Khoan Thai Đến Chậm

Chương 19: Nho




Tiêu Phàm gần như là hành động theo thói quen, thoáng bắt mạch cho Uông Kính Trung.

Mạch tượng của Uông lão gia vững vàng có lực, tình trạng thân thể có vẻ vô cùng tốt, so với tuổi thật của ông thì ít nhất phải trẻ hơn tới năm tuổi. Trong mấy vị nguyên lão đức cao vọng trọng thì tình trạng cơ thể của Uông lão gia là tốt nhất. Mấy năm nay, Uông gia thuận bườm xuôi gió, thế hệ tiểu bối cũng không chịu thua kém, nhất là trưởng tôn của Uông lão gia - Uông Thuật có tính cách ông cụ non giống hệt cha hắn - Uông Vĩ Minh, có chút uy nghiêm, đôn hậu nhưng rất thận trọng. Tuổi tác cũng xấp xỉ Tiêu Phàm nhưng đã làm quan ở Chánh Xử Cấp Thực Quyền, giữ chức vụ trọng yếu trong phòng làm việc của một vị cự đầu nào đó.

Thông thường thì tình huống như vậy rất hiếm thấy.

Con trai của bí thư tỉnh ủy đương nhiệm, trưởng tôn của một vị nguyên lão khai quốc công thần lại đi làm thư ký cho một vị cự đầu thì dường như đã phạm vào điều cấm kỵ rồi. Nhưng vị cự đầu này lại được công nhận là Uông hệ đại lão, trước nay luôn là nhân vật đại biểu, là người mà Uông lão gia dốc hết sức để tiến cử. Uông Thuật đảm nhận chức vụ thư ký của hắn cũng vô cùng hợp lý, có một nhân vật đứng đầu một đảng phái nguyện ý bồi dưỡng người nối nghiệp thì có gì bằng chứ.

Uông đại thiếu gia được các trưởng bối khen ngợi là người xuất chúng nhất trong đám thế hệ con cháu hào môn thế gia đời thứ ba ở thủ đô, ít nhất cũng là một trong những người giỏi nhất.

Ngược lại, loại con cháu hào môn thế gia say mê "Phong kiến mê tín" như Tiêu Phàm quả thực không thể nói là kẻ phản nghịch được., nhưng anh em Tiêu gia lại bị những bậc trưởng bối hào môn thế gia xem như là "Nhân vật phản diện điển hình", dùng để giáo dục con cái của mình nghìn vạn lần cũng đừng học theo anh em Tiêu gia, đặc biệt là Tiêu Phàm. Quả thực hành động của Tiêu đại thiếu gia đã tự cắt đứt con đường làm quan của mình, mà đi theo con đường phản nghịch, chính là đứa con bất hiếu ngỗ nghịch, không nghe lời cha mẹ, ông bà.

Ngược lại nhị thiếu gia của Tiêu gia thì chỉ cần không ăn chơi trác tán nữa thì may ra có thể cứu vãn.

Uông gia cũng có công tử ăn chơi trát táng, chính là em trai của Uông Thuật, là nhị thiếu gia của Uông gia, là một công tử quần là áo lượt không thua kém nhị thiếu gia của Tiêu gia, nhưng Uông nhị thiếu gia quần là áo lượt đã sớm bị hào quang của Uông gia bao phủ nên không ai để ý đến hắn.

Cả gia tộc phồn thịnh hướng đến quang vinh, thế hệ tiểu bối lại không chịu thua kém, nên tâm tình của Uông lão gia rất khoái trá, tự nhiên thân thể cũng khỏe mạnh.

Sau Uông lão gia, Uông Vĩ Minh cũng chủ động bắt tay với Tiêu Phàm, khích lệ:

- Tiểu Tiêu à! Rất giỏi, nghe nói con đang nghiên cứu thuật châm cứu đông y, đó là việc rất tốt, là tinh hoa của đất nước ta, nhất định phải được phát huy.

Bên cạnh, sắc mặt Tiêu Trạm liền sa sầm xuống, có chút không vui.

Đối với Tiêu gia, việc tuyên dương Tiêu Phàm ở phương diện nghiên cứu thuật châm cứu đông y với người ngoài là việc bất đắc dĩ, miễn cưỡng lấp liếm chuyện tu đạo một chút mà thôi. Các trưởng bối thế gia cũng rất biết điều, tuyệt đối không nhắc tới chuyện này trước mặt Tiêu Trạm, tránh cho mọi người phải lúng túng. Nhìn qua Uông Vĩ Minh mỉm cười là đang khích lệ Tiêu Phàm nhưng trong mắt của Tiêu Trạm chính là đang cười châm chọc.

