Khoảng Cách 1000 Bước Chân

Chương 4-4: Trở lại quê nhà (Tiểu tử thối vận người đúng đen)




Cửa hàng của Hứa Thanh Lãng hiện đang đóng cửa, nhưng cửa chưa đóng hoàn toàn, cửa cuốn được kéo xuống một nửa và Bạch Oanh Oanh đang ngồi bên trong chơi trò chơi.

Oanh Oanh đang chơi trò "ăn gà". Nghe nói trong trò chơi đó có rất nhiều hack, hack nhiều đến mức nhiều như kiến. Trong game, hack được gọi là "thần tiên", cho nên trò chơi này còn được gọi là cuộc chiến giữa các thần tiên.

Nhưng khi nhìn Oanh Oanh mê mẩn trò chơi đó, Chu Trạch bỗng cảm thấy trò chơi này và những người chơi còn lại rất đáng thương, bởi vì, họ có thể không biết, đối thủ của họ không chỉ có hack mà còn có cả cương thi!

Hứa Thanh Lãng hẳn là đang đi tìm chỗ thích hợp cho cửa hàng mới, Chu Trạch cũng quyết định như vậy. Nếu không có đủ tiền, anh có thể mượn tạm Hứa Thanh Lãng. Hơn nữa, cô gái hôm nọ cũng nói sẽ đóng góp cổ phần vào hiệu sách.

Tóm lại, nếu buông xuống cái tôi của bản thân, tiền vẫn rất dễ vay.

Nơi này thực sự không thể ở được nữa. Có lẽ không lâu thôi, không chỉ có tài xế taxi mà sẽ còn có cả hàng đoàn khách đến tham quan ở chỗ đáng sợ này.

Sẽ có một đoàn khách xuống xe, người hướng dẫn viên sẽ vẫy vẫy cây cờ và bắc loa lên giới thiệu:

"Du khách chú ý, du khách chú ý, chúng ta đã đến điểm tham quan tiếp theo.

Thông Thành có rất nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng, nhiều địa điểm đầy sự bí ẩn và ma quái thu hút khách du lịch, nhưng có lẽ "hiệu sách đêm khuya"- hiệu sách ngay trước mặt các bạn đây, được cho là nơi đáng sợ nhất.

Ở đây vô cùng nguy hiểm, đã có nhiều vụ án mạng xảy ra ở đây nhưng không rõ nguyên do. Mọi người không nên tới quá gần hiệu sách ma quái đó, nhưng có thể ở ngoài và nhớ để ý khoảng cách an toàn thì được.

Đừng nên chụp ảnh với đồ vật ở đây. Nó giống như việc khi đến lăng mộ Tần Thủy Hoàng chúng ta không nên chụp ảnh với các chiến binh bằng đất nung. Những đồ vật ở đây tựa như những đồ dùng cho người chết, khi chụp ảnh với nó sẽ không may mắn!"

Chu Trạch cả thấy những điều anh đang tưởng tượng sẽ diễn ra vào một ngày không xa. Câu lạc bộ yêu thích chuyện kinh dị đã tìm đến đây để khám phá là minh chứng cho suy nghĩ của Chu Trạch.

Hơn nữa, sau khi tìm đến đây, hai người trong câu lạc bộ đã chết một cách đầy bí ẩn càng gia tăng thêm bầu không khí ma quái ở nơi này.

Đẩy cửa bước vào hiệu sách, Chu Trạch thấy lão đạo ngồi đó, nhắm mắt. Lũ trẻ đã nô đùa ở đó một hồi lâu, truyền hình trực tiếp đang phát sóng nhưng ông cũng không mở mắt ra.

Điều đó cũng chính như bạn không thể chắc chắn rằng, mình đang chơi trò "ăn gà" với người sống hay đang chơi với cương thi,

Không thể nào biết được qua màn hình máy tính người chơi cùng bạn đang sống hay đã chết.

Trên thực tế, chương trình trực tiếp có rất ít người xem vì không phải ai cũng rảnh trong thời gian chương trình đang phát cả.

