Khoan Thai Đến Chậm

Chương 43: Biến hóa




Vừa nhìn thấy màn này, Hướng lão đầu đang ngồi trên tảng đá khác bỗng hừ một tiếng, tỏ vẻ không hài lòng.

Lão cho rằng Yến Đông Lâu quả thực không làm việc đàng hoàng. Tuyết Oa Oa ở trong nước là tinh linh nhạy cảm như thế nào chứ, nếu trên bờ xuất hiện mùi máu tanh, lại có một con mèo mun lớn nuốt cá bạc trước đám đông như thế, để cho Tuyết Oa Oa cảm nhận được thì làm sao nó còn có thể cắn câu chứ?

Hơn nữa Hướng lão đầu cũng cảm thấy con mèo mun lớn quả thực không giống những con mèo bình thường khác, không chỉ to lớn mập mạp, mấu chốt là trên người nó tỏa ra khí tức yêu quái kỳ dị, khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Đây tuyệt đối là một con mèo mun thông linh.

Mèo mun lớn tựa hồ đã nhận ra sự bất mãn của Hướng lão đầu, nhàn nhã phun con cá bạc trong miệng ra, dùng chân trước mập mạp nhấn nhấn mạnh lên, híp mắt, vươn răng nanh sắc nhọn nhìn về phía Hướng lão. Ngay sau đó ngậm con cá bạc đang liều mạng giãy dụa, trong nháy mắt đã rời khỏi tảng đá Yến Đông Lâu đang ngồi, chạy đến một chỗ rất xa đầm nước sâu, từ từ hưởng thụ.

Chốc lát sau, Hướng lão đầu cũng câu được một con cá bạc béo mập. Lão kéo cá bạc lên khỏi mặt nước, để nó treo lơ lững ở giữa không trung, quan sát một cách rất cẩn thận. Hướng lão gật đầu một cái, tỏ vẻ rất hài lòng, sau đó lại đem con cá thả trở lại trong nước, mặc cho con cá bạc này có giãy dụa thề nào thì lão cũng không thèm để ý tới.

Lão đã quyết định dùng con cá bạc này làm mồi nhử, chờ Tuyết Oa Oa cắn câu.

Tân Lâm cảm thấy có chút kỳ lạ, nhỏ giọng hỏi:

- Tuyết Oa Oa trưởng thành lớn bao nhiêu?

Tiêu Phàm đáp:

- Căn cứ theo những gì ghi chép trong sách cổ thì Ngọc Giao trưởng thành dài khoảng ba đến bốn thước, nặng bảy đến tám chục cân. Chuẩn mực đo lường thời cổ đại có chút khác biệt với hiện nay, chuyển đổi theo đơn vị đo hiện tại thì kích thước nó chắc dài sấp sỉ một thước, nặng trên dưới sáu mươi cân. Đương nhiên mỗi con sẽ có sự khác biệt, số liệu sẽ có chút sai số.

- Vậy lão ta dùng lưỡi câu nhỏ dùng để câu cá bạc có thể câu được Tuyết Oa Oa nặng như vậy sao?

Tân Lâm không thấy Hướng lão đầu đổi lưỡi câu, cũng không thấy lão đổi dây câu.

Tiêu Phàm mỉm cười, nói:

- Ở mặt này, bọn họ mới là người nhà nghề, chúng ta ngồi chờ là được rồi.

Mỗi nghề nghiệp đều có kỹ thuật chuyên môn riêng!

Từ trước đến nay, Tiêu Phàm luôn tin tưởng vào câu này.

Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, Yến Đông Lâu lại câu được con cá bạc to lớn thứ hai. Tuy nhiên phương pháp của Yến Đông Lâu và Hướng lão đầu không giống nhau. Sau khi Yến Đông Lâu câu xong cá bạc thì để cá ở trên bờ, đổi dây câu và lưỡi câu, móc lưỡi câu vào miệng cá bạc rồi bỏ trở lại trong nước.

Thung lũng lại khôi phục vẻ yên tĩnh lần thứ hai.

Chỉ có thác nước chảy nện vào mặt nước phát ra tiếng ào ào thôi.

Bốn người tựa như bốn pho tượng ngồi vững vàng trên ba tảng đá, không hề nhúc nhích, chỉ có Hướng lão đầu thỉnh thoảng sẽ cầm lấy cái hồ lô treo ở bên hông lên, uống hai hớp, cũng không biết là rượu hay là nước nữa. Dù sao thì người lớn tuổi, thân thể không thể so sánh với thanh niên được, chốc chốc phải bổ sung một chút thể lực.