Đặc biệt đem Tiêu Phàm so sánh với con trai của Uông Vĩ Minh - Uông Thuật, tuy tuổi tác xấp xỉ nhau nhưng về mặt thành tựu thì trái ngược, Tiêu Phàm hoàn toàn không thể so sánh với Uông Thuật.

Thử nghĩ hai mươi năm sau, Uông Thuật đã giữ chức vị cao, cha lại ở địa vị tướng soái, đều trở thành nhân vật uy phong hiển hách, là đại lão có quyền hạn vô biên, được sắp xếp ngồi ở chỗ khách quý, cuộc sống xa hoa. Còn con trai của Tiêu Trạm thì lại mặc áo bào đạo sĩ làm thầy lang tha phương khắp nơi, chỉ cần người khác gọi là phải tới xem bệnh châm cứu cho những người tai to mặt lớn. Loại tương phản mãnh liệt như thế này, bảo một người có tâm khí cao ngạo như Tiêu Trạm làm sao chấp nhận được chứ?

- Uông gia gia, Uông bí thư, mời hai vị ngồi!

Nói là nói như vậy nhưng trước giường bệnh chỉ có một cái ghế, Tiêu Phàm đã nhường cho Uông lão gia, nhưng cậu cũng không có ý định đi tìm một cái ghế khác mang đến.

Tính tình của Tiêu đại thiếu gia nhã nhặn, thái độ cũng khiêm tốn, đó chính là bản tính của cậu, nhưng cũng không có nghĩa là cậu sẽ cúi đầu, khom lưng phục vụ cho ai cả. Thân phận của Tiêu Phàm cũng không phải chỉ là trưởng tôn của Tiêu gia bình thường, mà còn là môn đệ của chưởng giáo Vô Cực Môn, đó không phải là việc là cậu nên làm.

Hoàng thư ký hiển nhiên không ngờ một người nhã nhặn như Tiêu đại thiếu gia lại có thái độ kiêu kỳ như thế, vội vàng mang hai cái ghế đến rồi đặt ở phía sau ghế của Uông lão gia.

Tiêu Trạm miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, nói với Uông Vĩ Minh:

- Uông bí thư, mời ngồi!

- Tiêu bộ trưởng khách sáo rồi.

Uông Vĩ Minh mỉm cười, theo lời ngồi xuống.

- Nhưng đồng chí Đức sao rồi? Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?

Uông lão gia ngồi xuống, lại lớn tiếng hỏi thăm, vẻ mặt rất là lo lắng.

Tuy rằng hai vị lão gia bất hòa ở mặt chủ trương chính trị nhưng suy cho cùng thì hai người cũng là bằng hữu mấy chục năm, Uông lão gia cũng đã tám mươi, lại nhìn thấy những lão đồng chí bằng hữu bên cạnh mình từng người từng người rơi rụng, thì hiển nhiên là trong lòng không thể chấp nhận được rồi.

Tiêu lão gia mỉm cười, nói:

- Cảm tạ đồng chí Kính Trung quan tâm, ta chỉ là bệnh cũ tái phát thôi. Con người mà! Tuổi tác vừa tăng thì thân thể, xương cốt không còn nghe theo sự điều khiển nữa... Haizz.... Ngay cả bệnh tật cũng dám khi dễ ông, nhưng mà cũng không hề gì đâu. Năm đó dẹp loạn bè lũ phản động, đánh đuổi bọn giặc ngoại xâm Nhật Bản, xây dựng một đất nước tốt đẹp như hôm nay, nhiều bom đạn như thế cũng không lấy được mạng của Lão Tiêu ta, chỉ vài cơn bệnh tật nhỏ này thì tính là gì chứ?

Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng sự kiêu ngạo đã thấm vào trong xương cốt.

Hai vị lão gia đều có lý lịch rất hiển hách, tuy nhiên Tiêu lão gia lại trải qua chiến đấu nhiều hơn Uông lão gia một chút. Thật ra thì vào những năm tháng chiến tranh, đa số thời gian Uông lão gia đều làm công tác ở hậu phương, còn Tiêu lão gia chủ yếu là chiến đấu ở tiền tuyến, cho đến bây giờ thì trong cơ thể của Tiêu lão gia vẫn còn lưu lại hai mãnh vụn từ lựu đạn quả dưa của tên tiểu quỷ kia.

Nhưng mà tên tiểu quỷ đã ném quả lựu đạn đó cũng không lấy được thứ gì tốt từ ông, đã bị ông trả lại một súng nằm dưới lòng đất lạnh.

