Đặng Thông Thiên quan sát Tiêu Phàm mấy lần, đột nhiên hạ giọng hỏi:
- Tiêu tiên sinh à! Xin thứ lỗi tôi múa rìu qua mắt thợ, có phải là thời gian gần đây cậu bị thương không? Nguyên khí dường như không ổn...
Bản thân Đặng Thông Thiên cũng là người trong nghề, lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Phàm thì trong đầu hắn đã nghi ngờ, chẳng qua là Tiêu Phàm có bản lĩnh lớn như vậy, nên hắn không dám tùy tiện nói đến "Y đạo" trước mặt của Tiêu Phàm thôi. Nhưng mà nói chuyện một hồi vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.
Trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Hắn đã từng lĩnh giáo qua công phu của Tiêu Phàm, quả thật vô cùng tinh diệu. Thật sự không biết người nào có bản lĩnh thương tổn đến một cao thủ tuyệt đỉnh thâm tàng bất lộ như vậy?
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Đặng đại ca nói không sai, quả thực là mấy ngày trước tôi bị thương tổn chút nguyên khí, nhưng vấn đề không lớn lắm, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ tốt thôi.
- A, a, thật tốt... Nếu như cậu không chê thì chúng ta đừng ở lại thị trấn này nữa, chúng ta quay về Tây Trại đi. Ha ha, nhà tôi cũng ở Tây Trại, thị trấn này cũng không phải là nơi thích hợp uống rượu, trở về nhà của tôi uống đi. Tôi có ngâm ít rượu thuốc, có thể đại bổ nguyên khí, có lẽ có chút tác dụng với Tiêu tiên sinh đấy.
Đặng Thông Thiên tràn đầy thành ý nói.
Đầu tiên toa thuốc mà Tiêu Phàm kê kia quả thực linh nghiệm như thần, thoáng cái đã giúp hắn thoát khỏi tai họa nhiều năm, trong lòng hắn vẫn đang rất cảm ơn. Thứ hai là phương pháp đạo khí thuật mà Tiêu Phàm dạy cho hắn không những giúp cho luồng nguyên khí nồng hậu trong cơ thể hắn thông suốt, khiến cho việc tu luyện của hắn tiến bộ không ít. Nhưng mà hiện tại, dường như hắn đang gặp phải giai đoạn bình cảnh nào đó mà hắn không thể giải thích được, việc này khiến cho hắn lo lắng không yên bao lâu nay, hắn muốn nhân cơ hội này thỉnh giáo Tiêu Phàm một chút.
- Được, tôi cũng đang muốn hít thở chút không khí trong lành. Yến tiên sinh...
Đặng Thông Thiên biết tâm tư của Tiêu Phàm, vội vàng nói:
- A, nhà của Đông Lâu cũng ở Tây Trại, chúng tôi là đồng hương. Chuyện câu cá thì chúng ta về nhà nói tiếp, Tiêu tiên sinh cứ yên tâm, nói đến câu cá thì ở huyện Khánh Nam này thật sự không có ai qua được Đông Lâu, mà ca ca của hắn còn lợi hại hơn so với cậu ta.... Này, không nói đến việc này nữa. Tiêu tiên sinh chờ một chút, tôi đi lái xe tới đây.
- Được.
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.
Chỉ lát sau, Đặng Thông Thiên đã lái một chiếc xe jeep 212 kiểu cũ tới đây, còn là loại xe có mui bọc bằng vải bạt, nhìn qua xe này đã có rất nhiều năm rồi, cũ hơn so với chiếc xe mà Tiêu Phàm lái đến Lý Gia Thôn nữa.
- Khà khà, Tiêu tiên sinh à! Địa hình nơi này toàn là đồi núi nên loại xe kiểu xưa này rất hữu dụng đấy. Thật là ngượng mà, ủy khuất cho hai vị rồi.
Cái đầu to lớn của Đặng Thông Thiên thò từ cửa xe ra, cười ha hả nói.
- Đặng đại ca khách khí rồi.
Tiêu Phàm không chần chừ, lập tức cùng Tân Lâm ngồi vào ghế sau.
