Khoan Thai Đến Chậm

Chương 31: Vô tâm




- Vèo!

Một mũi tên xé rách không gian bay thẳng đến con gấu đen to lớn.

Là Tô Như Thành xuất thủ.

Hắn căn bản không thèm để ý tới người khác, tất cả sự chú ý của hắn đều đặt trên thân thể con gấu đen to lớn kia, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.

Mục tiêu khổng lồ như vậy, lại còn đứng bất động nữa chứ. Lấy tài bắn cung của hắn thì mũi tên này không thể nào trượt mục tiêu được.

- Không được!

Lý Cẩu Đản chợt hô lên một tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng sợ hãi.

Ngay lúc mũi tên xé rách không gian bay tới thì con thủ khuyễn sơn đứng bên trái đã phát động công kích, nhào tới con gấu đen. Mũi tên của Tô Như Thành đang bay vọt đến sau lưng của con chó săn.

Lúc này, Lý Cẩu Đản đã không còn biện pháp nào để ngăn cản bi kịch xảy ra.

Mặt mày của Tô Như Thành căng thẳng đến cực độ, lấy mũi tên thứ hai từ túi đựng tên sau lưng, đặt lên cung tên.

Hàn quang sắc bén chợt lóe lên.

Một tiếng "Xuy" vang lên, mũi tên màu đen đã bị phân làm hai mảnh, bị chém thành hai khúc.

Chẳng biết từ lúc nào thì chuôi nhuyễn kiếm cực mỏng cực nhỏ đã ở trong tay của Tân Lâm.

Không đợi đoàn người hồi phục tinh thần lại thì hàn quan bén ngót lại lóe lên.

Mũi tên vừa mới được cài lên phục hợp cung cũng bị chém làm hai khúc, tiếp đó là một tiếng "Bụp" lại vang lên, phục hợp cung vững chắc cũng bị cắt làm hai, hai đoạn dây cung bắn lên khiến Tô Như Thành luống cuống tay chân. Sau đó, hắn vừa cảm thấy hàn quang bén ngót lóe sáng trên ngực mình, đai đeo của túi đựng cung tên cũng theo đó mà đứt đoạn, toàn bộ cung tên bay theo mũi kiếm của Tân Lâm, vẽ nên một đường cong thật đẹp trong không trung rồi rơi xuống đất, cách nơi hắn đang đứng mấy thước.

Tô Như Thành chưa kịp phục hồi lại tinh thần thì mũi kiếm lạnh như băng đã chỉa trên cổ họng của hắn, một luồng khí lạnh như băng trong nháy mắt đã chạy khắp xương khớp tứ chi của hắn. Tô Như Thành chỉ cảm giác máu thịt cả người mình đều đông cứng lại.

Tô Như Thành giơ hai tay lên khỏi đầu, không dám động đậy. Sắc mặt của hắn cũng tựa như Trương Đồng Hoa, trong phút chốc đã trắng bệch không còn chút máu.

Lý Trường Quý và Lý Cẩu Đản cũng hoảng sợ đến chết lặng, yên tĩnh nhìn sang bên này, ngay cả miệng cũng không khép lại được.

- Tiểu... Tiểu thư....

Tô Như Thành nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp nói. Thân thể đông cứng tại chỗ, tựa như là kẹo cao su vậy, mồ hôi lạnh tuôn như thác nước.

- Nếu dám quấy rối một lần nữa ta sẽ lập tức phế ngươi!

Tân Lâm hừ lạnh một tiếng, trên mặt bao phủ một tầng sương lạnh.

- Không dám, không dám...

Tô Như Thành liên tục nói, ngay cả giọng nói cũng run run.

Tân Lâm lập tức xoay người đi về phía gấu đen.

- Gọi chó săn của ngươi về.

Tân Lâm cũng không quay đầu lại mà lên tiếng căn dặn Lý Cẩu Đản một câu.

Lý Cẩu Đản không chút do dự đặt ngón tay trỏ vào miệng, thổi lên một tiếng. Hai con chó săn đang dây dưa với gấu đen lập tức dừng công kích, từng bước từng bước lui về phía sau.

Con gấu đen to lớn thở hổn hển, cũng không có tiếp tục truy kích hai con chó săn.