Sắc mặt Uông lão gia hơi đông cứng lại. Ông làm sao nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Tiêu lão gia chứ?

Mặc dù nói, công việc hậu cần cũng là tham gia chiến tranh nhưng những nhà nghiên cứu quân sự tổng kết ra kinh nghiệm, trong một cuộc chiến tranh, những chỉ huy và chiến sĩ ở tiền tuyến luôn có những ưu thế tâm lý tinh tế hơn những nhân viên ở hậu phương. Vì dù sao thì một người ở hậu phương làm công tác tổ chức lương thảo, đạn dược cùng với một người ở tiền tuyến mặt đối mặt với súng ống, lưỡi lê của bọn giặc ngoại xâm, hơn nữa phải luôn đối mặt với máu tươi cùng chết chóc.

- Đồng chí Kính Trung, thân thể ông có khỏe không? ông cũng đã tám mươi tuổi rồi, phải chú ý chăm sóc sức khỏe đó.

Vừa nói xong một câu, Tiêu lão gia lại từ thế bị động đổi thành chủ động, hỏi thăm đến tình trạng cơ thể Uông lão gia. Vừa nhìn qua thì tinh thần của Tiêu lão gia rất là cường tráng, đây là công của Tiêu Phàm vừa mới truyền chân khí cho ông.

Tính tình của Tiêu lão gia là như vậy, vừa nhìn có vẻ bình dị gần gũi nhưng lúc nào cũng muốn nắm giữ quyền chủ động. Thật ra thì dù lực ảnh hưởng của Tiêu lão gia cao nhất hay là Uông lão gia ở trên thì hai vị lão gia cũng đã sớm lui xuống sân khấu, họ cũng chẳng thèm đi so đo những lễ tiết nho nhỏ để làm gì. Dù hai bên có "Cạnh tranh" đi nữa thì chủ yếu là do lớp hậu bối phát động thôi.

Uông Kính Trung cười ha hả một tiếng, nói:

- Cảm tạ đồng chí Khả Đức quan tâm ta nhưng thân thể của ta cũng không tệ lắm, có thể ăn cũng có thể ngủ, dĩ nhiên đã đến cái tuổi này thì bệnh tật không thể tránh khỏi, không biết lúc nào nó đến cả, nói đến là đến thôi, ai biết trước được chứ?

Tiêu lão gia mỉm cười, gật đầu, lại chuyển hướng sang hỏi Uông Vĩ Minh:

- Đồng chí Vĩ Minh, công tác ở Tỉnh lý vẫn thuận lợi chứ?

Uông Vĩ Minh vội vàng khom người, vô cùng cung kính, nói:

- Tiêu lão gia, công tác ở Tỉnh lý cũng xem như khá suông sẻ.

- Ừ, mấu chốt là việc xây dựng đội ngũ cán bộ, nhất định không được buông lỏng, nhất định phải nắm chắc, phải thực hiện thật chu đáo...

- Đúng vậy, Tiêu lão gia, chúng tôi nhất định sẽ thực hiện theo chỉ thị của ngài.

Hôm nay, trước khi đến thăm Tiêu lão gia, Uông Vĩ Minh chỉ là người đứng ở giữa, cho dù hai vị lão gia bất hòa về mặt chủ trương chính trị thì Uông Vĩ Minh cũng không quản việc hai người hay hai đại gia tộc tranh đấu thế nào. Thời gian Tiêu lão gia nằm viện, hầu như là tất cả cán bộ lãnh đạo chủ yếu đang đương chức hay những hào môn thế gia hiển hách cùng với những nhân vật đại biểu cho lớp con cháu đều đến bệnh viện thăm hỏi Tiêu lão gia.

Tuy nhiên Uông lão gia đích thân tới cũng là một trong những người đầu tiên trong đám nguyên lão.

Mấy vị lão gia khác chưa chắc thân thể xương cốt tốt hơn so với Tiêu lão gia.

Trước đây, thân thể của Tiêu lão gia xem như rất tốt, nếu không phát sinh loại ảnh hưởng bên ngoài này thì căn cứ theo thôi diễn của Tiêu Phàm, tuổi thọ còn lại của ông ít nhất cũng là ba năm rưỡi nữa mới tận. Nhưng tình huống bây giờ đương nhiên không còn giống như lúc trước nữa.

Tiêu Trạm hết sức chăm chú lắng nghe cha mình cùng với cha con Uông lão gia và Uông Vĩ Minh nói chuyện, sự chú ý của Tiêu Phàm lại đặt trên tướng mạo, thần sắc của ba người.

