Khoái Xuyên Công Lược Cậu Nam Phụ Pháo Hôi Ấy

Chương 31: Ba Mươi Sáu




Nhìn đôi mắt trong suốt của Lâu Minh Sương tràn đầy kinh hoảng, Lâu Minh Tuyết nhất thời buồn bực, trong năm huynh đệ y thương nhất là tiểu sư đệ đơn thuần này, cư nhiên…

Ánh mắt đảo qua vết tích trên người Ngũ đệ  cùng quần áo xung quanh đã nhăn nhúm có phần rách bươm ra, nén giận hỏi: “Đêm qua chuyện gì đã xảy ra?”

“Sư huynh, ngươi đừng nóng giận, ta là tự nguyện.” So với sư phụ, Lâu Minh Sương lại sợ đại sư huynh hơn, kéo kéo góc áo sư huynh lấy lòng, đôi mắt ngấn nước muốn dùng sự ngốc nghếch cùng đơn thuần của mình lay tỉnh sư huynh.

“Ngươi làm chuyện này, hôm nay không giải thích rõ ràng ta liền mang ngươi đi gặp sư phụ.”

“Không muốn a, sư huynh, ta và hắn là thật tâm yêu nhau, hơn nữa ta, ta đã có con trai hắn!” Lâu Minh Sương sợ hãi vội vàng nắm tay Lâu Minh Tuyết khẩn cầu.

“Hài tử, có hài tử liền sinh ra, ngươi sợ không ai nuôi nổi sao, thật tâm  yêu nhau. Ta chính là thấy có mình ngươi ngốc nghếch nhiệt tình, không hề thấy yêu nhân đó thích ngươi.”

“Sẽ không, hắn không phải là người như thế.”

Nhìn tiểu sư đệ cực lực phản bác, y hận không thể bóp chết tâm hắn. Ngốc quá đi…

“Vâng.” Ngũ đệ nhanh chóng đáp, sau khi mặc quần áo vào, đứng trước mặt y, bộ dáng ngốc ngốc như muốn nhận phạt, Lâu Minh Tuyết liền không nhịn được nhẹ dạ. Y thầm thở dài, thật ra cũng không trách tiểu Ngũ đệ được, y và hắn đều cùng một loại, một khi đã bị phá thân đều hoàn toàn không thể chống lại mê hoặc của đối phương

“Ta hiện tại sẽ mang ngươi theo cùng, ngươi có muốn hay không?”

“Không, ta phải ở lại chỗ này.” Biết rõ câu trả lời nhưng khi nghe sư đệ nói vẫn khiến y sinh khí, nhìn Lâu Minh Sương vẫn đang kiên định gật đầu.

Lâu Minh Tuyết vỗ đầu hắn một chút: “Đem y phục mặc vào, ngươi nhìn xem đã thành hình dạng gì rồi.”

Lâu Minh Sương lập tức nở nụ cười: “Cảm tạ ngươi, sư huynh, huynnh là tốt nhất!”

“Thôi, ngươi nếu đã kiên định muốn ở lại liền ở lại đi, bị thương hay chịu khổ hãy tìm đến sư huynh.” Xoa xoa đầu hắn, y thỏa hiệp.

Nghe ngũ đệ nói, gân xanh trên trán cũng giật giật hiện ra, vỗ vào cái mông cong vểnh của hắn: “Nhanh đi tẩy rửa đi!”

“Bớt nói nhảm, nhanh đi tẩy rửa, trên người thối chết rồi.”

“Vâng vâng vâng, ta lập tức đi, bất quá sư huynh ngươi chờ ta nha, chúng ta đã lâu không gặp.”

Nhìn khát vọng trong mắt tiểu sư đệ, y nhẹ lắc đầu: “Lần sau ta sẽ trở lại thăm ngươi, hôm nay chúng ta có chuyện quan trọng phải trở về.”

“Như vậy a, sư huynh ngươi bảo trọng.” Lâu Minh Sương không nỡ kéo kéo áo y, cuối cùng lại kề sát bên tai Lâu Minh Tuyết nói: “Sư huynh a, ngươi cũng tìm người thử một lần đi, thật sự rất thoải mái!”