Bên này nhiều người như vậy nên gấu đen cũng không dám đến quá gần.

Sau khi lùi ra ngoài mấy thước thì hai con chó săn mới xoay người lại, nhanh chóng chạy về hướng chủ nhân.

Tân Lâm chậm rãi đi về hướng con gấu đen, cách nó mấy bước mới dừng lại. Nhuyễn kiếm khẽ rung động như là một con rắn, phát ra âm thanh "Vù vù" cực kỳ nhỏ.

Con gấu đen to lớn tựa như cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, hai cặp mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Tân Lâm, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ.

Mãi cho đến lúc này thì Tô Như Thành mới chậm rãi tỉnh lại từ trong hoảng sợ cực độ, thân thể lung lay, mông tiếp đất, ngay cả đôi môi cũng trở nên tái nhợt, hai hàm răng khẽ rung lập cập.

Phong độ thân sĩ, cử chỉ nhanh nhẹn đã không còn sót lại chút gì.

Cho đến tận bây giờ thì Tô Như Thành vẫn giữ thói quen của một công tử ca hư hỏng, là người thừa kế hợp pháp của gia tộc Tô thị. Tô Thiếu muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chưa từng chịu chút thiệt thòi nào cả.

Lần này, Tô Thiếu thực sự bị dọa, chưa có tiểu ra quần đã tốt lắm rồi.

Tô Như Thành có thể cảm giác được, vừa rồi chỉ cần miệng hắn tuôn ra câu nào thì nhất định đại mỹ nữ lạnh như băng đó sẽ không do dự mà cắt lỗ tai của hắn, e rằng cả lỗ mũi...

Câu nói "Phế ngươi" tuyệt đối không phải đùa giỡn.

Đám người "Chia năm xẻ bảy" phía sau rốt cuộc cũng hô to gọi nhỏ đi đến, vừa nhìn thấy con gấu đen cực lớn kia thì hai mắt trợn to. Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có người nào có tâm trạng để ý đến dáng vẻ chật vật của Tô Như Thành.

Cây phục hợp cung đắt tiền bị cắt thành hai đoạn ném ở một bên, hơn mười cây cung tên đắt tiền cũng bị cắt thành hai đoạn rơi ngổn ngang trên mặt đất.

Ngay vào lúc này, Tân Lâm hành động,

Nhuyễn kiếm trong tay phải chém bên trái rồi đến bên phải, đâm thẳng đến phía trước, xẹt qua ngực của con gấu đen. Trên đám lông mao màu trắng của trên ngực của gấu đen chảy ra một dòng máu đỏ tươi, máu thịt lẫn lộn.

- Rống!

Gấu đen to lớn bị đau, lập tức hét lên điên cuồng, vung vẫy hai tay, hung hăng đánh tới người khiêu khích nó. Hai tay của nó chính là vũ khí cực kỳ bén nhọn, cho dù là heo rừng nặng ba bốn trăm cân bị đánh trúng thì chắc chắn cũng bị xé tan tành.

Tân Lâm nghiêng người né tránh, thân hình rất nhanh nhẹn, nhưng lại vô cùng xinh đẹp.

Vóc người nhỏ nhắn duyên dáng của cô hợp với thân xác vô cùng to lớn của gấu đen tạo nên một hình ảnh đối lập vô cùng kỳ dị.

Hai cô gái xinh đẹp theo Tô Như Thành đến không kìm được đưa hai tay lên bụm miệng lại, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

Cánh tay của gấu đen đánh vào không trung, nhưng hàn quang lại vừa lóe lên, theo sau đó là một tiếng gào thét cực kỳ thống khổ.

Rất dễ nhận thấy gấu đen lại bị thương một lần nữa.

Lý Cẩu Đản nhìn thấy hết thải sự tình, hai tay nắm chặt, sắc mặt tái nhợt, toàn thân khẩn trương đến nỗi run lẩy bẩy.

Dùng đao để săn!

Mẹ ơi! Rốt cuộc hắn cũng thấy tận mắt.

Dã tính sôi trào!

Chẳng qua là tình hình hiện tại thực sự quá kỳ lạ, dù Lý Cẩu Đản có nằm mơ cũng không ngờ nhân vật dùng đao để săn thú hoang lại là một cô gái trẻ tuổi, thoạt nhìn rất mỏng manh yếu đuối, hơn nữa dáng dấp lại vô cùng xinh đẹp như vậy.

