Khoảng Cách Trái Tim

Chương 87




- Cuộc đi săn bắt đầu…

Người mặc áo màu đen Giáp giơ tay phải lên, lớn tiếng hò hét.

Chát!

Người mặc áo đen Ất tát hắn một phát!

- Hô cái méo gì nữa, đã bắt đầu rồi!!

Tên kia ngạc nhiên, thấy người bên cạnh mình sớm đã xông ra, ai cũng gấp gáp.

Hắn rốt cục đã hiểu, lần săn bắn này, tính cạnh tranh cao, con mồi chỉ có một, nhưng thợ săn thì hơn 50 người, ai có thể săn bắt thành công, người đó liền thu được số điểm thưởng khổng lồ của Bá Tước An Đức Lỗ.

Đây là một trong các đặc điểm của Huyết Sắc Tri Chu, Lang Chu công tước đưa ra nhiệm vụ, các Nam tước, Tử tước, Bá tước thậm chí là Hầu tước đều tranh đoạt, nhưng bọn họ cũng đưa ra một nhiệm vụ giống như thế, đưa ra cho thuộc hạ của mình thi hành.

Mặc dù chỉ là một nhiệm vụ, nhưng hầu như đều là đám tay sai bọn hắn xuất lực, mà chỉ nhận được một ít điểm thưởng của Bá Tước, còn tên Bá tước kia ngồi mát mà ăn bát vàng, nhận được điểm thưởng khổng lồ của Công Tước.

Cá lớn nuốt cá bé, phải cố gắng thích nghi để sinh tồn, đây chính là cuộc sống trong Huyết Sắc Tri Chu, đám thuộc hạ dĩ nhiên là người xuất lực nhiều nhất, nhưng được hưởng thành quả thấp nhất, là giai tầng cạnh tranh nhất.

Mà trong số đám người này, chỉ có thể một hoặc một tổ đội nào đó nhận được điểm thưởng!

- Còn không nhanh chân lên!

Người mặc áo đen Ất nhịn không được thúc giục.

Tên mặc áo Giáp cảm kích nhìn hắn, một đám kia suốt ngày hò hét xưng huynh gọi đệ đều đã sắp chạy mất dép, chỉ có người Ất vẫn còn muốn chung đội với hắn, đây mới đúng là huynh đệ a.



- An Đức Lỗ Bá tước, thời nay tìm một người rộng lượng như ngài, thật là hiếm có khó tìm!

Cơ Thái Hiểu cảm khái.

- Một khi công bố nhiệm vụ, ngài phải chia ra số điểm thưởng cố định làm phần thưởng, một con mồi không chút thực lực như thế, chỉ cần ngài ra tay là có thể hoàn thành, nhưng lại nguyện ý cho thuộc hạ của ngài cơ hội kiếm điểm thưởng, ta cuối cùng cũng minh bạch được vì sao có nhiều anh em muốn bán mạng cho ngài rồi.

- Cơ hội?

An Đức Lỗ nhìn Cơ Thái Hiểu, cười lạnh nói:

- Điểm thưởng của bản Bá tước, bọn chúng có mạng để lấy sao?

Cơ Thái Hiểu rùng mình, người này thật độc ác!

Khó trách, thời điểm còn là thuộc hạ của hắn, đồng bạn của mình thường xuyên mất tích không biết nguyên do, nhưng cấp trên cứ nói là bọn họ đã được điều đến nơi khác làm việc, nhưng thật ra…

- Đùa tý thôi, cần gì căng vậy nè, Cơ Nam tước không tưởng là thật chứ?

An Đức Lỗ cười nói:

- Ai không phải từ dưới đi lên, bản Bá tước nghĩ, năm đó nếu như lão đại hào phóng một chút, cho người phía dưới một cơ hội, thì hắn cũng không cần… ha ha.

Lần giải thích này khiến Cơ Thái Hiểu càng rét run, tên Bá tước này miệng nam mô bụng bồ dao găm, không nên quá thân thiết với hắn.

-Yên tâm, bản Bá tước đã đáp ứng ngươi 3/10 điểm thưởng, nhất định sẽ như ước hẹn. Cơ Nam tước ngươi là một người rất có tiềm lực, tương lai không xa chắc chắn sẽ vượt qua ta, hi vọng đến lúc đó, Cơ… thiếu gia có thể chiếu cố đám lão gia hỏa không có tiềm lực chúng ta một chút.

An Đức Lỗ nói khẽ.

Cơ Thái Hiểu tê cả da đầu, giờ hắn mới ý thức được, người đứng bên cạnh mình là một con sói đội lốt con người, ăn thịt không nhả xương, cái ước định ba phần điểm thưởng kia, không khéo là mồ chôn của chình mình.

Sát ý của hắn, thậm chí không hề che giấu.

Hắn hỏi tiếp:

- Ta kỳ thực rất tò mò, sao ngươi biết được thiếu nữ kia vẫn còn ở phố Thiên Đường, thậm chí có thể biết được vị trí chính xác của nàng, loại thủ đoạn này, bản Bá tước thực sự bội phục sát đất.

Cơ Thái Hiểu vội vàng nói:

- Trùng hợp, trùng hợp mà thôi, vừa vặn có một người bằng hữu của ta nhìn thấy nàng.

Hắn không ngu, đương nhiên sẽ không tiết lộ biện pháp của mình.

Hiện giờ hắn như kiến bò trong chảo nóng, sợ tên Bá tước này không quan tâm đến quy định của tổ chức mà ra tay với chính mình. Giờ ở đây không có ai, hắn sẽ có khả năng sẽ vì ba phần điểm thưởng kia mà hạ độc thủ.