“Chính hắn nguyện ý lưu lại chịu tội đi theo tên kia, chờ hắn bị thua thiệt sẽ lập tức trở về thôi.” Lâu Minh Tuyết nghiêng người lên ngựa, quay đầu nhìn Tạ Ngự Khi: “Đi thôi, phải đi cả đêm mới đến kịp.”

“Ôi chao, sư huynh đừng đánh, đều chảy ra!” Lâu Minh Sương kêu một tiếng, hai tay ôm mông chạy.

Y đột nhiên cảm thấy đem tiểu sư đệ tuy ngốc nghếch nhưng lại như một mầm nhỏ tai họa đến dằn vặt tên nhân yêu kia cũng chưa là chuyện không tốt!

Tạ Ngự Khi vẫn luôn chờ bên ngoài thấy y đi ra, nét mặt tốt hơn ban nãy nhiều, đi tới nói: “Xong rồi sao? Hắn bất hòa với chúng ta?”

Tạ Ngự Khi cười nhạt gật gật đầu, hắn biết Lâu Minh Tuyết đối với mấy sư đệ của mình đều là ngoài lạnh trong nóng, nhìn tưởng nghiêm khắc nhưng thật ra là phi thường dung túng.

“Ngươi cười cái gì?”

Xoa xoa phần bụng đau xót, Lâu Minh Tuyết biết đây là do không được nghỉ ngơi tốt còn bôn ba một quãng đường dài gây nên.

“Ta cười vì nương tử mấy ngày nay càng ngày càng dễ nhìn.”

“Bớt nói nhảm, nhanh chóng xuất phát!” Hai má y nóng lên, thẹn quá nhanh chóng rút roi ra quất ngựa rời đi.

Tạ Ngự Khi ôn nhu nhìn bóng lưng Lâu Minh Tuyết cũng quất ngựa đuổi theo.

——-

Mãi đến hừng đông mới vất vả trở về kinh thành, y đã mệt mỏi uể oải không chịu nổi nữa, bụng dưới đau xót khó chịu. Hắn thấy y như thế sợ hết hồn, liền vội vàng hỏi han lại bị y đẩy ra: “Không sao, ta nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, chỉ cần chuẩn bị nước nóng là được.”

Đợi y trở về phòng ngủ, hắn mới quay người rời đi.

Lâu Minh Tuyết ngồi xếp bằng trong nước, đôi mắt đen láy tràn đầy xoắn xuýt, mấy ngày nay y lén đem phân thân ra ngoài vì sợ thương tổn đến hài tử. Loại bản năng che chở này làm y cảm thấy thực mất thể diện, để y nói mình mang thai hài tử của hắn, quả thực so với giết hắn còn khó chịu hơn. Lúc y đang rối rắm suy nghĩ, Tạ Ngự Khi đẩy cửa đi vào.

Chỉ một lúc tiểu nhị liền đưa nước nóng vào, y nhanh chóng cởi quần áo ngồi vào. Nước nóng vừa đủ ấm cũng làm đau đớn xuyên giảm, vận công điều trị một phen cảm giác đau đớn mới được tiêu trừ. Có điều việc hoài thai này y vẫn chưa nói cho hắn biết, cũng không biết nói thế nào. Chuyện như vậy lại không thể gạt hắn, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, thời điểm đó…

Giật mình, Lâu Minh Tuyết khẽ giận, nhìn người tới không khỏi oán trách nói: “Ngươi là quỷ sao, vào cũng không gõ cửa một cái.”

Tạ Ngự Khi cười áy náy, nhìn hai má Lâu Minh Tuyết bị nước nóng hung đỏ ửng, chỉ cảm thấy cuống họng hơi khát khô.

“Ta tới giúp ngươi tẩy.” Nói xong hắn liền muốn chạm vào, y vội đẩy hắn ra: “Ta mệt chết đi được, ngươi đừng nháo ta!”

Thân thể này của y không chịu nổi sự đụng chạm của hắn, trong thời gian mang thai không thể khinh suất được.

“Ta chỉ giúp ngươi chà lưng, sẽ không làm gì khác.” Hắn cầm lấy mái tóc đen tuyền, dụ dỗ y.

“Ân, không làm gì khác.” Tạ Ngự Khi kéo ống tay áo lên, cầm lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau.

“Ngươi thật sự sẽ không làm gì khác?” Lâu Minh Tuyết bị hắn sờ thư thái, lười biếng nằm nhoài trong thùng nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.