Mặt trời dần dần lên đến đỉnh đầu.

Đã đến giữa trưa!

Cũng may là tiết trời đã là mùa thu, nơi này lại ở trong núi lớn nên không có nóng bức, ngược lại trong người rất ấm áp, cho người ta một cảm giác rất thoải mái. Mèo mun lớn đã sớm ăn xong cá bạc, quay trở lại nằm cạnh chân Tiêu Phàm, thỉnh thoảng liếm liếm miệng, dường như rất mãn nguyện.

Cả hai người đều dùng cá bạc sống làm mồi nhử, chúng nó đã sớm vùng vẫy đến không còn sức lực, chỉ chậm rãi bơi lội trong nước, nhưng khó có thể kéo nổi cần câu. Hướng lão đầu và Yến Đông Lâu đều như núi nhỏ bất động.

- Là Tuyết Oa Oa...

Yến Đông Lâu không nhịn được kêu lên thành tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần kinh ngạc nhiên.

Tuy rằng cái đầu hình bầu dục đó chỉ nhô lên mặt nước trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn, chỉ như sao xẹt trong phút chốc thôi. Nhưng Yến Đông Lâu vừa nhìn đã biết đó chắc chắn là Tuyết Oa Oa.

Tinh linh trong nước này cuối cùng đã lộ diện rồi.

Tuy nơi nó xuất hiện cũng trong đầm sâu nhưng lại cách xa chỗ Hướng lão đầu và Yến Đông Lâu, dường như nó không hề có dấu hiệu muốn cắn câu.

Hướng lão đầu vẫn ngồi vững tựa bàn thạch như trước, không hề có chút tiếng động nào cả.

Ngược lại cá bạc vốn đã không còn sức lực bỗng nhiên lại hoạt động mạnh, liều mạng bơi lội trong nước, giống như là đang né tránh ôn thần hay quái thú gì đó vậy. Kỳ nhông thông thường vốn là loài động vật ăn thịt, tính nết hung mãnh. Lấy côn trùng; cá; tôm; ba ba; ếch; rắn; chuột làm thức ăn, thậm chí còn có thể bắt những loài chim săn mồi dưới nước nữa. Tuyết Oa Oa này chính là loài biến dị của kỳ nhông bình thường, nhưng có lẽ thói quen ăn uống của nó cũng giống nhau.

Cá bạc chính là mỹ vị.

Tiêu Phàm cùng với Tân Lâm vốn ngồi bất động cũng đưa mắt nhìn sang.

Cây cần câu đen sì vốn được Hướng lão đầu cầm chắc ở trong tay, bỗng thòng xuống mặt nước. Hướng lão đầu vốn đang bất động, rốt cuộc cũng đứng dậy, kéo cần câu với tốc độ cực nhanh, kéo con cá bạc đang ở trong nước lên bờ. Cây cần câu ngắn đen nhánh thoáng xuất hiện dấu hiệu bị kéo cong.

Mắc câu!

Trọng lượng của cá bạc tuyệt đối không thể đem cây cần câu to ngắn này kéo cong được.

Cây cần câu rõ ràng chịu sức nặng hơn chục cân.

Đến lúc này, tất cả lực chú ý đều bị cần câu cùng với dây câu hấp dẫn, người nào cũng nín thở không dám phát ra tiếng động, nhìn chằm chằm vào mặt nước, muốn xem lúc Tuyết Oa Oa nổi trên mặt nước có hình dáng ra sao?

May là Hướng lão đầu trước sau như một vẫn bình tĩnh như thường. Một ông lão tinh thần khỏe mạnh, dáng dấp tựa cao nhân gió thổi không động như Hướng lão cũng bắt đầu khẩn trương, hai tay cầm chắc cần câu, không ngừng kéo kéo, muốn làm tiêu hao sức lực của Tuyết Oa Oa. Tuyết Oa Oa nặng đến mấy chục cân, ở trong nước lại có sức mạnh kinh người hơn. Hướng lão đầu biết bản thân mình nặng chưa tới tám mươi cân, so với trọng lượng của Tuyết Oa oa chênh lệch không xa, tuổi cũng hơn thất tuần, gầy còm, nếu cứ hao tổn sức lực như thế này nữa thì không biết được bên nào sẽ giành được phần thắng.

Tân Lâm thấp giọng nói:

- Có cần đến đó giúp ông ấy hay không?

