không!

Thanh âm này, Đoàn Thuần cùng Đoàn Nhâm Thiên không thể quen thuộc hơn nữa, người trước hoảng hốt, người sau mừng rỡ khôn kể.

Không sai, vua đoán tạo Đoàn Tiểu Bạch đã tới!

- Ngăn hắn lại!

Gương mặt Đoàn Thuần tràn đầy kinh hoàng, hắn nhanh hướng bốn người áo đen xung quanh mà hô lên.

Oanh!

Nhưng bốn tên áo đen còn chưa có hành động, một đạo kiếm khí bén nhọn từ chỗ lối đi tấn công tới, gầm thét như phong bạo, bốn tên áo đen không hề có sức chống cự, bị kiếm khí hất bay, đụng vào vách tường, trong nháy mắt liền đánh mất sức chiến đấu.

Có một người áo đen không biết ăn ở thế nào mà may mắn không bị mất sức chiến đấu, vừa nghĩ tới đạo kiếm khí đáng sợ kia, vội vàng nằm trên đất giả chết, hu hu, thế giới bên ngoài thật là đáng sợ, ta muốn về nhà!

Cộc! Cộc! Cộc!

Chỗ lối đi truyền tới tiếng giày cao gót, chỉ thấy một người mặc đồng phục công sở, tay cầm trường kiếm, nữ thư kí của Đoàn Tiểu Bạch mặt không đổi sắc đi vào.

- Tiết thư kí!

Đoàn Nhâm Thiên có chút kinh ngạc, hắn lúc này mới biết, nữ thư kí bên người ba mình là cao thủ dùng kiếm.

- Cha!

Đoàn Tiểu Bạch từ sau lưng thư kí đi ra, Đoàn Nhâm Thiên ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên.

Đoàn Tiểu Bạch nhìn thấy mình con trai ngồi dưới đất, Huyền Vũ giáp xoay xung quanh, lại thấy bên trong phòng hỗn độn, không ít địa phương còn có dấu vết thiêu đốt, rất nhanh liền nghĩ tới chuyện gì đã xảy ra ở đây, con ngươi không kiềm được co rút một cái.

Đoàn Tiểu Bạch kinh sợ không thôi, nếu như hắn không lén đem Huyền Vũ giáp đặt trên người con trai, có lẽ đã phát sinh bi kịch không thể vãn hồi!

- Súc sinh! Ngay cả cháu ruột của mình cũng xuống tay được! Đồ lòng lang dạ thú, uổng công làm người!

Mặt Đoàn Tiểu Bạch trầm xuống, một tia thân tình cuối cùng còn sót lại cũng mất hết, lạnh lùng nói:

- Tiết thư kí, bắt hắn lại!

Tiết Linh Hồng gật đầu một cái, cầm kiếm hướng Đoàn Thuần đi tới.

Sắc mặt Đoàn Thuần dữ tợn, nhìn nữ thư kí từng bước ép tới gần, bỗng nhiên từ trong lồng ngực móc ra một tấm lệnh bài, cười lạnh nói:

- Tiết Linh Hồng, ngươi xem cho rõ đây là cái gì!

Tiết Linh Hồng sững sờ, định thần nhìn lại, kinh ngạc nói:

- Lệnh bài trưởng lão Tiết gia!

Đoàn Thuần cười lạnh nói:

- Thấy lệnh bài như gặp trưởng lão, Tiết gia chất nữ, còn không mau mau lui ra?

Tiết Linh Hồng run sợ đứng tại chỗ, ánh mắt giãy giụa, quay đầu nhìn Đoàn Tiểu Bạch.

Cặp mắt Đoàn Tiểu Bạch híp lại, nhìn về phía Đoàn Thuần, mặt không chút thay đổi nói:

- Thì ra ngươi sớm có chuẩn bị.

Đoàn Thuần giễu cợt nói:

- Đoàn Tiểu Bạch, những năm gần đây, ta sớm đã đem người bên cạnh ngươi tra rõ ràng. Tiết Linh Hồng, bề ngoài là thư kí, trên thực tế là cận vệ, đến từ Tiết gia, chính là thiên tài kiếm đạo đời thứ 27 của Tiết gia, nghe nói tuổi còn trẻ liền luyện thành kiếm pháp mạnh nhất Tiết gia 'Phong Thần Cửu Kiếm', kiếm pháp này bị liệt vào tam đại kiếm pháp khó luyện nhất Linh Năng đại lục, khó luyện cực kỳ. Có thể có một nữ thư kí tài sắc vẹn toàn như vậy, Đoàn Tiểu Bạch, diễm phúc của ngươi thật không cạn! Nhưng bây giờ, nàng là người của ta!

