Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều, Cường Thế Sủng!

Chương 47: Chương 47




Ngày 13 tháng 2 năm 1971

Trực thăng chở hai người Mason và Jenney bị đá xa tới mức họ cũng không biết mình ở đâu. Tuy nhiên, bằng linh cảm, Mason cảm nhận được mình vẫn đang ở trong lãnh thổ đối phương. Từ đó tới nay đã ba ngày liên tục. Nhờ Mason, cả đám người đã sống xót suốt mấy ngày ở trong rừng già, giữ vô số kẻ thù.

Cầm ống nhòm, anh quan sát khắp bốn phía. Trong khi đó, chàng thang niên Danniel đang nói liên tục vào bộ đàm.

"Cáo hai gọi. Nghe rõ trả lời"

Tuy nhiên, bộ đàm không có tín hiệu, như thể nó đang ở nghĩa địa vậy.

"Vô ích thôi. Tất cả máy bay đã rơi. Hỏa lực phòng không ở đường mòn Hồ Chí Minh là mạnh nhất, chỉ sau miền Bắc nên tạm thời khó có ai tới cứu viên. Tuy nhiên, chúng ta may mắn vì đang ở cách xa khu vực giao tranh."

"Còn hắn thì sao? Chiến binh Việt Nam đấy" Danniel lên tiếng. Cậu vẫn còn sốc nặng khi đối mặt với kẻ thù như vậy.

"Không sao đâu. Với sức mạnh đó, hắn không để ý tới chúng ta đâu" Mason nói. Dù không phải là pháp sư nhưng từng tham gia The patriot, anh đủ hiểu người ta sẽ không dùng chiến lực mạnh như vậy để đánh từng top lính nhỏ, như không ai dùng bom nguyên tử đánh xe tăng vậy.

Sau đó, sau bao nhiêu ngày lạc trong rừng, mọi người cuối cùng mới tới được một căn cứ của quân đội Nam Việt Nam, điểm cao 543

Lúc này, Mason và Jenny đi tới đưa tấm giấy thông hành cho viên sĩ quan Nam Việt Nam. Tên sĩ quan là một gã to béo, quả bụng vĩ đại như vón lại thành cục mỡ thồi lồi che kín thắt lưng. Nhiều lúc Mason cũng tự hỏi tại sao sĩ quan Nam Việt Nam toàn là một đám mập như heo.

"Các người là The patriot phải không?" Tên sĩ quan nói

"Ông biết chúng tôi?"

"Tôi cũng có làm cho The patriot, chỉ là lính thường thôi. Lác nữa có nước ngọt, rượu bia, đồ ăn ngon cho các vị"

Trong suốt quá trình can thiệp vào Việt Nam, cũng như hầu hết các lực lượng quân sự khác của Mỹ, The patriot cũng tuyển người bản xứ vào làm việc. Và cũng tương tự như hầu hết các đội quân bản xứ khác, chúng hoạt động cực kỳ kém hiệu quả, trung thành tuyệt đối chừng nào còn được cung cấp đủ đô la.

"Không cần đâu" Jenny nói

Dù đánh trận hay làm gì, dường như quân Nam Việt Nam luôn cố gắng hưởng thụ theo cách sống của Mỹ bằng mọi giá

"Các người đi vào trong đi. À đúng rồi, chúng tôi vừa tìm được một thứ khá kì dị" Tên sĩ quan nói.

Sau đó, hắn dẫn mọi người vào trong một địa điểm trong căn cứ. Ở đó có một sinh vật làm người ta phải kinh ngạc. Toàn thân nó đều được phủ một màu tím. Miệng của nó to tới mức có thể nuốt trọn một chiếc xe tăng. Trên lưng nó có một hàng loạt những thứ nhìn như dãy núi nhấp nhô liên hồi.

"Làm sao các người đem nó về đây được vậy" Mason hỏi

"Lúc đầu chúng tôi chỉ đem một mảnh đá nhỏ cỡ ngón tay về thôi. Sau đó, con quái vật này đột nhiên xuất hiện" Tên sĩ quan lên tiếng đồng thời chỉ vào một mảnh đá màu tím

"Sau các anh biết đem thứ này về?" Mason hỏi

"Tôi đâu có biết. Đích thân tướng Abrams ra lệnh cho các căn cứ ở đây đem những phần như thứ kia về căn cứ. Các vị không biết gì à?" Tên sĩ quan lên tiếng.

Mason có chút nhíu mày. Rõ ràng, Abrams không thể nào biết được chuyện này. Chỉ có thể là sinh vật kia thôi.

Bất ngờ, cả căn cứ rung lắc giữ dội như bị động đất.

Từ phía xa, hàng trăm hỏa pháo phản lực khai hỏa liên tục. Bầu trời bị xé ra bởi hàng trăm quả tên lửa như những viên phấn vẻ trên một tấm thảm màu xanh da trời. Tiếp đó, những khẩu pháo tầm xa khai hỏa liên tục

"Xung phong" Một âm thanh vang lên.

