Khoảng Cách 1000 Bước Chân

Chương 4-7: Trở lại quê nhà (Nạn nhân là người quen của Đại Nhân)




Chu Trạch đi lên tầng hai. Anh đã tìm thấy người nhà của cô Lưu, điều kỳ lạ là không có người đàn ông nào mà chỉ có ba người phụ nữ.

Một người có mái tóc bạc hoa râm, trông đã già. Một người trung niên, người đó có nét giống cô Lưu. Người còn lại thì trông rất duyên dáng.

Chu Trạch bước vào, anh thấy vị cha xứ cũng ở đó cùng nói chuyện với ba người phụ nữ. Hình như anh đang khuyên bảo người lớn tuổi nhất cái gì đó.

Bà lão cũng chăm chú lắng nghe. Hình như vị linh mục đang nói về việc cắt đứt mối liên hệ với người chết và những người thân trong gia đình. Không khí căn phòng trở nên nặng nề hơn.

Tất nhiên, bạn không thể đổ lỗi cho sự thờ ơ của người sống với người chết, bởi vì vấn đề mà người sống cần phải đối mặt là làm thế nào để tiếp tục sống.

"Xin lỗi, ở đây có ai là Lưu Yến Hoa, người thân của cô Lưu không?"

Chu Trạch bước đến trước mặt người phụ nữ trung niên và hỏi.

"Xin chào, tôi đây."

Bà Lưu lấy khăn tay ra và lau khóe mắt.

Chu Trạch nghĩ rằng hành động của bà ấy giống đang dụi mắt hơn là lau nước mắt. Bởi vì, trông bà ấy không giống đang khóc một chút nào cả.

Xương quai xanh của bà ấy rất rõ ràng, cơ thể của bà ấy hơi gầy và trán dô, làm cho người đối diện có cảm giác không thoải mái.

Kỳ thật, đây là khuôn mặt của một người có tướng sát chồng.

Văn hóa như một nền tảng vững chắc, nó đã có từ lâu đời. Bất kỳ bậc thầy chính trị, kinh tế hay thậm chí một thầy phong thủy nào cũng chịu sự ảnh hưởng ít nhiều của văn hóa.

Vào thời cổ đại đã có những giai thoại kể về chế độ mẫu hệ, coi phụ nữ như là trung tâm trong gia đình, họ không cần người đàn ông mà chỉ đề cao quyền của người phụ nữ.

Chu Trạch vốn không tin điều này trước khi anh gặp được gia đình nhà cô Lưu.

Nhưng nghĩ lại mà xem,

Gia đình cô Lưu, trải qua ba thế hệ,

Nhưng không có hình bóng người con trai nào trong nhà,

Để tin được điều đó thực sự có đôi chút khó khăn.

Chu Trạch đã nói rõ ý định của mình cho người thân của cô Lưu. Trước đó Hứa Thanh Lãng đã trao đổi qua về hợp đồng sơ bộ. Chu Trạch chỉ đến đây để trao đổi mức giá cụ thể.

"Anh Chu nay có lòng đến đám tang của con bé nhà tôi, tôi rất cảm ơn tấm lòng của anh. Còn về phần cửa hàng, anh hãy đưa ra một mức giá cụ thể. Chỉ cần nó không quá thấp, tôi sẽ không từ chối."

Dễ dàng thế thôi ư?

Chu Trạch có đôi chút sửng sốt. Kiếp trước anh là bác sỹ, chưa từng làm qua việc kinh doanh, vì vậy, khi lần đầu tiên trao đổi anh còn chút ngượng ngùng, nhưng không ngờ bà ấy dễ tính đến thế.

Chu Trạch gật đầu, anh nói thêm vài lời chia buồn cùng người thân cô Lưu rồi rời đi. Khi về nhà, anh chỉ cần trao đổi thêm giá cả cùng Hứa Thanh Lãng để đưa ra mức giá chung là được.

Sau khi xuống cầu thang, anh lại đi xuống cầu thang dẫn đến dưới hầm và dừng chân trước cảnh cửa kim loại. Anh đưa tay đẩy cửa, nhưng cánh cửa đã bị khóa.

Chu Trạch đưa tay gõ cửa,

Nhưng không có ai trả lời.