Tiêu Phàm lắc đầu, nói:

- Không cần, câu cá coi trọng trình độ điêu luyện, cùng với lực đạo mạnh yếu. Lúc này dù chúng ta qua đó cũng không giúp được gì.

Đúng vào lúc này, Hướng lão đầu cảm thấy sức mạnh từ cần câu truyền tới đã có chút giảm, chợt hét lớn:

- Lên!

Hai tay dùng sức đến nỗi run bần bật cả lên, cố gắng nâng cần câu lên, chỉ thấy một con kỳ nhông màu trắng thật lớn đang cắn con cá bạc ngân kia, cả hai bị kéo lên mặt nước cùng một lúc. Con kỳ nhông đó dài chừng sáu đến bảy thước, khắp người nửa trong suốt, cắn chặc cá bạc, cái đuôi dài đang vũng vẫy trong nước.

- Không tốt...

Hướng lão đầu thấy tình hình như thế thì hét to một tiếng, mặt mày biến sắc, tràn đầy vẻ kinh hãi.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, cái miệng rộng của Tuyết Oa Oa ra sức cắn chặt, đem thân thể của cá bạc cắn đứt đoạn, máu văng khắp nơi, một tiếng "Tỏm" vang lên, Tuyết Oa Oa lại rơi trở lại trong nước.

Hướng lão đầu kinh ngạc nhìn nửa con cá bạc đang treo lơ lửng trên lưỡi câu, mặt mày lúc xanh lúc trắng, cắn răng nghiến lợi mắng:

- Không ngờ thứ này giảo hoạt như thế...

Nước trong đầm sâu thăm thẳm, không nhìn thấy đáy, mắt cảm giác thấy Tuyết Oa Oa đã nuốt cá bạc vào bụng rồi, không ngờ nó lại cắn đứt nửa con cá bạc, tranh cao thấp với Hướng lão đầu. Dường như nó đã nhìn ra được "Dụng tâm hiểm ác" của Hướng lão nên nó không chịu đem cả con cá bạc nuốt vào bụng. Cuối cùng ngay lúc cá bạc treo lơ lửng trên không trung, mượn sức của Hướng lão cùng với trọng lượng cơ thể mà đem thân thể con cá bạc xé thành hai khúc.

Chốc lát sau, đầu Tuyết Oa Oa lại nổi lên mặt nước, nửa đoạn cá bạc trong miệng nó đã bị ăn sạch sẽ, hướng về phía Hướng lão đầu mà kêu hai tiếng "Chít chít", dương dương đắc ý vẫy vẫy đuôi, rồi chui vào trong nước, biến mất không thấy bóng dáng.

Bị một con súc sinh trong nước coi thường như thế, Hướng lão đầu tức đế muốn ói máu.

Yến Đông Lâu cũng đứng chết lặng, không ngờ Tuyết Oa Oa lại xảo quyệt tới mức đó.

Tuyết Oa Oa giống như con mèo mun lớn mà Tiêu Phàm nuôi kia, cũng là loài vật có linh tính vậy.

Sự kinh ngạc trên mặt Yến Đông Lâu vẫn chưa biến mất thì cần câu bên đó của hắn cũng có động tĩnh, cá bạc móc trên lưỡi câu bỗng nhiên nhảy ra khỏi mặt nước, dáng vẻ của nó dường như rất lo sợ. Ngay sau đó, mặt nước xuất hiện sống lưng nửa trong suốt của Tuyết Oa Oa, tựa như đang trên đùa cá bạc đang bị móc trên lưỡi câu kia, liên tục bơi vòng quanh cá bạc, nhưng lại không hề mở miệng.

- Đừng câu, thứ này đã luyện thành tinh rồi đấy, cẩn thận coi chừng nó cắn đứt dây câu của cậu đấy.

Hướng lão đầu đứng sững sờ nửa buổi, mới hung hăng đem nửa con cá bạc trên lưỡi câu gỡ xuống, mạnh mẽ ném vào trong nước, nổi giận đùng đùng hét lên.

Câu cá đã một đời, nhưng lão chưa từng mất mặt như hôm nay.

Yến Đông Lâu không quan tâm, trừng to mắt, cắn chặt răng, hay tai nắm chặt cần câu trúc tương phi, nhìn chằm chằm con cá đang bơi lội vòng quanh trong nước, tựa như một con yêu quái đang thăm dò thức ăn.

