Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều, Cường Thế Sủng!

Chương 52: Chương 52




Đợi lát nữa nhìn thấy Chu Diễn nhất định phải bình tĩnh, ừ, mọi việc đều phải lấy bình tĩnh làm đầu, trong thang máy Quý Nguyên xây dựng tâm lý cho mình.

Cửa thang máy tinh một tiếng mở ra.

Cửa chính phòng 502 không chỉ rộng mở, mà Chu Diễn còn đứng trước cửa chờ anh. Chân Quý Nguyên vừa bước ra khỏi thang máy, ngẩng đầu một cái chống lại ánh mắt sáng quắc của Chu Diễn, trong lòng lập tức có chút kinh sợ, lập tức muốn lùi gót chân lại.

Nhưng mà một lát cửa thang máy đã lên tiếng đóng lại, anh không có đường lui.

"Thế nào?" Chu Diễn vươn tay về phía anh, nắm lấy cổ tay của Quý Nguyên, nhẹ nhàng nắm ở trong tay.

Sắc mặt Chu Diễn trầm ổn, chỉ một thoáng đã không giống là cái đồ ranh con chết tiệt biết làm nũng trên Cầu Cầu kia rồi.

Mặc dù là một động tác rất ôn nhu, nhưng không biết tại sao Quý Nguyên lại càng sợ hơn, càng muốn chạy hơn. Anh liếc mắt đến cầu thang ở bên cạnh một cái, nghĩ thầm nếu bây giờ mình hất tay Chu Diễn đi, tỷ lệ anh có thể chạy trốn một cách thuận lợi là bao nhiêu.

Làm gì có chỗ nào mà Chu Diễn không nhìn ra mấy ý định nhỏ này của Quý Nguyên, ánh mắt của cậu rét lạnh, trong nháy mắt bàn tay đang nắm tay của Quý Nguyên thành buộc chặt, rồi sau đó dùng một cỗ sức mạnh không cho phép phản kháng một tay không phòng bị kéo Quý Nguyên vào trong ngực mình, một tay kia lập tức đuổi theo, ôm thật chặt em của Quý Nguyên.

Quý Nguyên mất đi thăng bằng, mặt đụng một phảit ngực của Chu Diễn, nửa bên mặt đều đau.

Thực sự là Chu Diễn không giống trước kia, Quý Nguyên cũng phản ứng kịp. Anh không quan tâm mặt bị đau, một bên tránh thoát khỏi trói buộc của Chu Diễn một bên đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Diễn mới phát hiện vẻ mặt thâm trầm lại quả quyết trên khuôn mặt của cậu, cũng không phải sắc mặt mềm mại, thậm chí là nhuốm màu tối tăm.

Trái tim của Quý Nguyên không bị khống chế bắt đầu đập mạnh lên, loại cảm giác này anh đã trải qua cho nên thấy quen thuộc, lúc này Chu Diễn giống như khi chặn anh ở nhà về sinh, Đại Biến Thái tùy ý cướp đoạt.

"Chu Diễn em buông tay ra cho anh." Quý Nguyên lấy can đảm, nghĩ rằng Chu Diễn lúc này không có cực đoan như đời trước vậy.

Không ngờ Chu Diễn lại thật sự từ từ đưa lỏng tay ra, nhưng mà cánh tay nắm lấy tay Quý Nguyên lúc ban đầu vẫn không nhúc nhích, giống như là một gông cùm xiềng xiếc ngăn chặn động tác hành động của Quý Nguyên.

Quý Nguyên sợ lạnh, ở bên ngoài một lát như vậy, hít một chút không khí lạnh lẽo, chóp mũi đã hơi đỏ lên, lúc này đèn trong hành lang vừa sáng lại vừa tối, tối lại sáng, vừa vặn chiếu những thay đổi nét mặt của anh lúc này vào trong mắt Chu Diễn.

Có lẽ Chu Diễn cũng có thể nghĩ ra lúc trước Quý Nguyên chủ động hôn cậu là do có men say cộng thêm suy nghĩ bên trong, cho dù là vậy, Chu Diễn cũng sẽ không để ý vì cái gì mà Quý Nguyên hôn mình, cậu chỉ cần biết là xuất phát từ việc Quý Nguyên thích mình, như vậy là đủ rồi.