Rất bất lực,

Cũng rất vướng mắc,

Thân là một con quỷ sai,

Nhưng lại bị một cánh cửa gỗ chặn lại, đúng thật là so sánh với những con quỷ sai khác, Chu Trạch đã mất mát quá nhiều.

Thật không may, Chu Trạch không có những khả năng như tiểu Louli,

"Biu"

Kéo ra,

"Biu"

Lại đẩy vào.

Cánh cửa này, thực sự Chu Trạch không thể mở được.

Quay trở lại hội trường, những vị khách hầu như đã về gần hết. Hội trường cũng đã được dọn sạch, cỗ quan tài đã được mang đi, thi hài của Lưu tiểu thư chắc đã được mang đi hỏa táng.

Đời người thật ngắn ngủi, khi chết đi cũng chỉ là một nắm tro tàn.

Mỗi lần đến đám tang, Chu Trạch sẽ mang trong mình loại cảm xúc tiêu cực này.

Chu Trạch chặn một nữ công nhân đang dọn dẹp và hỏi: "Xin lỗi, cô có biết ai tên là Trần Trạch Sinh không?"

"À, anh ta là ông chủ cũ ở đây." Nữ công nhân trả lời đầy kinh ngạc: "Anh ta đã chết, đám tang là của anh ấy."

Chu Trạch gật đầu sau đó hỏi tiếp: "Cô có thể cho tôi biết chủ nhân hiện tại của nơi này là ai được không?"

"Là người em trai của ông chủ trước, anh ấy mới đi xuống dưới tầng hầm." Sợ Chu Trạch không hiểu, nữ lao công còn nói thêm: ""Chính là phòng bên dưới đầu cầu thang đó. Anh ấy chuyên trang điểm cho người đã khuất."

"Cảm ơn cô."

"Không có gì đâu."

Chu Trạch lại một lần nữa đi đến trước cánh cửa kim loại,

Lần này anh nhất định phải đi vào bằng được,

Nếu anh không biết rõ sự tình, có lẽ anh sẽ đem danh thiếp của người chết đi giới thiệu khắp nơi mất.

Nhưng cánh cửa này,

Làm sao để mở ra?

Chu Trạch dùng sức gõ thật mạnh vài cái lên cánh cửa,

Cánh cửa vẫn không nhúc nhích, bên trong cũng không có tiếng ai đáp lại.

Nữ lao công kia vừa nói rằng ông chủ hiện tại của họ vừa mới vào căn phòng này. Đây rõ ràng là có gì đó không ổn. Tất nhiên, Chu Trạch sẽ không quan tâm đến ông chủ hiện tại có xảy ra tai nạn nào trong đó không. Anh ta không tốt bụng như vậy.

Ngay khi Chu Trạch tìm dụng cụ để cạy cánh cửa ra,

Thì Chu Trạch phát hiện cánh cửa đã được mở,

Bên trong có một chàng trai trẻ đang đứng đó. Anh ta mặc một bộ đồ âu đen, trên ngực có cài bông hoa trắng.

"Có việc gì thế?" Chàng trai hỏi.

Đây không phải là người đã đưa cho Chu Trạch tấm bưu thiếp. Không có gì bất ngờ khi người kế nhiệm tiếp theo là em trai của ông chủ cũ.

"Có chuyện tôi muốn nói với anh về anh trai của anh." Chu Trạch nói. Anh quyết định, nếu con hàng này không bị dụ, anh sẽ đánh ngất anh ta rồi sau đó sẽ đi vào tìm Trần Trạch Sinh.

"Ồ, thật vậy sao, xin mời anh vào."

Chàng trai trẻ kia nhìn rất có thiện cảm, anh ta đưa tay làm dấu hiệu mời vào.

Chu Trạch nhìn thật sâu vào chàng trai trẻ đó rồi bước vào.

Hai tấm giường thép cùng chiếc tủ đông lạnh vẫn nằm tại đó.

"Thi hài của anh trai anh ở đâu?" Chu Trạch hỏi.

"Đám tang của anh tôi đã được tổ chức hôm qua, thưa anh, anh có phải là bạn của anh tôi không?"

"Được rồi." Chu Trạch trả lời.