Trán bất tri bất giác ướt đẫm mồ hôi, nhưng Yến Đông Lâu lại dường như không hề có cảm giác.

Hướng lão đầu đã thu hồi dây câu, ném cần câu đen nhánh sang một bên, mở nắp hồ lô mang bên hông, rót từng ngụm ngụm vào cổ họng, lại thở dài. Lão chỉ cảm thấy vô cùng bực bội, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn sang Yến Đông Lâu.

Biết đâu vận khí của Yến Đông Lâu lại tốt hơn lão thì sao.

Lão biết Yến Đông Lâu đã đổi lưỡi câu, dây câu to hơn, đây chính là điểm chứng tỏ Yến Đông Lâu cẩn thận hơn so với lão. Nếu lần này Tuyết Oa Oa lại giở mánh cũ, muốn cắn đứt nửa con cá bạc thì nó sẽ bị mắc lừa. Yến Đông Lâu còn cẩn thận lấy những bộ phận trên thân thể cá bạc giấu kín lưỡi câu đi.

Sau khi chơi đùa một hồi, con Tuyết Oa Oa đó dường như đã bắt đầu chán nản, chợt mở miệng rộng ra, hung hăng cắn dây câu phía trước cá bạc.

- Mau kéo lên!

Hướng lão đầu quát chói tai.

Con Tuyết Oa Oa này quả nhiên đúng như lão đoán, nó muốn cắn đứt dây câu. Hàm răng của Tuyết Oa Oa trắng tinh lại sắc bén, cắn đứt dây câu cũng không phải là chuyện khó khăn với nó.

Thừa dịp Tuyết Oa Oa đang cắn dây câu, nhanh chóng kéo lên, có thể mượn tác dụng của quán tính, có thể kéo Tuyết Oa Oa lên bờ cũng chưa biết chừng. Tuyết Oa Oa là động vật vừa sống trên cạn vừa sống dưới nước, coi như kéo được nó lên bờ, cũng chưa chắc không thể chạy thoát. Nhưng hiện tại, Tiêu Phàm và Tân Lâm đều ở đây, một khi Tuyết Oa Oa lên bờ mà muốn chạy thoát, thì sợ rằng không dễ dàng như vậy đâu.

Hai tay Yến Đông Lâu nắm chặc cần câu, ngay lúc Tuyết Oa Oa đang cắn dây câu, hai tay hắn chợt giương lên cao. Cần Câu trúc tương phi đã bị kéo cong thành một cây cung, sau đó lại bắn ra thẳng tắp. Lực quán tính mạnh mẽ quả nhiên kéo con Tuyết Oa Oa xảo quyệt lên khỏi mặt nước, vẽ thành một đường vòng cung thật đẹp trên không trung, lấy tốc độ cực nhanh bay lên tảng đá.

- Tốt!

Hướng lão đầu không nhịn được quát lớn tiếng.

Thế nhưng rõ ràng là tiếng hoan hô này phát ra còn quá sớm.

- Tủm!

Tuyết Oa Oa lại lần nữa rơi xuống nước, Yến Đông Lâu chỉ cảm thấy sức lực cực mạnh đang cùng giằng co với mình đột nhiên biến mất. Nhất thời đứng không vững, quăng mông, ngã ngồi trên tảng đá. Cần câu trống không, dây câu đã bị Tuyết Oa Oa cắn đứt, cá bạc treo trên lưỡi câu cũng biến mất không thấy bóng dáng.

Tuyết Oa Oa lại lần nữa nổi lên mặt nước, hướng tới vị trí Yến Đông Lâu kêu lên hai tiếng "Chít chít", quẫy đuỗi trong nước, nước văng tung tóe, sau đó chui vào trong mặt nước, không bao giờ lộ diện nữa.

Yến Đông Lâu ngơ ngác nhìn đoạn dây câu bị cắn đứt, sững sờ hồi lâu nói không ra tiếng.

Nhưng mà Tiêu Phàm lại không có nhìn hắn, cũng không nhìn chằm chằm vào đầm nước nữa, mà nghiêng đầu nhìn về con đường núi mà lúc trước bọn họ đã đi tới.

Trên đường núi, một thân ảnh cực kỳ gầy còm đang xông về phía bên này, với tốc độ nhanh như sấm chớp. Tóc hắn rất dài, tung bay trong gió núi, tựa như một lá cờ màu đen vậy.

Yến Đông Lâu nhìn theo ánh mắt của Tiêu Phàm, phút chốc há to miệng, không thể ngờ người ấy lại đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.