Ông lão đã chiến đấu trong một thời gian dài, hiện tại, ông chỉ chuyên tâm bảo vệ cô gái tên Đường Thơ kia. Không phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô ấy nhưng ông rất có trách nhiệm.

"Ông chủ, anh về rồi."

Tiếng bước chân của Chu Trạch đã đánh thức ông ấy. Lão đạo nhanh tay lau đi chỗ nước miếng bị chảy ra ở khóe miệng khi đang ngủ.

Chu Trạch gật đầu và đi thẳng lên tầng hai.

Đường Thơ vẫn nằm đó, cô ấy vẫn chẳng khác gì một cái xác ướp, nhưng vết thương của cô thực sự bình phục rất nhanh. Khi thấy Chu Trạch, cô ấy mở to đôi mắt, như đang nhìn lên trên trần nhà. Bên cạnh cô ấy còn có kẹo và nước nữa.

Cô ấy không cần mọi người giúp mình ăn uống và thay đồ, bởi vì cô có thể dùng sức mạnh khống chế đồ vật của mình để làm những việc đó.

Khi Chu Trạch đi đến, một viên kẹo tự động bóc vỏ và bay đến miệng của Chu Trạch. Chu Trạch mở miệng và ngậm viên kẹo.

Sau đó, Chu Trạch ngồi xuống bên cạnh Đường Thơ.

Hai người im lặng, không nói gì. Thực sự giữa hai người họ không có chuyện gì để nói. Chu Trạch cứ ngồi im lặng như vậy, nửa tiếng sau, anh đứng dậy và chuẩn bị đi xuống dưới.

"Anh đi tìm một bác sỹ tâm lý?" Đường Thơ hỏi.

Chu Trạch gật đầu.

"Nhưng không giúp được gì phải không?"

"Không, nhưng vẫn có một chút hữu ích." Chu Trạch đáp.

Tuy nhiên, chỗ anh thịt hầm nhà Vương Kha anh vẫn không muốn ăn.

"Ừ." Đường Thơ dần dần nhắm hai mắt lại, hình như cô đang rất mệt, nhưng cô ấy vẫn cố nói: "Giúp tôi gọi nữ cương thi lên đây."

Chu Trạch gật đầu và chuẩn bị đi xuống.

"Anh lại sắp lừa phỉnh tôi tiếp à?" Đường Thơ hỏi.

"Bị cô phát hiện rồi." Chu Trạch cảm thấy xấu hổ: "Tôi đã quen nằm dùng Oanh Oanh để gối đầu trong lúc ngủ cho nên tôi không thích cho người khác mượn."

"Nhưng nếu thiếu cô ấy tôi không thể nghỉ ngơi, vết thương tôi sẽ không thể hồi phục nhanh được."

"Mối quan hệ giữa tôi với cô là gì? Việc giao ước của tôi với cô coi như đã thự hiện xong, nếu muốn thêm thứ khác thì cô cũng cần đem điều kiện khác ra trao đổi với tôi."

"Tôi sẽ nói cho anh biết vị trí của một quỷ sai khác ở Thông Thành, trên đường tôi cùng lão đạo chạy trốn đã ẩn náu ở chỗ hắn đầu tiên, nhưng khi thấy hắn có một vài vấn đề, cuối cùng chúng tôi mới quyết định đến chỗ anh."

"Có vẻ cái này không có giá trị với tôi." Chu Trạch nhún vai.

"Dựa theo tình hình hiện nay thì Thông Thành chỉ là một thành phố nhỏ, nó chỉ nên có một quỷ sai, không nên có hai. Vì vậy, anh nên tìm đến chỗ hắn xem xét tình hình, coi như thu được một chút chiến tích."

Chu Trạch vẫn không hề bị lay động: "Tôi không có hứng thú."

Nếu thực sự có chuyện này, chắc hẳn tiểu Louli đã đi làm rồi.

Về tiểu Louli mà nói, Chu Trạch tin rằng cô ấy không bị ám ảnh bởi những cảm xúc cũ, cụ thể như rất nhiều lái xe đã bị cô dọa đến mức xảy ra tai nạn nhưng cho đến nay, con số ấy vẫn không dừng lại.