"Thi hài của anh tôi đã được hỏa táng ngày hôm qua."

Anh ta đang nói dối?

Chu Trạch gật đầu, ra hiệu mình đã biết và rời đi.

Người thanh niên nhìn vào bóng lưng của Chu Trạch đang rời đi, trong ánh mắt để lộ một chút suy nghĩ sâu xa.

...…..

Gió đêm hơi lạnh, những bông cải dầu đung đưa theo gió dưới ánh trăng tạo ra một không khí ảm đạm. Ở đây giống như một đám tang lớn, bông hoa cải dầu ở đây như làm nền cho sự lạnh lẽo và đau buồn.

Các lao công sau khi hoàn thành công việc đã về nhà hết. Tuy căn biệt thự này rất rộng, cũng rất rộng rãi nhưng đương nhiên các lao công không muốn sống ở đây.

Người đàn ông mặc đồ đen dọn đồ ăn lên chiếc bàn tròn ở giữa sảnh. Trên bàn đồ ăn đã nguội hết cả.

Sau đó anh ta rót rượu vang lên những cái ly đặt sẵn ở trên bàn.

Xong xuôi mọi việc, anh ta đi đến đầu cầu thang và hét lên:

"Bữa tối đã sẵn sàng."

Ba người phụ nữ,

Từ già đến trẻ, lần lượt bước xuống cầu thang. Họ không có một chút khách sáo và ngồi vào bàn ăn.

Vị cha xứ kia cũng đi xuống theo họ, nhưng anh ta không ngồi xuống mà đứng bên cạnh bàn.

Người đàn ông mặc đồ đen lại một lần nữa đi xuống tầng hầm, lần này, anh lần lượt đẩy lên trên sảnh bốn chiếc cáng cứu thương, trên chiếc cáng được phủ kín vải trắng.

Trong không khí bây giờ xộc lên mùi nhựa và mùi nước khử trùng nồng nặc.

Người phụ nữ lớn tuổi nhất bắt đầu ho,

Người phụ nữ trung niên cũng biểu thị sắc mặt không vui,

Người phụ nữ trẻ nhất xua xua tay trên mũi.

"Tại sao lại nhiều người như vậy?" Một trong những người thân của cô Lưu không hài lòng và hỏi.

"Tôi đã giải thích rồi mà, anh trai tôi muốn cưới cô Lưu dưới sự chứng kiến của bố mẹ chúng tôi."

"Gia đình anh thực sự rất kỳ quái." Người phụ nữ lớn tuổi nói: "Khó trách anh trai của anh đã rủ cháu gái tôi đi nhảy lầu ở cùng một nơi để chứng minh tình yêu vĩnh cửu."

"Điều này cũng không trách anh trai tôi được. Gia đình các người xưa nay đã nổi tiếng với truyền thống đàn ông trong nhà đi nhảy lầu tự tử. Chị dâu tôi bị nhiễm phong tục này, chị sợ sau khi anh tôi chết sẽ không có người chăm sóc nên đã đi trước anh tôi."

"Hừm…" Người phụ nữ lớn tuổi không tranh luận thêm nữa, bà thúc giục nói: "Muốn làm gì cũng nhanh nhanh lên chút, ta buồn ngủ rồi."

"Được rồi."

Người thanh niên mặc bộ âu phục màu đen đi đến bên một chiếc cáng, anh gỡ tấm vải trắng trên cáng ra rồi xốc thi thể bên trong lên. Đó là thi thể của Lưu tiểu thư.

Cô Lưu được bế đặt vào một chiếc ghế, sau đó cô được trói vào ghế bởi những sợi dây nhựa dẻo để cho cô có tư thể ngồi đoan trang.

Sau đó, người đàn ông mở vải trắng trên cáng của anh trai mình, rồi bế anh ta đặt vào ghế bên cạnh cô Lưu.

Tuy nhiên, thi thể của anh trai thanh niên đó không cần trói vào ghế vì tư thế ngồi của anh ta đã đủ trang nghiêm.

Người đàn ông mặc âu phục có hơi ngạc nhiên nhưng có vẻ không bận tâm lắm.

"Hai đứa bé ngốc này, sao lại phải khổ như thế chứ?"