Yến Đông Lâu đem bảy con Xá Lợi Linh Ngư bán cho người đàn ông trung niên kia, cẩn thận lấy xong bốn trăm đồng rồi mới leo lên xe ngồi xuống ghế phụ lái, nhỏ giọng nói:
- Đặng đại ca, phiền anh chạy đến cửa hàng bách hóa đằng trước, em muốn mua chút kẹo đem về, anh cũng biết là anh và mẹ của em rất thích ăn đường...
Nghe ra tình cảm của Yến Đông Lâu với anh và mẹ của hắn vô cùng thân thiết.
Đặng Thông Thiên vung tay lên nói:
- Đi cửa hàng bách hóa làm gì, anh đã sớm mua cho chú rồi, để ở rương ở phía sau, một túi lớn, đủ cho Cửu thẩm và Tây Lâu ăn một trận đã đời.
Yến Đông Lâu sững sờ một chút rồi nói:
- Em làm sao không biết xấu hổ lấy của anh được chứ? Lần nào cũng để anh tốn kém... Đặng đại ca à! Hết thảy bao nhiêu tiền? Em, em trả lại cho anh...
Đặng Thông Thiên tức khắc trừng hai mắt, bực bội nói:
- Trả tiền gì chứ? Chú nhiều tiền hơn anh à?
Dường như Yến Đông Lâu đối với Đặng Thông Thiên vừa sợ vừa kính nể, vừa thấy Đặng Thông Thiên không vui liền rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa.
Tiêu Phàm bật cười.
Phân tích theo tình hình thực tế thì, Đặng Thông Thiên có thể là một người thực sự có tiền. Lần trước hắn mang một viên Hỏa Nham Noãn Ngọc đến khách sạn Khánh Nguyên giao dịch, mặc dù dương khí trên viên ngọc cơ bản đã bị Ô Dương Mộc hút cạn, chỉ còn lại khoảng hai phần thôi, mà thương nhân nhân dược liệu Lĩnh Nam - Vương Chí Cương còn ra giá năm vạn. Tiêu Phàm đổi cho hắn Ngũ Phẩm Diệp Dã Sơn Tham càng có giá trị hơn, khoảng hai mươi lăm vạn. Đặng Thông Thiên lại không phải lần đầu tiên đến giao dịch tại huyện Khánh Nguyên, nếu như mỗi lần mang dược liệu đi giao dịch đều bán với giá tương tự thì tài sản của Đặng Thông Thiên ít nhất cũng khoảng trăm vạn.
Tại một huyện của dân tộc tự trị này, Đặng Thông Thiên có thể được xem là một phú hào.
Đặng Thông Thiên đạp nhẹ chân ga, xe jeep khẽ run lên, vững vàng chạy về phía trước. Thoạt nhìn xe này rất cũ kỹ nhưng không ngờ lại chạy êm như vậy, tiếng động cơ cũng không có ầm ĩ, rõ ràng đã được cải tạo lại.
Tiêu Phàm cười nói:
- Đặng đại ca à! Chiếc xe này tốn của anh không ít tiền phải không?
Đặng Thông Thiên cười ha hả, nói:
- Cũng không tốn nhiều tiền lắm, là một người bạn của tôi tân trang lại. A, bạn của tôi là một ông chủ bán xe ở thành phố, nhưng hắn lại bị bệnh thấp khớp, tôi chỉ cho hắn một chút thuốc, hắn liền tân trang xe này cho tôi.
Tiêu Phàm phá lên cười.
Cái này cũng có thể nói là miễn phí hả?
Nhưng mà Đặng Thông Thiên là một người đàn ông rộng rãi, nếu như đã xem cái ông chủ xe đó làm bạn thì đoán chừng hắn sẽ không tính toán những chuyện lặt vặt như vây.
Đặng Thông Thiên rất có phong thái của người chuyên hành hiệp trượng nghĩa thời cổ đại.
Ngoài dự liệu của Tiêu Phàm, đường núi Tây Trại cũng không có khúc khuỷu lắm, được làm bằng xi măng, tuy đường có chút hẹp nhưng giao thông rất tốt.
Yến Đông Lâu liền giải thích:
- Tiêu tiên sinh, con đường này là do Đặng đại ca bỏ tiền ra tu sửa đấy. Mấy năm nay, việc tu sửa cầu đường, xây dựng trường học, mời giáo viên, đều là do Đặng đại ca tự bỏ tiền túi ra.