Tác dụng có Hóa Thi Phấn rất bá đạo, xóa sạch chứng cứ dễ dàng, đám người đại nhân vật ở trên cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua, không ai báo thù cho hắn, cho dù mấy tên Công tước lúc trước vì tiềm lực của mình mà lôi kéo, sau khi mình chết, ngoại trừ việc thất vọng ra, không biết có tí thương tâm nào không nữa là.

Tổ chức này chính là như thế.

- Ha ha, ta đột nhiên cũng hứng thú với số điểm thưởng trong nhiệm vụ của ngài, muốn cùng bọn thuộc hạ kia tranh tài một phen, Bá tước sẽ không trách ta chứ.

Cơ Thái Hiểu linh cơ vừa động, thấp giọng nói:

- Ta đi săn đây, sau này chúng ta trò chuyện tiếp.

An Đức Lỗ trầm mặc nhìn chăm chú hắn, ánh mắt thâm ý kia khiến hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Mãi đến khi Cơ Thái Hiểu sắp không nhịn được, hắn mới gật gật đầu.

Cơ Thái Hiểu không dám chậm trễ, xoay người hướng về phía Thiên Đường, nhưng sự chú ý vẫn để sau lưng, sợ sẽ bị cắn một phát.

Thình thịch!

Hắn thậm chí có thể nghe rõ tiếng tim đập của minh, chờ đến khi rẽ vào con hẻm, thấy An Đức Lỗ vẫn không có hành động gì, lúc này mới thở phào tăng tốc rời đi.

Hắn vui mừng vì đã tránh được một kiếp.

- Người trẻ tuổi bây giờ, có sói tâm lại không có mật gấu, thực sự một đời không bằng một đời.

An Đức Lỗ nở nụ cười quái dị, tự nhủ:

- Nếu như là bản Bá tước năm đó, trực tiếp chém chết lão đại, sao đó diệt sạch cả nhà hắn, mọi chuyện chẳng phải đã được giải quyết rồi sao.





Đoàn Thiên Đường, căn mật thất trong khu rừng.

- Nhị thúc, ngươi không cần không cần uổng phí sức lực, ngươi không giết chết được ta đâu.

Đoàn Nhâm Thiên than nhẹ một tiếng, nhìn Đoàn Thuần trước mặt như chó điên tìm đủ mọi cách muốn giết hắn, trong lòng vừa bi ai vừa phẫn nộ, vốn là đồng căn, cần gì phải thế?

Đoàn Thuần điên thật rồi, điên vì tức, chiếm được ma hạp Phan Đa Lạp, nhưng chìa khóa bị lấy mất, thật vất vả lắm mới kiếm được chìa khóa, lấy ra được Thần khí thì Thần khí lại bị trộm, dù ai trong một ngày gặp phải tình cảnh như thế cũng sẽ phát điên mà thôi.

Lang Chu công tước chỉ để lại một câu: “Rác rưởi, ngươi cứ chết ở đó đi”, triệt để thiêu đốt lửa giận của hắn, đương nhiên hắn không giám giận vị Công tước kia.

Hắn hận nhất chính là thằng oắt “thiếu nữ” kia kìa, giờ không tìm được nó, hắn không thể làm gì khác hơn là đem phẫn nộ dời lên trên người Đoàn Nhâm Thiên.

Đây là đối tượng duy nhất hắn có thể phát tiết nổi lòng.

Nhưng Huyền Vũ giáp không hổ là một Thần Khí có lực phòng ngự mạnh nhất, hắn đã dùng hết tất cả biện pháp, dùng tất cả thủ đoạn, cũng không thể chạm vào một sợi lông tơ của Đoàn Nhâm Thiên.

Đoàn Thuần còn nghĩ đến việc phóng ra cả khối rắm tích trong người, nhưng cái mai rùa kia vẫn đỡ được, ngăn hết ở ngoài, chỉ tội cho bốn tên áo đen canh gác ở cửa thôi, suýt nữa chết ngộp vì thúi.

Đoàn Nhâm Thiên nhắm mắt, bất động như núi.

Làm sao để giết được tên tạp chủng trước mắt này.

Hắn thật sự muốn giết đứa cháu ruột trước mắt này.

Bỗng nhiên, linh cơ chợt động, hắn nghĩ ra một biện pháp!

- Cháu trai ngốc của ta, ngươi có biết hay không cha của ngươi, Đoàn Tiểu Bạch người cũng như tên, vừa ngắn, vừa nhỏ, vừa sớm? Ý ý ý… không biết sao mẹ ngươi lại có thể vượt qua được những năm tháng ấy? chẳng lẽ…

Không sai, là khích tướng.

Một nam tử khí huyết cương dương như Đoàn Nhâm Thiên, nào chịu nổi việc người khác sỉ nhục mẹ của mình.

Quả nhiên, Đoàn Nhâm Thiên nghe vậy, bỗng nhiên mở mắt, đè nén tức giận, trầm giọng nói:

- Ngươi không nên quá phận.

Có hi vọng. Ánh mắt Đoàn Thuần sáng lên, chuẩn bị nói thêm vài câu nữa.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một âm thanh phẫn nộ.

- Đoàn lão nhị, của ngươi mới ngắn á, đkm ngươi, nhục mạ người khác nhằm che giấu khuyết điểm của mình sao? Sao ngươi không nghĩ lại xem, ai ngắn hơn ai? Thế mà lại đi đổi trắng thay đen, ngươi có thấy xấu hổ không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.