Nhìn qua, thì trên tướng mạo của Uông lão gia đúng là có điềm báo vô cùng trường thọ, bây giờ còn cách rất xa thời kỳ cuối cùng của sinh mạng. Đối với những đại gia tộc hào môn thế gia mà nói thì đây chính là vật đảm bảo hùng hồn nhất cho sự hưng thịnh của gia tộc.

Tóc của Uông Vĩ Minh hơi thưa thớt nhưng màu sắc rất đen bóng rõ ràng không phải là do nhuộm. Trán rộng biểu hiện phong vận rất tốt, thiên trung vô hạ, nhật nguyệt phong long, tướng mệnh phú quý. Nhất là giữa trán no đủ, ấn đường mơ hồ có tử khí dày đặc, càng là điềm báo phú quý, rõ ràng con đường làm quan còn chưa đạt đến đỉnh cao. Với tướng mạo thanh khiết như vậy thì tương lai Uông Vĩ Minh chắc chắn sẽ ở vị trí rất cao.

Ngược lại hiện tại, tướng mạo của Tiêu Trạm so với ngày trước dường như cũng có một số biến đổi, dòng hung sát chi khí ở nơi ấn đường đã có chút ẩn giấu, không còn rõ ràng như mấy ngày trước nữa, nhưng lại chưa được loại trừ. Huyết quang ở cánh mũi cũng đã ẩn giấu bớt, như ẩn như hiện.

Tuy rằng tình hình có chút chuyển biến tốt nhưng cũng chỉ là đem điềm xấu hoãn lại một thời gian, vẫn là trốn không khỏi.

Tiêu Phàm lại âm thầm thở dài, trong lòng rất nặng nề.

Xem ra Tiêu Phàm còn chưa có hiểu biết tường tận về uy lực của phong thủy sát trận. Dù sao tuổi tác của Tiêu lão gia cũng đã cao, tuổi thọ không lâu dài cũng có thể quy kết do quy luật tự nhiên, nhưng tướng mạo của Tiêu Trạm vẫn hiện lên điềm báo hung hiểm như vậy lại không phải do quy luật tự nhiên.

Quả nhiên, kẻ địch ẩn núp trong bóng tối kia lợi hại hơn nhiều so với Tiêu Phàm dự liệu.

E rằng không chỉ có một người.

Bất kỳ một môn phái phong thủy nào, nếu muốn truyền thừa lâu dài thì đệ tử không thể quá ít được, bằng không thì không thể nào chịu được bất kỳ công kích nào, nhất là cái loại đơn truyền đó quả thực là có chút khôi hài. Vả lại không cần phải nói giang hồ hiểm ác, mà phong thủy kham dư tiết lộ thiên cơ dẫn đến trời phạt thì có thể đem vị hậu duệ cực khổ bồi dưỡng ra được thoáng cái bị chôn vùi.

Tiêu Phàm nghe sư phụ nói qua, đệ tử đời thứ sáu mươi bốn của Vô Cực Môn có độ tuổi vượt qua Tiêu Phàm rất xa, thậm chí có huynh còn hơn sư phụ mấy chục tuổi, đồ tử đồ tôn cũng không ít. Lịch sử mấy nghìn năm của Vô Cực Môn cũng có xuất hiện mấy lần như vậy, vị đệ tử được chọn kế thừa ngôi vị chưởng giáo xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bắt buộc phải chọn lựa một vị kế nhiệm chức vị chưởng giáo từ những đệ tử khác.

Phàm tình huống như thế xảy ra thì nhất định tông môn sẽ bị suy sụp trong một đoạn thời gian, vì dù sao thì chưởng giáo mới cũng không đạt được truyền thừa đầy đủ nhất.

Ước chừng một khắc sau, y tá Trương rất uyển chuyển đưa ý kiến, nói thủ trưởng cần phải được nghỉ ngơi nhiều. Uông lão gia cùng Uông Vĩ Minh lập tức đứng dậy từ biệt, Tiêu Trạm và Tiêu Phàm đích thân tiễn đến cửa, vừa trở lại phòng bệnh đã phát hiện Tiêu lão gia đã nằm xuống, gương mặt mới vừa rồi còn đỏ thắm đã trở nên xám xanh, có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Tiêu lão gia nhanh nhẹn đối đáp là vì không muốn yếu thế trước mặt Uông lão gia.

Tiêu Trạm lại bắt đầu lo lắng.

- Cha yên tâm đi, bệnh của ông nội nhất định sẽ khá hơn mà.

Tiêu Phàm khẽ nói.

Trong lúc nói, cặp lông mày của Tiêu Phàm tràn đầy vẻ tự tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.