Người phụ nữ lớn tuổi cố vắt ra vài giọt nước mắt, quả nhiên khóc là việc thực sự rất khó khăn.

Người phụ nữ trung tuổi an ủi người phụ nữ lớn tuổi nhất.

Người phụ nữ nhỏ tuổi nhất lại an ủi người phụ nữ trung tuổi.

Cứ thế, ba người phụ nữ lại rúc vào nhau, an ủi nhau rồi lại than khóc.

Cặp vợ chồng đã chết ngồi đó, lạnh băng,

Hai mắt họ nhắm nghiền,

Chính họ không thể nhìn thấy những gì diễn ra được nữa.

Các món ăn được bày biện trên bàn là chuẩn bị cho họ,

Nhưng hình như những món này không liên quan gì đến họ cả.

Người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen cài lên ngực anh trai mình một bông hoa hồng, vốn muốn bầu không khí thêm sự hoan hỉ của lễ cưới nhưng ngược lại, bông hoa làm căn phòng đã lạnh lẽo lại càng trở nên lạnh lẽo hơn.

"Đừng mở con mắt họ ra, đừng làm phiền họ."

Một trong những người thân của cô Lưu nói khi thấy người đàn ông mặc bộ đồ đen có ý định dùng băng dính dán hai mắt của thi thể lên.

Cô ấy đồng ý cuộc hôn nhân này đã phải vượt qua rất nhiều trở ngại về tâm lý. Bây giờ ngồi trên bàn ăn cùng với hai thi thể, cảm giác như đang ngồi trên bàn chông. Nếu còn mở mắt của thi thể ra, chắc hẳn cô ấy không thể ngồi yên nữa.

Người đàn ông ban đầu có chút sửng sốt nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Ngay lập tức, người đàn ông lại đến bên một chiếc cáng cứu thương khác, nói:

"Mẹ ơi, hôm nay là ngày vui của anh cả, mẹ hãy đến mà xem này."

Người đàn ông kéo tấm vải trắng ra rồi bế xốc lên một thi thể của một người phụ nữ trung tuổi.

Bà ấy đang mặc một chiếc sườn xám, trong bà ấy rất giàu có và quý phái. Có lẽ bà ấy đã chết nhiều năm, ngay cả dùng những biện pháp chống phân hủy tốt nhất cũng không thể giữ lại triệt để hình ảnh của bà ấy.

Sâu dưới da bà ấy có một túi màu xanh lục, nó được đặt ở đó để ngăn chặn sự phân hủy của cơ thể càng nhiều càng tốt.

Người đàn ông đặt mẹ vào ghế sát bên người phụ nữ trung tuổi.

Người phụ nữ trung tuổi rất sợ hãi nhưng cũng không dám nói gì.

Người phụ nữ trẻ thoáng nhìn qua thi thể của bà ấy cũng không dám quay sang nhìn lại lần thứ hai.

Cuối cùng,

Người đàn ông đến bên chiếc cáng thứ tư rồi nói"

"Bố ơi, hôm nay là ngày lễ thành hôn của anh cả. Bố hãy dậy đi…""

"Ai?"

Dưới tấm vải trắng truyền đến một câu trả lời.

Người đàn ông mặc âu phục tỏ rõ sự lo sợ trên mặt,

Ba người phụ nữ trên bàn bắt đầu run rẩy, cô gái trẻ gần như hét lên nhưng cô đã ngay lập tức che miệng mình lại.

Ngay cả vị linh mục kia cũng ngẩng đầu lên một cách nghi ngờ, anh ta thực sự không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.

Người đàn ông mặc âu phục không còn dám đưa tay vén tấm vải trắng lên.

Nhưng người nằm trên cáng đã chủ động mở tấm vải ra.

Thì ra là Chu Trạch. Lúc này, anh vươn vai rồi lắc lắc cái cổ mỏi nhừ của mình, có chút áy náy nói:

"Thật xin lỗi, chiếc gối của tôi hôm nay đã bị người khác chiếm đoạt, nên tôi đã mượn tủ đông nhà các người ngủ một giấc.

Cũng không tệ lắm,

Chi là ngủ trong tủ hơi lâu, người tôi hơi bị cứng lại rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.