"Vậy anh không có gì để cho tôi sao?"

"Trước mắt cứ thế đi đã."

Chu Trạch đi xuống cầu thang, anh không nói gì với Oanh Oanh cả. Như anh đã nói, Oanh Oanh là cái gối của anh, thiếu cái gối ấy anh không thể ngủ ngon được.

"Ông chủ, tối nay ông ăn gì?" Lão đạo chỉ vào cửa hàng sát vách nói: "Ông chủ tiệm mỳ vẫn chưa quay lại."

"Nếu thế ông sẽ nấu ăn chứ?"

"Vâng."

"Ông sang bên kia tìm nguyên liệu rồi nấu nhé."

Nói xong, Chu Trạch bước đến sau quầy rồi ngồi xuống.

Lão đạo chạy đến quán của Hứa Thanh Lãng để nấu ăn. Hiệu sách lập tức yên tĩnh trở lại.

Tuy nhiên, không lâu sau đó, trước cửa hiệu sách có xuất hiện một cô gái. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu đen, quấn khăn choàng kín cổ.

Mặc dù thời gian này không khí có lạnh hơn một chút nhưng không đến nỗi phải ăn mặc kín như thế.

Cô gái nhìn Chu Trạch qua cửa kính nhưng anh lại không có phản ứng gì.

Cuối cùng, cô gái đẩy cửa bước vào. Cô ấy bước đến trước mặt Chu Trạch, cởi khăn quàng cổ và nói với giọng khẩn thiết.

"Giúp tôi với."

Chu Trạch cầm chén trà lên và nhấp một ngụm nhỏ nhưng trên mặt vẫn không có một chút phản ứng.

"Tôi cầu xin anh, anh hãy giúp tôi." Cô gái ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên đùi của Chu Trạch, "Miễn là anh giúp tôi, anh có yêu cầu gì tôi cũng sẽ làm."

Cô gái này không biết có ý gì mà lại đặt hai bàn tay trắng nõn lên đùi một người con trai như thế.

Chu Trạch lập tức dùng tay để khẽ đẩy bàn tay cô gái kia khỏi đùi của mình. Cô ấy ngồi trên sàn, có chút lúng túng.

Đặt quyển sát trên tay xuống, Chu Trạch nói: "Tôi không nghĩ cô lại đến đây."

Vâng, Chu Trạch sợ rằng mình sẽ bị vu oan như người thầy giáo đã tự tử, anh nghĩ rằng cô ấy đến đây vì mục đích không tốt, nhưng xem ra suy đoán của anh không đúng.

Khi suy nghĩ về điều đó, Chu Trạch hiểu rằng cô gái trẻ là vị thành niên, ngay cả khi cô là người sai nhưng cuối cùng mọi người vẫn quay sang thông cảm với cô, cho rằng cô đang còn nhỏ tuổi, chưa ý thức được hành vi của mình.

"Anh đã xem tin tức chưa? Bố mẹ ruột của tôi đã tìm thấy tôi. Họ muốn tôi quay về hiến tủy để cứu đứa con trai út của họ- cái người mà tôi gọi là em trai.

Khi nói những lời này, trong mắt cô ánh lên một chút nham hiểm.

Cô ấy vốn không phải là một người tốt lành gì. Ngay cả khi người giáo viên bị cô vu oan đến mức phải tự tử, cô vẫn sống hạnh phúc, như không có chuyện gì xảy ra.

Cũng bởi vậy, khi xuất hiện một gia đình đột nhiên tìm kiếm cô, nói họ là ruột thịt của cô, cô đã không nhận họ, chắc cũng bởi vì gia đình bố mẹ ruột của cô chẳng mấy giàu có, chỉ là gia đình bình thường, không có tài sản gì cho cô bòn rút được.

Hơn nữa, họ tìm cô với mục đích là cứu đứa con trai đang bị ung thư máu.

Đúng là trò cười!

Trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra!

"Cô và Lâm Di rất thân. Tôi chỉ là một người đi ở rể, tôi không thể giúp gì cho cô được. Tôi chỉ có thể trông coi được hiệu sách của mình thôi, xin lỗi cô."