Còn như hiện tại rõ ràng đây là dáng vẻ hối hận sau khi tỉnh rượu của Quý Nguyên, Chu Diễn cũng sẽ không làm theo ý của anh.

Lúc trước cậu làm bộ làm tịch cất giấu đuôi chó sói, là vì cái gì? Không phải là vì có thể ăn được một miếng thịt non này sao. Hiện tại thịt non cậu đã nếm được, thịt còn muốn chạy đương nhiên là không khả năng rồi.

Còn đối với Quý Nguyên đang giả khuôn giả dạng giả hung dữ lúc này, Chu Diễn chỉ cảm thấy là thật đáng yêu.

Cậu vui vẻ cười nhẹ ra tiếng, cúi đầu hôn một cái lên chóp mũi đang đỏ của Quý Nguyên: "Bên ngoài rất lạnh, về nhà lại nói."

Trong lòng Quý Nguyên phịch một tiếng, cả khuôn mặt đều bị Chu Diễn hôn đỏ.

Thật là thối tha không biết xấu hổ!

Quý Nguyên buồn bực hất tay Chu Diễn ra, một mình đi vào trong nhà. Chu Diễn đi theo phía sau anh vào nhà, thuận tay khóa trái cửa lại.

Thời gian này lúc trở về nhà khóa trái cửa phòng thật sự bình thường, nhưng tiếng khóa trái cửa lần này rơi vào trong tai Quý Nguyên, sao lại có ý vị khiến cho người ta khẽ run rẩy một chút.

Bình tĩnh, bình tĩnh. Anh tiếp tục xây dụng tâm lý cho mình, ánh mắt của Quý Nguyên rơi vào trên cửa phòng ngủ cách anh bốn năm bước, đi vào, đóng cửa lại, ngủ một giấc chúng ta nhất định là một hảo hán (anh hùng)!

Một bước, hai bước, ba bước, bốn,

Bước chân của Chu Diễn theo sát tới, rơi vào trong tai của Quý Nguyên giống như âm thanh của tử vong. Mới vừa rồi còn là ánh sáng của phòng ngủ, cùng với Chu Diễn đi theo phía sau không rõ mục đích, lại giống như nước xoáy đen ngòm muốn ăn thịt người vậy.

Bên trong có sẵn một cái giường lớn, vừa mềm lại thoải mái.

Nghĩ tới đây, Quý Nguyên giơ chân lên bước trở lại mặt đất, trong lúc anh còn đang do dự có nên xoay người hay không, kiên nhẫn của Chu Diễn ở phía sau đã bị vắt khô, từ phía sau lưng ôm lấy eo của Quý Nguyên ngăn lại, thân mật ôm lấy anh, ngay sau đó là một chuỗi nụ hôn dày đặc lại nóng rực rơi trên hai gò má của Quý Nguyên.

Quý Nguyên không biết làm sao thì Chu Diễn nhỏ giọng hỏi anh: "Tại sao vừa rồi lại khóc?"

Khóc?

Quý Nguyên sững sờ, lúc đầu còn không nhớ tới chuyện tại sao mắt mình lại đỏ. Mà chờ đến khi nhớ lại, anh muốn giữ mặt mũi cũng không muốn thừa nhận.

"Ai khóc? Nói linh tinh."

Quý Nguyên bày ra vẻ mặt ngụy biện ta không có khóc, đáng tiếc là Chu Diễn đang ôm Quý Nguyên từ phía sau, bằng không nếu nhìn thấy bộ dạng này của anh, nhất định phải hôn bằng được cái khuôn mặt nghĩ một đằng nói một lẻo kia.

Chu Diễn quay người trong ngực một vòng, nhỏ giọng mang theo một chút nhạo báng, một bước chen tới giữa hai chân Quý Nguyên, khiến cho động tác ôm ngang của hai người, càng ngày càng chặt chẽ hơn, cũng cắt đứt đường lui của Quý Nguyên, khiến cho anh tránh sang bên cạnh tránh sang đến bên tường.

"Thật không có khóc?"