Trong mắt Tiết Linh Hồng lóe qua một tia lãnh ý, tay cầm kiếm khẽ run lên.

Mắt Đoàn Tiểu Bạch híp lại, mặt mũi biểu tình nói:

- Cho nên, ngươi mua chuộc một vị trưởng lão Tiết gia, lấy được tấm lệnh bài này, chuẩn bị đối phó ta?

- Ha ha, không nghĩ tới sao?

Đoàn Thuần cười to nói:

- Lệnh bài trưởng lão Tiết gia, đối với Tiết gia hậu bối mà nói giống như thánh chỉ, cho dù ngươi cho mấy triệu tiền lương,thì cũng không địch lại cái lệnh bài này! Tiết Linh Hồng, ta lấy danh nghĩa Nhị trưởng lão, ra lệnh ngươi, giết Đoàn Tiểu Bạch!

Trong mắt Tiết Linh Hồng thoáng qua một tia lạnh lẽo, lật tay chém ra một kiếm!

Một kiếm này, không có chém ra phong bạo ác liệt, nhưng kiếm ý vô hình ùn ùn kéo đến!

Một kiếm này, chém về phía Đoàn Thuần!

- Ngươi!

Đoàn Thuần mở trừng hai mắt, vội vàng giơ tay lên phòng ngự, linh năng lực hóa thành một đạo bình phong che chở, ngăn cản ở phía trước. Bức bình phong có thể che chở rất nhiều thứ nhưng căn bản không ngăn được cỗ kiếm ý vô hình kia!

Đoàn Thuần bị kiếm ý đánh bay, đụng vào trên vách động, đá vụn bay tán loạn, vách tường nứt nẻ, phốc một tiếng khạc ra một ngụm máu tươi, ôm ngực ngã xuống đất, khó có thể tin trợn mắt nhìn Tiết Linh Hồng.

- Tại sao?

- Nếu như một tấm lệnh bài có thể ép ta vong ân bội nghĩa, vậy từ nay về sau Tiết gia sẽ không còn Tiết Linh Hồng.

Mắt Tiết Linh Hồng lạnh như băng, khóe miệng bỗng dưng hiện lên một nụ cười tự giễu.

- Hai mươi mấy năm mới luyện Phong Thần Cửu Kiếm đến nhập môn, làm sao được gọi là kiếm đạo thiên tài? Tiết gia không cần có kiếm đạo thiên tài như thế.

- Không cần cực đoan như vậy.

Đoàn Tiểu Bạch đi lên, ôn nhu nói:

- Chuyện phản kháng lệnh bài trưởng lão, Tiết gia không thể trách tội ngươi, còn phải ban thưởng cho ngươi nữa, chúng ta bây giờ là giúp Tiết gia lấy ra một con sâu làm rầu nồi canh.

Đoàn Tiểu Bạch vừa nói, vừa quay đầu liếc Đoàn Thuần một cái, khẽ cười nói:

- Lệnh bài của Nhị trưởng lão? Hắc, Tiết gia Nhị trưởng lão có tên đồng đội ngu như heo này, thật là vô phúc tám đời.

Đoàn Thuần ngẩn ra, nhất thời nhớ tới lúc nãy kích động vô tình để lộ ra đồng đội, phốc một tiếng lại phun ra một ngụm máu.

Đoàn Tiểu Bạch khẽ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía từ dưới đất cùng Đoàn Nhâm Thiên đã đứng lên, trong mắt mơ hồ thoáng qua một tia thương tiếc, ôn nhu nói:

- Thiên nhi, con có bị ủy khuất gì không?

Ủy khuất?

Mười năm tâm huyết cố gắng bị chính Nhị thúc cướp đi, có tính là ủy khuất không?

Đoàn Nhâm Thiên lắc đầu một cái, thấp giọng nói:

- Không có gì, chuyện nhỏ thôi, chỉ là thiên thần khí sắp hoàn thành đã biến mất.

Đoàn Tiểu Bạch:

...

...

Tạp binh! Ăn bổn vương một kiếm!

Thẩm Phong cao giọng quát lên, một kiếm chém ra!

Phốc! Phốc! Phốc!

Kiếm khí cuốn qua mang theo âm thanh như tiếng xén cỏ!

Thẩm Phong thởi một hơi dài, chậm rãi thu hồi kiếm.

"Dùng Phong Thần Cửu Kiếm cắt cỏ, thật có chút khác người!"

Thẩm Phong xoa xoa mồ hôi trán, nhìn có dại trên mặt đất bị cắt đứt, trở tay lại ra một kiếm!

