Editor: Nguyetmai
Triệu Tứ tiểu thư nghiêng đầu qua chỗ khác, lặng lẽ nháy mắt.
"Trứng điểu sư, nghe nói có người tìm được trứng điểu sư, mau tránh ra tránh ra, để công tử đây nhìn một chút." Một tên công tử thiếu niên ăn mặc bóng bẩy dẫn theo mấy tên chó săn đẩy nhóm người ra, nghênh ngang xông vào.
"Ấy, Mộc đại ca, huynh cũng ở đây sao?" Vẻ mặt thiếu niên mừng rỡ nói với Mộc Hàn Yên.
"Hi Phạn, ngươi cũng tới rồi." Mộc Hàn Yên gật đầu với thiếu niên.
Thiếu niên này tên là Trần Hi Phàm(*), là công tử của một gia tộc nhỏ ở thành Hắc Thạch, tuy gia thế không bì được với Mộc gia và Triệu gia, nhưng Trần gia đã cắm rễ nhiều năm ở thành Hắc Thạch, cũng có chút của cải.
(*) Tên nhân vật này là Hi Phàm, tuy nhiên Mộc Hàn Yên hay gọi là Hi Phạn. Đây là cách gọi trêu chọc của Mộc Hàn Yên theo kiểu chơi chữ đồng âm Phạn (饭)– Phàm (凡), Hi Phạn có nghĩa là cháo loãng.
Tên Trần Hi Phàm này cũng là một tên công tử bột, trước kia cũng coi như là bạn bè đàn đúm ăn chơi với Mộc Hàn Yên, bình thường hay cùng nhau ăn uống vui chơi gây chuyện thị phi, nhưng từ khi Mộc Hàn Yên bị cắt tiền tiêu vặt, hai người bọn họ cũng ít qua lại với nhau hơn.
"Mộc đại ca, đã nói bao nhiêu lần đừng gọi ta là Hi Phạn rồi, ta cũng đã lớn như vậy rồi, cái này truyền ra ngoài hơi khó nghe." Hi Phàm thân thiết nói.
"Được Hi Phạn." Mộc Hàn Yên nghiêm túc gật đầu.
"Ầy ầy ầy, đã nói đừng gọi mà huynh vẫn cứ gọi như vậy. Cũng không biết lão già chết tiệt nhà ta năm đó bị điên cái gì, lại lấy cái tên kỳ lạ như vậy." Hi Phàm khổ não vỗ vỗ vào gáy, chỉ vào trứng chim cút trong tay Khúc Sơn Linh nói: "Mộc đại ca, đây chính là trứng điểu sư sao? Bảo bối tốt, không ngờ rằng thành Hắc Thạch chúng ta thế mà lại xuất hiện kỳ bảo như vậy, chậc chậc."
"Khúc Đại sư còn chưa giám định ra kết quả, cũng không thể khẳng định đây là trứng điểu sư." Mộc Hàn Yên bình thản nói.
Với tính cách và kinh nghiệm hiện tại của nàng, đương nhiên không có hứng thú chơi cùng loại người như Hi Phàm, nhưng nếu muốn giả vờ kiểu công tử ăn chơi thì cũng không cần phải phân rõ giới hạn với hắn ta, tùy ý ứng phó vài câu là được.
"Cái này cần gì phải giám định nữa, nhìn hoa văn trên quả trứng này là biết không phải tầm thường rồi, cho dù không phải trứng điểu sư thì cũng là do dị thú khác sinh ra, chờ đến khi ông ta giám định ra kết quả, giá trị lập tức tăng gấp bội, chúng ta còn chiếm tiện nghi được sao?" Hi Phàm sốt ruột nói.
"Ồ? Hi Phạn ngươi muốn nó sao?" Mộc Hàn Yên hỏi.
"Ta đương nhiên muốn rồi, nhưng với thân phận của ta cũng không xứng với loại dị thú đỉnh cấp như điểu sư này. Cả thành Hắc Thạch này, người có tư cách nuôi dưỡng điểu sư thành sủng vật cũng chỉ có Mộc đại ca huynh, ta đây không phải là sốt ruột thay huynh sao? Mộc gia là đệ nhất gia tộc thành Hắc Thạch chúng ta đấy, gia chủ đại nhân lại là Thành chủ, mà Mộc đại ca lại là Đại công tử của phủ Thành chủ, nếu như để trứng điểu sư này rơi vào tay người khác, mặt mũi của Mộc đại ca vứt đi đâu, mặt mũi của Mộc gia để ở nơi nào, mặt mũi phủ Thành chủ đặt ở đâu?" Hi Phàm tỏ vẻ nịnh hót lấy lòng.
Nếu như đổi thành Mộc Hàn Yên thời niên thiếu ở kiếp trước, có khả năng đã bị hắn ta tâng bốc lên đến tận mây xanh rồi. Khi đó nàng bị mọi người coi là đồ bỏ đi, bốc đồng dễ nổi nóng, rất dễ dàng bị người khác giật dây đến mức đầu óc bốc khói mà làm những việc ngu ngốc.
Nhưng nàng của bây giờ, tâm trí đã chín chắn không biết gấp bao nhiêu lần so với trước đây, rất dễ dàng nghe ra ý tứ khích tướng trong lời nói của hắn ta.
Đều nói thiệt một lần khôn một đời, tổn thất như vậy nàng đã vấp phải một lần, trước đây có thể không khôn ra được, nhưng bây giờ còn có thể không trưởng thành sao?
Tên Hi Phàm này biểu hiện cũng có chút quá chủ động, quá nhiệt tình đi? Thật đúng là vẫn coi mình như thời niên thiếu trước kia? Coi mình là một kẻ ngốc lắm tiền… Phỉ!
Mộc Hàn Yên hừ lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ hết sức tán đồng, nâng cằm lên nói: "Ừ, ngươi nói rất có lý, đổi lại ở nơi khác thì không tính, nhưng ở thành Hắc Thạch, ta đường đường là Đại công tử phủ Thành chủ, làm sao có thể để người khác làm cho mất mặt được."