Tiêu Phàm nhất thời cảm thấy rất kính nể Đặng Thông Thiên.
Hèn chi Đặng Thông Thiên thường tham dự hội giao dịch ở khách sạn Khánh Nguyên, thì ra tiền kiếm được đều đem đi tạo dựng hạnh phúc ở nơi quê cha đất tổ.
Đặng Thông Thiên khoát tay chặn Yến Đông Lâu lại, nói:
- Khụ khụ, nói những chuyện này làm gì chứ? Lão Đặng ta không lo ăn không lo mặc, từ lúc còn là một thằng nhãi con đã đi làm việc ở những nơi phồn hoa, giữ nhiều tiền trong người có lợi ích gì chứ? Tiền buôn bán kiếm lời phải dùng làm việc tốt, tích chút công đức. Không nói đến kiếp sau, ít nhất cầu cho kiếp này được bình an.
Tiêu Phàm trịnh trọng nói:
- Đặng đại ca à! Mặc kệ anh có tin hay không, tôi xem tướng mệnh kiếp sau của anh thì chắc chắn hai kiếp đều giàu sang.
Thầy tướng số chỉ có thể xem được tướng mệnh kiếp này, không xem được tướng mệnh kiếp sau.
Nói đến luân hồi thì quá mức mờ mịt, tướng mệnh của người thường cũng không có thành tựu thâm sâu như vậy.
Nhưng Tiêu Phàm tu luyện Luân Hồi Thiên trong Vô Cực Cửu Tương Thiên lại không giống với bình thường, xem được tướng mệnh luân hồi, khám phá được luân hồi mới có thể đặt chân đến Thiên Nhân Cảnh, xem được tướng mệnh của vạn vật trên thế gian.
Đặng Thông Thiên ngạc nhiên nói:
- Tiêu tiên sinh à! Cậu có thể xem tướng sao?
Tiêu Phàm mỉm cười, nói:
- Chỉ hiểu sơ sơ thôi.
Tân Lâm liền bĩu môi.
Cái này có thể nói là khiêm tốn thái quá đi. Nếu như nói chưởng giáo chân nhân đời thứ sáu mươi tư của Vô Cực Môn chỉ hiểu biết tướng mênh sơ sơ thì e rằng thiên hạ này không có thầy tướng pháp rồi.
- Ha ha, không nói gạt Tiêu tiên sinh, lão Đặng tôi cũng tin tưởng vào tướng mệnh. Vạn vật đều có tướng mệnh của mình cả, vạn vật đều là pháp! Tuy rằng tôi cũng không có mong muốn phú quý gì, chỉ cầu một đời bình an, nhưng mà nếu như hai đời đều giàu sang thì quá tốt rồi, ha ha...
Đặng Thông Thiên cười sang sảng, vang vọng khắp rừng sâu núi thẳm, chân đạp mạnh ga, xe jeep tựa như muốn bay lên, chạy thẳng về phía trước.
Tây Trại cách huyện Khánh Nam không xa, khoảng chừng mười lăm đến mười sáu cây. Giữa sườn núi có một nơi có tường rào bao bọc, có mội mái ngói mới xây, có một căn nhà gỗ cổ xưa, gà gáy chó sủa, yên tĩnh giống như chốn bồng lai tiên cảnh vậy.
Đặng Thông Thiên giới thiệu, Tây Trại có khoảng bốn đến năm mươi gia đình, dòng họ rất hỗn tạp, có khoảng bảy đến tám dòng họ sinh sống ở nơi này. Trước giải phóng, Khánh Nam vốn là vùng đất mà các dân tộc: Miêu; Dao; Hán; Đồng,.. sống hỗn tạp, có người địa phương, cũng có rất nhiều người tránh né chiến tranh mà chạy đến nơi này. Sau khi chiến tranh loạn lạc kết thúc thì hầu hết mọi người đều trở về quê sinh sống, cũng có một số ít người yêu mến vùng đất non xanh nước biếc, dân chúng thuần phác này, cộng thêm một số người lấy vợ sinh con ở Khánh Nam, nên quyết định ở lại Khánh Nam gây dựng cơ nghiệp.