"Tôi xin anh, hãy đến gia đình bố mẹ ruột tôi như cái lần anh đến tìm tôi đêm hôm đó."

Nói xong, cô cắn môi, trong đầu óc cô lại nhớ về hình ảnh của tối hôm đó. Hôm đó cô đã thực sự bị dọa đến hồn bay phách lạc, phải mất mấy ngày sau mới hoàn hồn lại được.

"Ồ, thế thôi sao?" Chu Trạch hỏi

"Vâng, vậy là đủ rồi. Tôi chỉ mong họ đừng quấy rầy tôi và đừng đến làm phiền tôi nữa." Cô gái kiên quyết nói.

"Nói thật, khi xem tin tức, tôi đã thấy cô chị hai đó rất đáng thương. Cô ấy chẳng khác gì một món đồ của cha mẹ ruột."

"Cha mẹ ruột tôi thật thực sự không bằng loài cầm thú, thú dữ cũng không đối xử với con mình như vậy." Cô gái nghiến răng nghiến lợi nói.

Chu Trạch cúi đầu xuống, nhìn cô gái đang ngồi bệt trên sàn, nói: "Nhưng khi biết được cô gái đáng thương đó là cô, tôi cảm thấy rất tuyệt."

"...….." Cô gái.

Nhưng sau tất cả, cô gái đã trải qua rất nhiều chuyện khổ sở, trải qua những chuyện bão táp trong cuộc đời. Bố nuôi của cô- người nằm liệt trên giường, ông ấy đã không chịu đựng nổi nhưng cô gái này vẫn kiên cường. Như thế đủ thấy cô ấy rất mạnh mẽ.

Trên thực tế, cô như một bông hoa dại ở bên vệ đường, liên tục trải qua gió mưa bão bùng như bông hoa ấy vẫn đẹp, không những thế hương sắc lại càng hoàn thiện hơn,

Bông ấy mạnh mẽ và đẹp gấp vạn lần so với những bông hoa được trồng trông nhà kính.

"Tôi có thể làm cho anh cảm thấy thoải mái hơn."

Cô gái nhìn thẳng vào Chu Trạch: "Miễn là anh giúp tôi, tôi sẽ đáp ứng hết những điều anh mong muốn."

"Cô có thấy Lâm Di đẹp không?" Chu Trạch đột nhiên hỏi.

"Cái này... cô ấy rất đẹp. "

"So với Lâm Di thì cô thấy cô thế nào?"

"Cô ấy đẹp hơn tôi." Cô gái trả lời.

"Tôi nói cho cô biết. Chị gái của Lâm Di còn xinh đẹp, hấp dẫn, tài giỏi hơn Lâm Di rất rất nhiều lần.

Dù cô ấy có mặc áo blouse nhưng nhìn cô ấy vẫn rất dịu dàng. Vậy, xin hỏi, cô dựa vào cái gì để quyến rũ tôi?"

Chu Trạch muốn nói rằng bác sỹ Lâm vẫn là một trinh nữ nhưng cảm thấy điều đó hơi sai sai nên đành thôi.

"Nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ chết tại đây cho anh xem!"

Cô gái lấy từ trong người ra một con dao nhỏ rồi nhắm ngay vào cổ của mình."

"Haha, cô cứ tự nhiên, việc đó tôi muốn còn không được….."

"Phập!"

Chiếc dao đâm thẳng vào cổ của cô,

Rất đột ngột!

Rất dứt khoát!

Đột ngột đến mức khiến người ta không thể ngờ được!

Máu tươi từ cổ cô gái bắn ra tung tóe lên mặt Chu Trạch, khiến anh vô cũng sững sờ.

Đôi mắt cô gái mở to, khuôn mặt cô biểu hiện một thái độ vô cùng ngạc nhiên và rồi cơ thể từ từ ngã về phía sau.

Chu Trạch bỗng nhiên đứng dậy và hét lớn lên trên lầu"

"Đường Thơ, cô làm phải không? Cô muốn làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.