Khoái Xuyên Công Lược Cậu Nam Phụ Pháo Hôi Ấy

Chương 17: Hai Mươi Hai




Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

Lưu Đồng sống đến bây giờ, nhân sinh rất là nhấp nhô. Đón năm mới, phụ hoàng không thèm ngó tới, khi trưởng thành lại phải chịu nỗi khổ hôn nhân. Sau đó cưới vợ sinh con, ở trên triều đình cũng có một chút kiến thụ, không nghĩ tới lại gặp đại nạn, bị nhốt vào Giam Cầm sở. Cho tới bây giờ, khổ tẫn cam lai, trở thành huynh đệ được tín nhiệm nhất của tân đế.

Thái Xương đế muốn làm một vị minh quân danh cúi sử sách, chung quanh minh quân, tất nhiên cũng có các danh thần được vang danh truyền thừa.

Nếu như Lưu Đồng thật sự có thể biên soạn một bộ luật Đại Ngụy mới, cho dù kiếp này hắn chỉ làm một chuyện như thế cũng đủ để hắn được viết tên trên sử sách lưu truyền hậu thế.

Một công lao ở đương đại như vậy, lợi ở trách nhiệm thiên thu, bây giờ bị hắn nắm ở trong tay, làm sao hắn có thể yên lòng?

Thường Nhuận Chi mỉm cười, nói: "Như vậy rất tốt, không nên gấp, làm từng bước một."

Lưu Đồng xoa xoa tay, nói: "Trước tiên phải phát tập thiếp, tìm kiếm nhân tài luật khoa. Biên soạn mới luật Đại Ngụy là một chuyện khổ sai. Chỉ là..."

Lưu Đồng khó xử nói: "Nhân tài ở phương diện này, phỏng chừng sẽ không nhiều lắm. Cho dù là quan viên Hình bộ, nói vậy cũng không có được mấy người đọc thấu được hình luật Đại Ngụy, lúc trước xử án, tình huống về tòng phạm có không ít."

"Tình huống tòng phạm?"

"Không sai." Lưu Đồng nói: "Ví dụ như nói về một vụ án liên quan đến quyền quý, người nhà quyền quý lên tiếng kêu gọi, bản án được xử liền viết linh hoạt hơn. Mà có một số vụ án, nếu như ảnh hưởng lớn, lại không hề đề cập tới nhiều quan hệ, cũng rất có khả năng là theo trọng phán. Chuyện xử án, dường như không dựa theo pháp lệnh mà viết ra."

Thường Nhuận Chi gật đầu, nói: "Như vậy... Vậy sau này phải quy phạm lên, yếu điểm của bản án là xuất phát từ điều khoản trong pháp lệnh, không được mơ hồ."

Thường Nhuận Chi cười nói: "Ngẫm lại, đúng là có chút không dễ làm. Quy kết đến các vụ án ở Hình bộ, là có thể khiến người ta nhìn chằm chằm. Nhưng mà diện tích lãnh thổ Đại Ngụy bát ngát, ở trên quyền sở hữu, quan viên xử án, e là sẽ không chu đáo như vậy, nhiều nhất là làm việc thiên tư trái pháp luật, nương nhẹ các vụ án."

"Đúng vậy." Lưu Đồng than thở, chỉ cảm thấy mình phải gánh tránh nhiệm nặng nề dài lâu.

Thường Nhuận Chi khẽ cười nói: "Không sao cả, đó là chính lệnh thi hành, cũng phải có quá trình lâu dài. Bệ hạ ban ân không phải vẫn còn va chạm sao? Huống chi là luật pháp, mặc dù biên soạn tốt cũng cần có thời gian mở rộng cái mới. Hiện tại chàng còn chưa có bắt đầu công việc biên soạn luật mới, sao lại lo sầu chuyện sau này làm gì. Trước mắt có thể làm được một bước, nhất định phải làm tốt bước đó đã."

Lưu Đồng yên lặng gật đầu.

Đã qua năm mới, vây cánh phía sau của đám người Thận Quận vương cũng bắt đầu bị Thái Xương đế nhất nhất gạt bỏ, phân hoá. Trực tiếp tham dự mưu phản, xét nhà, nhốt vào ngục không phải nói chơi, không trực tiếp tham dự cũng có nhiều người bị biếm quan, đổi đi nơi khác.

Thế là, lại có thêm danh sách một đám người cần xử tử, được dâng tới trên bàn của Thái Xương đế. Trong đó, còn có một số nhân sĩ giang hồ.

Thái Xương đế cầm danh sách, cười nói: "Đại Ngụy chúng ta, rốt cục nhân tài vẫn đông đúc. Chỉ là, nhân tài đi nhầm hướng mà thôi.."

Lưu Đồng trầm ngâm nói: "Dựa theo luật, những người giang hồ này biết rõ việc mưu phản của Thận Quận vương mà vẫn tiếp tục làm, trốn không được chuyện phải chết. Chỉ là, trong lúc nhất thời bắt nhiều dân chúng bình dân, thần đệ lo là dân gian có điều chê trách."

"Theo luật làm việc, cần gì sợ người chê trách." Thái Xương đế không cho là đúng, tiếp lời: "Trẫm muốn cho triều thần, dân chúng biết, mặc kệ ngươi có thân phận địa vị gì, xúc phạm quốc pháp thì sẽ không trốn thoát được chế tài của luật pháp. Chờ ý luận này xâm nhập nhân tâm, lúc mọi người phạm pháp, liền không thể không suy nghĩ một hai..."

Thái Xương đế nhẹ nhàng gõ lên bàn, hỏi Lưu Đồng: "Trừ những thứ đó ra, dân gian còn có lời đồn nào nữa không?"