Nói ra cũng không có ai tin. Dù có đánh chết cũng không có ai tin.

- Rống...

Gấu đen lại gào thét lần thứ ba, tiếng hét mang theo sự thống khổ và phẫn nộ đến tột cùng.

- Đâm đi! Đâm trước ngực nó... Nếu không thì chém sau gáy nó cũng được... Như vậy không có tác dụng đâu...

Lý Cẩu Đản gắt gao dán mắt vào từng cử động của Tân Lâm, nhìn không chớp mắt, hoàn toàn đắm chìm trong cuộc đấu. Nghiến răng nghiến lợi, trong miệng liên tục nói thầm, hai tay liên tục múa may ở trước ngực, thoạt nhìn giống như là hắn đang đánh nhau với con gấu đen.

Tiêu Phàm nhẹ giọng nói:

- Trước tiên phải làm nó nổi giận.

- Đúng rồi, tôi có máy chụp hình...

Cách đó không xa chợt vang lên tiếng hỏi thăm mang theo sự lo lắng của cô gái, chính là cô gái cao gầy, đưa tay sờ soạn khắp người, cô lại quên là máy chụp ảnh lại đang treo ở trước ngực của cô.

Cảnh tượng kích thích như vậy làm sao có thể không chụp lại được chứ?

Cô gái cao gầy vất vả lắm mới tìm thấy camera đang đeo ở trước ngực, luống cuống tay chân bắt lấy, giơ lên nhắm ngay cảnh Tân Lâm đang cùng vật lộn với gấu đen.

- Không được chụp ảnh.

Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cô.

Chẳng biết từ lúc nào mà Tiêu Phàm đã đi đến bên cạnh cô.

- Hả?

Cô gái cao gầy không kịp đề phòng nên bất ngờ la lên một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất rồi.

Tiêu Phàm dùng ánh mắt rất dịu dàng nhìn cô, khẽ lắc đầu.

- Tôi... Tôi không có ý xấu, chỉ là, chỉ là muốn lưu lại chút kỷ niệm thôi...

Cô gái cao gầy nuốt một ngụm nước miếng, lắp bắp nói.

- Không được.

Tiêu Phàm vẫn lắc đầu, vẻ mặt rất kiên định.

- Sẽ rước lấy đại họa đấy.

- Được, được rồi, tôi không chụp, không chụp nữa...

Cô gái cao gầy cảm thấy vô cùng sợ hãi, vội vàng cất máy chụp hình, đậy ống kính lại, miễn cưỡng nặng ra một nụ cười với Tiêu Phàm, vươn một tay lên gỡ gỡ tóc, cố gắng làm cho nụ cười của mình chân thành một chút, thân thiện một chút.

Ngay lúc này, gấu đen to lớn lại la hét điên cuồng, mang theo sự tuyệt vọng đến vô cùng.

Cô gái cao gầy tranh thủ nghiêng đầu quan sát, sau đó thét một tiếng rất chói tai, hai mắt trợn to, có vẻ vô cùng hoảng sợ.

Hàn quang nhanh như tia chớp đâm vào ngực gấu đen, máu tươi phun ra như suối, nó kinh ngạc đứng nhìn một hồi, sau đó mới té xuống đất, mặt ngửa lên trời tựa như là một ngọn núi nhỏ đổ sập, chấn động xung quanh.

Tân Lâm đã sớm lui lại phía sau, cổ tay run lên, vô số giọt máu đỏ tươi chảy từ nhuyễn kiếm xuống, mũi kiếm lại trở nên óng ánh như lúc đầu.

- Cẩu Đản!

Tiêu Phàm thấp giọng kêu lên.

- À...

Trước tiên Lý Cẩu Đản phục hồi tinh thần lại, rồi rút ra một thanh đao nhọn từ bên hông ra, chạy nhanh đến.

Hắn nhớ rất rõ ràng, Tiêu Phàm muốn lấy mật của gấu đen.

Ngực của gấu đen trúng một kiếm xuyên thấu đến sau lưng, đã không còn hơi thở. Lý Cẩu Đản tay chân lanh lẹ rạch cái bụng dẻo dai của gấu đen ra, lấy một quả mật màu lục đầm đìa máu tươi ra. Kích cỡ quả mật cỡ một quả trứng gà, phía trong tràn đầy dịch mật.