"Em là đang vu oan giá hoạ đó, nhất định là nói láo!" Khuôn mặt của Quý Nguyên giống như liệt sĩ cách mạng bị buộc lên vách đá, sau đó ỡm ờ không phải rất tình nguyện thừa nhận, "Cứ cho là anh khóc đi."

Giọng nói là một bộ: em đã nghĩ như vậy thì anh cũng đành theo vậy.

"Vậy tại sao khóc?" Chu Diễn bị Quý Nguyên can đam thừa nhận mà rung động, đầu ngón tay không nhịn được cong lên tới sờ sờ gương mặt hồng hồng của Quý Nguyên, ánh mắt kiên định theo sát ánh mắt né tránh của Quý Nguyên.

Quý Nguyên lại không muốn nói, ngậm miệng muốn làm câm.

Cái loại cảm giác giống như ghen đó, suy nghĩ một chút nếu thật sự nói ra chuyện bị cái đồ chó đáng ghét này làm uất ức đến phát khóc quả thật là quá mất mặt quá ngu rồi.

Thật sự Diễn cũng không ép buộc anh, cậu đổi một đề tài khác: "Anh thích em."

Bốn chữ này Chu Diễn nói ra như chém đinh chặt sắt, không chút do dự nào. Là cậu muốn như vậy, vả lại luôn cho rằng thật sự là Quý Nguyên nhất định còn thích mình.

Cái người Quý Nguyên này, mặc dù yêu nhưng vẫn để tâm đến việc giải quyết vấn đề một mình, nhưng chưa bao giờ tùy tiện có thể thích người khác. Quá khứ Chu Diễn ở trong bóng tối len lén quan sát bao nhiêu năm kia, đối với việc này tự nhiên hiểu rõ vô cùng. Quý Nguyên không phải là loại người say rượu mất lý trí, càng không phải là người dùng thái độ nói năng tùy tiện với chuyện tình cảm.

Anh chủ động hôn mình, chỉ có thể là thích, không thể nào có nguyên nhân khác, cho dù hiện tại hình như Quý Nguyên không muốn thừa nhận.

Nhưng mà Chu Diễn cũng không thèm để ý, dù thế nào đi nữa cậu chỉ cần biết sự thật này, về sau rất nhiều chuyện sẽ dễ làm hơn.

"Sao da mặt của em lại dày như vậy được, " Quý Nguyên nhỏ giọng lầm bầm, mở miệng lại không thể nói ra nửa câu sau, nhẫn nhịn còn mắng Chu Diễn, "Em là đồ chó con."

Đối với việc Chu Diễn vừa nói thích, Quý Nguyên cũng không có thái độ phủ nhận.

Cũng bị bức đến mức này rồi, Quý Nguyên cũng không còn ý định che giấu làm gì. Điều này làm cho Chu Diễn vốn nghĩ là Quý Nguyên vẫn còn đang trốn tránh lâm vào mừng như điên, vốn là đôi tay của cậu vẫn còn hờ hững đặt trên đầu vai của Quý Nguyên trong nháy mắt đã buộc chặc, ánh mắt ép sát đi lên, cứng rắn nhìn thẳng vào mắt Quý Nguyên, hơn nữa nghiêm túc lặp lại xác nhận một lần: "Anh thích em."

Ham muốn chiếm giữ đầy biến thái trong lòng Chu Diễn kia đã bị sự thật Quý Nguyên thích mình này làm cho mềm mại đến toát ra mật đường, giống như toàn bộ thế giới chung quanh cậu đều hóa thành những con sóng ấm áp, từng tầng từng tầng cọ rửa trên người cậu.

Vốn Quý Nguyên đã vô cùng xấu hổ, lại bị Chu Diễn lặp đi lặp lại câu nói này, thẹn quá thành giận ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cậu mắng: "Chó con em phiền chết được."

Tiếng nói của anh vừa dứt, Chu Diễn đã cúi đầu xuống nâng khuôn mặt cua anh lên, vừa nóng bỏng vừa vội vội vã hôn lên. So với nụ hôn mà lúc trước Quý Nguyên chủ động bắt đầu hôn mà nói, ý vị chiếm đoạt của nụ hôn này càng sâu.