Lưu Đồng chần chờ một lát, đáp: "Trái lại cũng có, trên phố có một số lời đồn, nói là hoàng huynh dựa vào cơ hội lần này thanh lý môn hộ, nhất định sẽ âm thầm xuống tay với gia quyến của Thận Quận vương."

"Hửm?"

Thái Xương đế buồn cười nói: "Chuyện này từ đâu truyền đến?"

"Chắc hẳn là do người của Thận Quận vương lan truyền ra ngoài." Lưu Đồng nói: "Dù sao thì Thận Quận vương cũng giám quốc một thời gian, trong tay có chuẩn bị đường phía sau, chuyện này là không có gì ngoài ý muốn. Mặt khác, Thận Quận vương nhờ tay các nhân sĩ giang hồ bày ra việc ám sát hoàng huynh, thần đệ phỏng chừng, có lẽ hắn ta cũng sẽ sắp xếp người cướp ngục. Thậm chí, lúc xử trảm, cũng sẽ cho người đến cướp pháp trường."

"Ừm, lo lắng này của đệ, là rất có khả năng."

Thái Xương đế sờ sờ cằm: "Thận Quận vương luyến tiếc quyền thế phú quý, cũng rất sợ chết."

"Thần đệ sẽ cho người Hình bộ nghiêm mật tạm giam, phương pháp cướp ngục, bọn họ muốn làm cũng làm không được. Chỉ là phía trên pháp trường, tầm nhìn trống trải, người thì đông đúc, ngược lại lúc vì phòng ngừa có người cướp pháp trường, còn phải chuẩn bị thêm rất nhiều."

"Ừ, đệ xem rồi làm đi, tính đến lúc xử trảm bọn họ, còn thời gian nửa năm."

Thái Xương đế mỉm cười, nghĩ một lát lại nói với Lưu Đồng: "Gần đây có triều thần dâng sớ, nhắc tới việc lập Thái Tử. Dưới gối Trẫm có ba hoàng nhi, Thiên Nhi ổn trọng kiên định, nhưng lại có chút không đủ cơ trí, không hiểu biến báo. Mạch Nhi đọc sách rất tốt, tuổi còn nhỏ đã biết làm thơ, Thái phó thổi phồng hắn rất nhiều lần, nhưng ở chuyện trị quốc, phỏng chừng tương đối bạc nhược. Nhưng còn A Long, tuổi tuy nhỏ, nhưng trẫm nhìn, năng lực của hắn nhạy bén, đầu óc xoay chuyển nhanh, phân tích đạo lý liên quan tới việc trên triều cũng rõ ràng, khác hẳn hai ca ca của hắn."

Lưu Đồng kinh ngạc nói: "Hiện tại hoàng huynh đã muốn lập Thái Tử sao?"

"Các đại thần luôn để ý chuyện một ngày nào đó Trẫm chết bất đắc kỳ tử, cho nên nói vậy. Thái Tử chính là gốc rễ lập quốc, có Thái Tử, Trẫm làm Hoàng Đế mới kiên định."

Lưu Đồng tức giận nói: "Là thần tử nào bụng dạ khó lường như thế, dám nguyền rủa hoàng huynh."

Thái Xương đế không để ý khoát tay: "Chỉ là bọn họ lo sợ, sợ giang sơn rung chuyển."

Thái Xương đế dừng một lúc, hỏi Lưu Đồng: "Theo ý kiến của đệ, trẫm lập A Long làm Thái Tử thì thế nào?"

Đương nhiên Lưu Đồng không dám vọng ngôn việc lập Thái Tử, chỉ nói: "Hoàng huynh nhìn trúng Tam Hoàng Tử, cũng không có vấn đề gì. Chỉ là, Đại Hoàng Tử, Nhị Hoàng Tử đều là nhi tử của hoàng huynh và hoàng tẩu, bỏ qua bọn họ, trực tiếp chọn Tam Hoàng Tử, chỉ sợ có một số người sẽ châm ngòi ly gián tình cảm huynh đệ giữa ba vị Hoàng Tử."

Lưu Đồng ngừng lại, cúi xuống, nói: "Dù sao ngôi vị Hoàng Đế, là thứ đồ chơi huynh đệ không thể cùng chung."

"Ừ, điểm này trẫm cũng đã nghĩ qua." Thái Xương đế lại nói: "Cho nên hiện tại trẫm không có ý định lập trữ."

Lưu Đồng nhẹ nhàng thở ra, lại nhịn không được cười nói: "Nhi tử rất ưu tú, cũng là gánh nặng."

Thái Xương đế nghe vậy cười ha hả: "Nhi tử của đệ cũng rất ưu tú, nhóm giáo thụ bên phía Quốc Tử giam đều nói, đứa lớn nhất của đệ kiên định nghiên cứu học vấn, thói quen học tập mỗi ngày có thể nói là khiến tất cả mọi người bội phục, hắn không có một cái không tuân."

Tự nhiên trong lòng Lưu Đồng vô cùng tự hào, ngoài miệng lại khiêm tốn: "Cũng là do nương của thằng bé dạy khéo."

"Hả? Đệ muội dạy hài tử ra sao?" Thái Xương đế cười hỏi.

Lưu Đồng trả lời: "Lúc con trai vỡ lòng là ở ngõ hẻm Trung Quan, thần đệ phụ trách vỡ lòng cho tên tiểu tử đó, thê tử của thần đệ làm một cái bảng, viết rõ mỗi canh giờ tiểu tử đó cần làm những gì. Nàng nói, học không tốt không sao cả, hôm sau nỗ lực có thể bù lại chuyện mình không đủ thông minh, nhưng quan trọng nhất là, phải có thói quen học tập tốt. Dương Dương thông minh, lại hiểu chuyện nghe lời, đúng là nếu như so với hài tử không có quy luật học tập, học hành tốt hơn một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.