May là lúc hắn mổ bụng gấu đen, đã cố tình đưa lưng về phía mọi người, che tầm mắt của đám người phía sau lại, nếu không thì e rằng hai cô gái xinh đẹp phía sau sẽ bị cảnh tượng đầm đìa máu me này hù dọa đến ngất đi mất.

- Này...

Lý Cẩu Đản cầm mật gấu đưa đến trước mặt Tân Lâm, vẻ mặt vừa kính nể vừa tôn sùng.

Lần này, hắn thực sự xem Tân Lâm như là thần tiên tỷ tỷ, không chứa nửa điểm giả dối. Nhưng mà biểu hiện của vị thần tiên tỷ tỷ này có phần quá dũng mảnh. Nhưng ở trong lòng Lý Cẩu Đản thì Tân Lâm vẫn là thần tiên tỷ tỷ.

Tân Lâm lấy ra một cái hộp bạch ngọc hình chữ nhật, mở ra. Lý Cẩu Đản cẩn thận bỏ mật gấu vào.

- Con gấu đen này làm sao giờ? Nặng như thế thì làm sao chúng ta mang đi được... Nếu không thì ta cho người cắt bốn bàn chân của nó.

Ngay sau đó Lý Cẩu Đản nhìn thi thể gấu đen huyết nhục mơ hồ dưới đất, chắc chắc lưỡi. Thông thường, lúc bọn họ vào núi sắn bắn thì chắc chắn không chỉ có hai người, mà sẽ có bốn đến năm thợ săn đi cùng. Săn con thú dữ lớn như vậy thì bốn đến năm người cùng đi mới có thể vác về nổi.

Nhưng tình huống bây giờ không xong rồi.

Đám người Tô Như Thành rõ ràng không đáng tin cậy, Bọn họ có thể rời khỏi rừng sâu núi thẳm này trước trời tối đã coi như là rất giỏi rồi, căn bản không thể trông cậy vào bọn họ mang giúp rồi.

- Ta chỉ lấy mật gấu, những thứ khác cậu tự xử lý đi.

Tân Lâm lạnh nhạt nói, cất hộp ngọc.

- Vậy được rồi.

Lý Cẩu Đản cũng là một người vô cùng quyết đoán, nhanh nhẹn cắt bốn bàn chân của gấu đen, bỏ vào một cái túi rất lớn sau lưng. Cho dù nói như thế nào thì bọn người Tô Như Thành cũng cho hắn hai nghìn, bốn bàn chân gấu này coi như là chiến lợi phẩm của bọn họ đi.

Thực ra thì Lý Cẩu Đản cũng không biết, nếu đem bàn chân gấu hoang dã to như vậy bán ở thủ đô thì giá của một cái vượt xa hai nghìn. Nhưng cho dù Lý Cẩu Đản biết thì hắn vẫn đem bàn chân gấu giao cho bọn người Tô Như Thành.

Làm người phải nói đến phép tắc, không thể thấy lợi quên nghĩa.

Thời gian xuống núi, cả đám người trở nên rất trầm mặt, ngoại trừ Lý Cẩu Đản thì tất cả mọi người đều cố cách Tiêu Phàm và Tân Lâm khá xa, bọn họ không dám đến gần hai người đó.

- Chị, anh, cuối cùng thì hai người đang làm gì vậy?

Lý Cẩu Đản lặng lẽ đi bên cạnh, hồi lâu sau rốt cuộc nhịn không nổi nữa, can đảm hỏi một tiếng.

Tân Lâm hừ nhẹ một tiếng, không trả lời.

- Cẩu Đản à! Sau này nếu như cậu đến thành phố, phải nhớ kỹ một điều không nên dò la bí mật của người khác, nghìn vạn lần không nên.

Tiêu Phàm khẽ nói.

- A, em nhớ rồi.

Lý Cẩu Đản gật đầu.

Hiện tại, bất kỳ câu nói nào của Tiêu Phàm và Tân Lâm, hắn đều nhớ kỹ, tuyệt đối không quên.

Tiêu Phàm mỉm cười, lần nữa vỗ vỗ lên vai của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.