Khoản Nợ Hôn Nhân

Chương 17: Mùa yêu nhau trong hôn nhân




Mộc Ly thờ ơ liếc mắt nhìn hồng y nam tử không quen biết trước mặt, ăn mất cá nướng của nàng không nói làm gì, đã ăn rồi còn nhổ ra, lãng phí nguyên cả con cá nướng của nàng, ngọn lửa vô danh trong lòng nàng bốc lên, một cú đá lượn vòng đẹp mắt, một chân của Mộc Ly đạp thật mạnh vào mông của nam tử, nàng mặc kệ hắn là Hoàng đế cũng được, Vương tử cũng chẳng sao, chọc giận nàng, cho dù là Diêm vương lão tử nàng vẫn sẽ làm như vậy không nể tình.

Nam tử nọ nhanh nhẹn xoay người vừa kịp tránh một cước của Mộc Ly, cẩm bào đỏ thẫm vẽ ra một độ cong hoàn mỹ trên đất, hắn tao nhã mím cặp môi hồng phấn nộn, chớp đôi mắt đào hoa, cười híp mắt không sợ chết mở miệng nói với Mộc Ly: "Thứ gì khó ăn quá đi, Anh Nhi, làm sao nàng nuốt trôi được?!"

Mộc Ly híp đôi mắt to như lưu ly thành một khe hở, cười híp mắt nói với hắn: "Sao ta có thể nuốt trôi ư? Nếu mà ta ăn rồi còn đến lượt ngươi lãng phí sao?"

Đang nói, Mộc Ly nhếch đôi môi hồng phấn nộn cười gian ác, mắt to chớp chớp với hắn, nắm đấm phát ra những tiếng "kèn kẹt, răng rắc", cuối cùng, dốc hết toàn lực đánh thẳng một chưởng về phía cặp mắt hoa đào của nam tử, nam tử nhếch khóe môi cười nhạt một tiếng, vốn có thể dễ dàng tránh thoát, nhưng lại bị người ta dùng vật nặng đánh một cái sau ót.

Tiếp đó, chỉ thấy trong đôi mắt đào hoa đẹp đẽ của nam tử bị đánh dấu, ôm sau gáy. Sau đó, hai mắt tối lại ngất đi, mà phía sau nam tử, Tuyết Lê cầm cây mộc côn cứng cáp cười híp mắt nháy mắt với Mộc Ly.

Ý là "Sao, em phối hợp rất tốt chứ", Mộc Ly liếc mắt nhìn nam tử tuyệt sắc ngã dưới đất, trả cho Tuyết Lê một nụ cười gian trá, ý là "cướp trước rồi nói".

Kết quả là, Tây cung Hoàng hậu vô tâm vô tính, mang theo thị nữ của nàng, đã cướp đi tất cả những vật đáng tiền của người tự xưng là Vương Tử đến từ Lam Nguyệt quốc, sau đó hai người còn giở trò lưu manh, lột sạch quần áo trên người Hoàng tử tuyệt sắc, tiếp theo đó ném ra khỏi lỗ chó của lãnh cung, phủi tay, xong việc.

Mặt trời mọc.

Buổi sáng bầu trời âm u, nghìn dặm không mây, gió đầu đông thổi lạnh lẽo, cửa sổ rách nát ở lãnh cung dưới tác động của gió, bị đạp ra những tiếng lạch cạch, lắc lư không thôi. Mộc Ly vừa cùng Tuyết Lê dọn dẹp lãnh cung một phen, vừa không quên chửi rủa tác giả đã khiến nàng bị đẩy vào lãnh cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.