Mà Quý Nguyên vốn tưởng rằng nụ hôn kia đã là hết sức, vào lúc này mới biết, lúc trước Chu Diễn xuống tay còn rất nhẹ, đã thu lại bao nhiêu cảm xúc.

Quý Nguyên ai oán một tiếng, bị động tác vội vã của Chu Diễn chi phối đến không thể chống đỡ được, trong khoang miệng tất cả đều là mùi vị của Chu Diễn, từng chút từng chút không ngừng xâm nhập xâm chiếm. Mà ôm cũng không cách nào duy trì nguyên dạng, bên trong là mạnh mẽ đưa đẩy và lôi kéo, ma sát mang theo nhiệt độ gần như là muốn đốt lửa.

Thế nên khi được Chu Diễn nửa ôm đi về phía phòng ngủ tối đen thì lúc đầu Quý Nguyên cũng không kịp phản ứng.

"Chờ, từ từ." Đầu Quý Nguyên đã được đặt trên gối đầu mềm mại, hai tay Chu Diễn dùng sức đặt ở trên đầu gối của anh.

Quý Nguyên thừa dịp vào lúc này Chu Diễn thu lại động tác áp chế, lập tức cong hai chân lên từ dưới chân Chu Diễn lăn qua một bên, rồi sau đó một tay đẩy lồng ngực của Chu Diễn ra.

Đương nhiên là anh biết Chu Diễn muốn làm gì.

Hiện tại toàn thân Chu Diễn đều viết mình muốn làm gì.

Chó con bày ra cái thái độ này, trong lòng Quý Nguyên mắng chửi người.

"Em đi xuống ngay cho anh." Quý Nguyên dùng chăn trùm lên người mình, "Trong đầu chứa những cái gì vậy?"

"Trong đầu em đều là hình ảnh của anh." Còn cảnh hợp thể cùng anh, Chu Diễn yên lặng ở trong lòng bổ sung nửa câu sau, nếu là nói thẳng ra Quý Nguyên nhất định sẽ tức giận, vậy thì không thể Hợp Thể rồi.

Mặc dù mọi chuyện đã phát triển đến mức này, Quý Nguyên cũng biết không thể nào nói ra chuyện lúc đầu anh tính sẽ không có quan hệ gì với Chu Diễn, nhưng ít nhất mà nói, anh không thể dẫm lên vết xe đổ giống như đời trước đưa ma trảo về phía Chu Diễn đang tuổi vị thành niên.

Thấy cậu không nói lời nào, Chu Diễn đang ngồi xuống bên giường, chăm chú nói với Quý Nguyên: "Chúng ta là quan hệ người yêu, làm những chuyện này đều là rất bình thường."

"Ai, ai có quan hệ người yêu với em?" Thiếu chút nữa Quý Nguyên bị sặc nước bọt của chính mình.

"Hôn xong cũng không nhận nợ rồi hả?" Chu Diễn tiến lên phía trước nhích lại gần, ngược lại sắc mặt lại không thay đổi, chỉ có bắp thịt toàn thân căng thẳng lên.

Quý Nguyên vô cùng khẳng định, nếu bây giờ anh phủ nhận, Chu Diễn có thể bất chấp tất cả tiến lên ép anh ngủ cùng. Anh vội ho một tiếng, vô cùng thức thời kéo trở về: "Ý của anh không phải như vậy, có một số việc nếu chưa trưởng thành thì không thể tùy tiện thực hiện được."

"Đó chính là quan hệ người yêu hả?" Còn lâu Chu Diễn mới chơi chữ với anh, cậu đi thẳng vào vấn đề, sẽ phải cạy ra từ trong miệng của Quý Nguyên một câu trả lời chắc chắn.

Quý Nguyên cực kỳ miễn cưỡng, nhưng nhịp tim nhanh chóng đi qua đại não.

Chu Diễn cười nhẹ, giọng điệu vui vẻ, thân thể cậu nghiêng về phía trước ngăn chặn quý Viên Viên cuốn chăn lại, nặng nề hôn một cái lên trán Quý Nguyên, trong mắt cảm xúc thay đổi liên tục.

Trong lòng có một giọng nói: hiện tại anh ấy là của cậu, đoạt lấy anh ấy, đánh dấu anh, để anh ấy chỉ có thể thuộc về một mình cậu.