Không sai, dùng cỏ luyện kiếm chính là nhàm chán như vậy!

Thẩm Phong đều sắp bị nhàm chán đến điên rồi, nơi quỷ dị này không có một vật sống nào, không có bất kì một thực thể, cho dù phá hủy như thế nào thì chỉ cần trong chớp mắt mọi thứ sẽ phục hồi về nguyên trạng.

Thật là ép mình sắp điên rồi!

Thật may, việc tự biên tự sướng của Thẩm Phong đã thành thói quen, luyện từ cái không hiểu đến thông hiểu, từ nhập môn lên tới không biết cấp bậc gì, dù sao thì hắn cũng đã thành thạo Phong Thần Cửu Kiếm.

Thẩm Phong cảm thấy mình không có thiên phú luyện kiếm, bởi vì hắn quá hiền lành, quá chính trực, quá ngây thơ, luyện không được.

Nhưng tại sao lại có thể luyện tốt được bộ kiếm pháp này chứ?

Nhất định là bộ Phong Thần Cửu Kiếm này quá dễ, dễ như ăn cháo vậy.

Đặc biệt là dùng để cắt cỏ, cảm giác rất sung sướng.

Quả thực Thẩm Phong quá rãnh rỗi và nhàm chán, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cắt cỏ luyện kiếm.

Đột nhiên, ở vách tường truyền đến một thanh âm.

Thẩm Phong ngạc nhiên thu kiếm, đem lỗ tai áp lên vách tường, cẩn thận nghe ngóng, hắn loáng thoáng nghe được "Con mồi", "Thiếu nữ", "Bá tước", "Bắt sống" nhưng bởi vì người nói chuyện lúc to lúc nhỏ nên không có thể nghe rõ toàn câu.

Đó là thanh âm của người!

Có người?

Trong lòng Thẩm Phong mừng rỡ, rốt cuộc đụng phải người sống, hắn vội vàng muốn đi vòng qua vách tường bên kia hỏi một câu nơi này đến tột cùng là đâu, cái thế giới này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Nhưng vừa đi ra một bước, Thẩm Phong ngừng lại.

Không đúng!

Nơi nào không đúng nhỉ, để nghĩ lại xem!

Thẩm Phong không còn một thiếu niên ngây ngơ ngu ngốc, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, người sống chưa chắc đã là người tốt, đặc biệt là những từ ngữ "Con mồi", "Bắt sống" xuất hiện trong đoạn hội thoại.

Thẩm Phong hít sâu một hơi, hạ thấp thân thể, bước chân nhẹ nhàng, từ từ mò tới góc tường, dùng thân kiếm sáng bóng phản chiếu hình ảnh như một chiếc gương, soi ra một cảnh tượng bên kia tường.

Trong hình ảnh phản xạ trên thân kiếm xuất hiện hai bóng người!

Cẩn thận nhìn một chút, sau lưng một người áo đen xuất hiện một điểm màu đỏ, không thấy rõ hình dáng, nhưng tựa hồ giống hình con nhện!

Huyết Sắc Tri Chu?

Thẩm Phong hít một hơi khí lạnh, đây chính là tổ chức sát thủ đang chuẩn bị giết hắn?

Như vậy, hai từ "Con mồi", "Bắt sống" là chỉ hắn!

Chẳng lẽ cái không gian này là khu đi săn của chúng?

Thẩm Phong nhanh chóng suy nghĩ, nghĩ tới các thứ có thể xảy ra, trong lúc nhất thời, da đầu tê dại, sợ hết hồn hết vía.

Nếu như hắn phỏng đoán là thật, như vậy tình cảnh của hắn bây giờ rất nguy hiểm!

- Đinh! Phát hiện nhiệm vụ linh động 'Tuyệt địa cầu sinh', kí chủ có tiếp nhận hay không?

Tiểu Bí bỗng nhiên nói.

Thẩm Phong dở khóc dở cười, tuyệt địa cầu sinh, muốn chết a!

- Nội dung nhiệm vụ là gì?

Thẩm Phong không thể làm gì khác hơn là hỏi.

Tiểu Bí nói:

- Nhiệm vụ đặc thù "Tuyệt địa cầu sinh": Trước khi tử trận, mời kí chủ đi săn 20 thành viên Huyết Sắc Tri Chu!"

"!!!"

Đi săn 20 thành viên Huyết Sắc Tri Chu???

Thẩm Phong tức nổ phổi:

- Con mịa ngươi. Tên nhiệm vụ là tuyệt địa cầu sinh cơ mà, sao lại thành mau mau tìm chết vậy hả?

....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.