Sau đó, hàng trăm, ngàn người lính Giải phóng xông lên tiêu diệt quân địch, vượt qua lớp lớp hàng rào kẽm gai. Bất chấp hỏa lực khủng khiếp từ phía kẻ thù, họ vẫn lao lên. Có người lính cầm khẩu CKC bắn về phía quân địch, bất chấp máu phun ra liên tục từ cơ thể như suối. Nhiều người lính xung phong bị những khẩu súng máy xé xác, máu tuông ra như trời nổ mưa. Một người lính khác tả xung hữu đột, như một con chim ưng, lao thẳng vào chiến hào. Trong từng lớp hào, hai bên đấu súng nhau ác liệt, vỏ đạn rơi đây trên đấy như một trận mưa kim loại.

Lúc này, Brook gọi một con cú đến. Con vật như đến từ hư không vậy. Sau đó, cậu cầm một tờ giấy đưa cho nó.

"Bay tới chỗ Robert mau"

Sau đó con chim cú biến mất như chưa từng tồn tại

"Cái gì thế" Daniel nói

"Thư chuyển qua cú. Chuyển nhanh lắm. Khoảng một hai ngày, nếu băng qua Thái Bình Dương"

"Một hai ngày. Tôi tưởng là mấy người định gọi một đội quân rồng lửa hay mưa thiên thạch chứ" Daniel nói

"Cậu đọc truyện cổ tích nhiều quá rồi" Mason nói

"Hai người làm gì đi" Jenny nói

Lúc này, Brook quay sang viên chỉ huy

"Ông biết The patriot phải không? Tốt. Mau chúng điều động số Chó Ba Sọc và Chóc Ba Sọ tới cản quân địch"

Tuy nhiên, khi cậu vừa nói, hai con Chó Ba Sọc đã bị đánh nằm dài trên đất. Sau đó, hai cột lửa màu xanh bốc lên cao vút.

Lúc này, một loạt binh lính của quân Giải phóng bao vây xung quanh nhóm Jenny. Trên tay họ thay vì cầm AK47 thì lại là một loại vũ khí kì lạ. Trên thân nó khắc những kí tự không ai hiểu được. Trước tình hình này, mọi người cầm súng định bắn

"Tất cả bình tĩnh, không ai được bắn" Mason nói lớn

Không cần anh nói, bọn họ cũng hiểu là mình không thể đấu lại những kẻ có thể ché làm đôi xe thiết giáp. Không mặt đó không hề có cảm xúc. Họ chỉ âm thầm quan sát nhóm của Jenny.

"Chúng tôi không có ý làm hại các người đâu"

Một cô gái lên tiếng. Đôi mắt sáng như những vì sao xa. Khuôm mặt thanh tú, cân đối làm ai cũng phải say mê. Mái tóc như dòng suối chảy về nguồn.

"Tôi là Dương Thị Thiên Vân." Cô ấy nói

Lúc này, cô ấy di chuyển tới gần con quái vật kia

"Vậy ra Ngọc Âm thanh đã tan thành các phần khác nhau ở căn cứ này." Vân nói

Có khả năng là quân đội Mỹ đã biết chuyện này. Tuy John Williams đã bị mất tích nhưng với sự trợ giúp của Thuồng Luồng Tinh và Thiên Ý Phái, quân đội Mỹ chắc cũng biết chuyện này. Có khi còn sớm hơn cô.

Sau đó, cô đi tới gần xinh vật kia. Khi cô chạm vào, nó biến thành một vật nhỏ hình trụ, to bằng hai lần ngón tay cái

"Thú âm long, tiếc là bây giờ các người còn quá yếu. Xem ra có một số lính hạ cấp của Ma tộc đang ở gần đây" Vân nói

Trong lúc đám người của Jenny còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra, một âm thanh khác vang lên.

"Nhìn các người không giống lính của The patriot lắm" Một người con gái tên An Hạ lên tiếng.

Nhìn vẻ bên ngoài, cô thực sự là một cô gái xinh đẹp. Mái tóc như dòng thác chảy xuống đôi vai mỏng. Đôi mắt của cô như ánh sương buổi sáng. Tuy chỉ một một bộ đồ đơn giản như hàng ngàn cô gái ở đường Trường Sơn, người ta vẫn thấy sự xinh đẹp và quyến rũ ở trong cô.

"Chúng tôi, là lực lượng dự bị" Mason nói.

"Hình như có người con chưa đầu hàng"An Hạ lên tiếng chỉ về phía Daniel đang cầm trong tay khẩu M79. Dù rung như bị nhúng trong nước đá, cậu vẫn cầm chắc khẩu M79.

"Bỏ xuống đi, chúng ta đánh không lại họ đâu" Mason một tay nắm nòng súng của Daniel lên tiếng.

Cuối cùng, cậu cũng chấp nhận buông súng đầu hàng.

Sau đó, cả đám người được di chuyển trên một con đường mòn tới nhà giam. Trên đường đi, họ gặp khá nhiều người dân bản địa. Họ đều chạy tới ôm chặt lấy những người lính Bắc Việt. Nhiều người tặng cho họ đồ ăn và thức uống. Những cô gái và chàng trai ôm hôn nhau thắm thiết.