Trong lòng Chu Diễn bị cái người trong tối này dùng sức bóp một cái, chân mày cậu hơi nhíu lại, cúi đầu nhìn Quý Nguyên hàng mi của anh nét mày bờ môi của anh, cành phát ra mê người gấp trăm lần, gần như làm cậu muốn một hớp nuốt chửng.

Vậy mà Quý Nguyên mở mắt ra, từ trong khe hở liếc Chu Diễn một cái, bên trong sạch sẽ, tươi sáng mang theo ánh sáng.

Trong nháy mắt giọng nói điều khiển mình đã biến mất, Chu Diễn nhếch miệng, chỉ nhẹ nhàng hôn một cái trên khóe miệng của Quý Nguyên.

"Ngủ ngon."

"Chó con." Quý Nguyên nhỏ giọng lầm bầm lần nữa chui vào trong chăn, cũng giấu đi nụ cười trên mặt của mình.

【 Tin tức bất ngờ có một không hai! Buổi tối trước khi về nước của nam chính Allen người mới của se¬cret? 】

Bài báo nói tường tận về việc Allen và Quý Nguyên đi đến quán bar như thế nào, lúc nào thì rời đi, rời đi đi chỗ, ở trên tầng ngây người hơn một tiếng mới xuống lầu thuê xe về khách sạn.

Sáng sớm tin bát quái đồng loạt được đang lên các trang báo, hấp dẫn không ít con mắt. Bản thân Allen đã rất nổi tiếng, thêm nữa lại là một trong những nhân vật chính đóng quảng cáo cho se¬cret lúc này, ngược lại bị nhà báo chụp được cũng không có gì kỳ quái. Bóng to thì sẽ nổ, cũng không phải là tin tức hiếm thấy gì.

Mà nguyên nhân khiến mẩu tin tức kia trở nên hot, chính là chín bức ảnh ở dưới bài đăng.

Đầu tiên là ảnh thuê xe ở cửa quán bar, có thể nhìn thấy Allen hoàn toàn dựa trên người Quý Nguyên, ba bức ảnh phía sau là hình ảnh Quý Nguyên và Chu Diễn mang Allen lên lầu, mấy ảnh trước không rõ mặt lắm, nhưng mà hai ảnh cuối cùng là ảnh Quý Nguyên đứng dưới đèn đường màu cảm sau khi đưa Allen lên taxi, đúng lúc quay đầu thì chụt được.

Anh mặc áo khoác ngoài, vóc người thon dài, động tác cùng góc độ cũng vừa đúng.

Vốn là chỉ là một tin bát quái trên mạng nhưng sau khi nhìn thấy hai tấm hình này, trong nháy mắt đã bùng nổ.

"A a a a, có mấy câu nói thế nào nhỉ, ‘nhất là một cái cúi đầu ôn nhu’, cái tiểu ca ca này cũng đẹp quá đi thôi!?"

"Cùng cảm thấy vậy! Nếu không phải là nhìn cái ID bất ngờ này, ta còn nghĩ rằng anh ta đang vẽ chân dung ai."

"Cầu thông tin! Đến cùng tiểu ca ca này là ai!"

Tiếng hô trong chốc lát của cộng đồng mạng đã được thỏa mãn, lại ném ra một tin tức nặng ký khác, Microblogging Cẩu Tử bất ngờ đăng một tin trên Microblogging, cũng dòng chữ: dựa vào suy đoán, người đàn ông khác trong hình là Quý Nguyên một trong những vai nam chính khác của se¬cret!

Một phút trước dân mạng còn vui mừng khôn xiết muốn giữ lại tiểu ca ca này bây giờ lại có chút ủ rũ rồi, nhưng mà bình luận miệng của mọi người có chút không giống nhau.

"Giả thôi. . . . . . Thực sự là Quý Nguyên sao?"

"Ặc, mặc dù vóc người nhìn rất tốt, nhưng dường như nhân phẩm rất kém?"

"Tôi mặc kệ, mấy người không quan tâm nhưng tôi muốn, những cái được gọi là vết nhơ của nhân phẩm (phẩm chất con người) lại không phải là đá, đều là người khác há mồm nói thôi, nói không chừng đều là giả đấy?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.