Qua mấy trăm năm sinh sống sôi nảy nở, đến bây giờ thì Khánh Nam trở thành một thành phố của dân di cư.
Tổ tiên của Đặng Thông Thiên chính là di dân từ vùng đất Ba Thục giàu có đến nơi này. Nghe nói vào cuối nhà Minh, đạo tặc nổi dậy như ong, thổ phỉ tàn sát bừa bãi, phản tặc giết vua cướp ngôi hết sức thảm thiết, không ít người vì bảo toàn tính mạng mà chạy đến vùng đất hẻo lánh này.
Địa thế Tây Trại khá cao, tầm nhìn rộng lớn, không khí trong lành. Tiêu Phàm rất thích nơi này.
Một vùng đất cách xa thời hiện đại văn minh; khoa học kỹ thuật phát triển, linh khí vô cùng nồng hậu, thật sự là một nơi thích hợp tu luyện. Nếu như Tiêu Phàm có thời gian ở lại nơi này có thể tìm được Linh Tuyền Chi Nhãn ở sâu trong núi lớn, biết đâu việc tu luyện có hiệu quả hơn so với ở Chỉ Thủy Quan..
Đáng tiếc là hiện tại, Tiêu Phàm quả thực không có thời gian rãnh.
Nhà Đặng Thông Thiên cách cửa thôn không xa, là một căn nhà gỗ cổ xưa, rất lỗi thời. Xem ra mấy năm nay, Đặng Thông Thiên thực sự không có giữ lại chút tiền tài gì cho mình cả , tất cả đều đem phân phát ở bên ngoài.
Vợ của Đặng Thông Thiên là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi, tướng mạo đoan trang, vóc người thon gầy, ăn bận trang điểm rất mộc mạc, vừa nhìn liền biết là một người phụ nữ có đức hạnh, là một hiền thê lương mẫu, xem chồng và con trai là toàn bộ thế giới của mình.
Vừa thấy Đặng Thông Thiên dẫn khách trở về thì lập tức bưng trà rót nước, tiếp đãi rất ân cần. Tuy nhiên nhiên trong ánh mắt của bà có chút tò mò, lần này ông chồng dẫn về hai vị khách rất có cốt cách, còn điềm đạm nho nhã hơn nhiều so với thầy cô ở xung quanh, khác hẳn so với những vị khách đến nhà bà trước đây.
- Ha ha, đến đây đến đây. Mời Tiêu tiên sinh, Tân cô nương ngồi... Bà nó, mau đem rượu thuốc của tôi ra đây, tôi muốn mời hai vị khách quý một chén. Đúng rồi, chuẩn bị hai con cá để cho con mèo của Tiêu tiên sinh ăn nha.
Mèo này cũng vô cùng đặc biệt, tựa như một nhà thông thái, dọc đường đi đều nằm trong lòng Tiêu Phàm, không náo loạn ầm ĩ, cũng không quan sát xung quanh. Quả nhiên người nuôi khác thường thì vật nuôi cũng khác thường.
Tiêu Phàm vừa cười vừa nói:
- Đặng đại ca, một chút nữa hãy uống rượu, tôi muốn đến nhà của Yến tiên sinh để bái phỏng, thăm hỏi sức khỏe mẹ cùng với anh trai của anh ấy.
Lần này đến Khánh Nam, mục đích của Tiêu Phàm hết sức rõ ràng, đó chính là mau chóng bắt được Ngọc Giao, lấy được não của Ngọc Giao.
Thời gian càng ngày càng gấp rút, thật sự là không thể chần chừ thêm nữa.
- Cũng tốt, tất cả đều nghe theo sự sắp đặt của Tiêu tiên sinh. Buổi tối rồi uống rượu ăn cơm cũng được. Đi đến nhà của Đông Lâu, đúng rồi, phải lấy bọc kẹo sau xe ra nữa.
Đặng Thông Thiên quyết định nghe theo lệnh của Tiêu Phàm, lần này bất kể là chuyện gì đều phải giúp đỡ cho bằng được.
Tuy rằng võ nghệ của Đặng Thông Thiên rất cao cường nhưng cũng không phải là người thành thạo việc câu cá.
Chuyện này còn phải trông cậy vào Yến Đông Lâu.