"Người dân yêu quý bọn họ" Jenny lên tiếng

"Dù sau Bắc Việt đang chống lại đám thả bom nhà của họ mà" Mason nói. Đồng thời, anh cũng đang tự mỉa mai mình và cả nước Mỹ.

Sau đó, đột nhiên sương mù xuất hiện, mang theo những âm thanh ghê rợn. Những người dân tộc nhanh chóng chạy trốn nhanh hết mức có thể còn người người lính thì đề cao cảnh giác.

"Ma tộc" An Hạ lên tiếng.

"Đụng Ma tộc ở đây sau" Mason nhíu mày

"Ma Tộc là gì?" Jenny hỏi.

"Chủng tộc ngoài hành tinh đáng sợ nhất. Mục tiêu thực sự của các tổ chức bí mật trên thế giới. Chưa từng có ai thuần hóa được chúng, ngoài trừ Đức Quốc Xã." Mason chậm rãi nói.

"Có lẽ chúng thông qua vết rách không gian tiến vào đây " Vân nói một cách vô thưởng vô phạt. Đồng thời, cô là hiệu cho những người bộ đội phía sau mình hành động.

Sau đó, trong màn sương mù mang theo hơi thở của cái chết, những người lính đang chờ đợi. Họ được ngụy trang hòa lẫn hẳn vào môi trường xung quanh.

Tiếp đó, một con thằn lằn xuất hiện. Nó to bằng cả chục chiếc xe tăng. Cái đầu của nó giống y chang sọ người theo đúng nghĩa đen. Nó dùng cái lưỡi đủ quấn một vòng quanh chiếc xe tải của mình như một công cụ dò đường. Tiếp đó, nó kêu lên một âm thanh nghe rợn. Những người lính Mỹ nghe âm thanh này, tim của họ như muốn nhảy ra ngoài. Tiếp theo đó nó nôn ra hàng loạt sọ người. Tiếp theo, nó biến đi đâu mất.

"Được rồi ra ngoài thôi" Một người lính lên tiếng.

Ngay lúc này, con quái nhao ra nuốt lấy anh ta. Tiếp đó, nuốt anh ấy vào trong bụng.

Ngay làm tức, tất cả đồng loạt khai hỏa. Tiếng đạn vang lên không ngừng. Sau đó, nó lại ẩn đi trong làn sương mù bí hiểm.

"Tất cả trong tư thể sẵn sàn chiến đấu" An Hạ lên tiếng.

Đồng thời, tù binh như Mason và Jenny được đư vào chính giữa để bảo vệ an toàn tính mạng như thể họ là lãnh đạo cao cấp vậy.

Từ trong hư không, con quái xuất hiện lần nữa. Ngay tức khắc, An Hạ lấy trường đao chém vào chân của con quái vật. Máu màu xanh tuôn ra từ chân của nó. Con quái rên la đau đớn. Sau đó, nó lao vào một đơn vị bộ đội gần đó. Ngay làm tức, nó thổi tung một lính đang cầm khẩu trung liên tên tay rồi nuốt gọn anh ta.

"Đồng chí Hạ, mau dùng lửa đi" Vân lên tiếng

Lúc này, An Hạ lấy ra một tờ giấy màu vàng. Sau đó, cô vẽ những kí tự nhìn nhưng tiếng Thái nhưng lại không giống. Ngay sau đó, như một khẩu súng phun lửa, một nguồn nhiệt khổng lồ được bắn ra. Trong phút chốc, toàn thân con quái vật bị bao phủ bởi ngọn lửa khổng lồ. Đau đớn, nó dùng cái đuôi khổng lồ của mình quất An Hạ đi xa như vận động viên bóng chày.

Cùng lúc này, một luồng khí màu xanh xuất hiện, hòa lẫn cùng đám sương mù.

"Cẩn thận, khí độc" An Hạ la lớn

Ngay làm tức, một số bộ đội cầm trường đao nhanh chóng tạo ra một bức tường vô hình để cản quân địch. Tuy nhiên, lúc này, từ trên trời, hàng trăm con chim quái dị lao xuống. Mỗi con to bằng một chiếc máy bay lên thẳng. Với Mason, chúng giống như những con thằng lằn bay mà anh đã thấy trong viên bảo tàng. Tuy nhiên, chúng lại có cơ thể như đang phân hủy. Như một bầy thú háo ăn, chúng lao tới, xé xác từng người bộ đội. Dù vậy, họ vẫn kiên cường, quyết không rên la, dù chỉ một tiếng.

Trong khi đó, Vân lấy đồng xu linh hồn của Hai Bà Trưng ra. Một thanh kiếm xuất hiện, cô nhanh chóng lao vào chém giết bầy quái vật. Mỗi khi cô chém, hình bóng vô hình của hai người phụ nữ cưỡi voi chợt xuất hiện, xé quân địch ra làm đôi.

Trong lúc này, An Hạ xuất hiện trở lại. Cô cầm trường đao chém đôi từng con quái vật. Mỗi khi cô chém, dòng máu màu xanh của chúng lại tuôn ra không ngừng

Trong khi đó, con thằn lằn cũng lao tới. Lúc này, An Hạ cùng các đệ tử phái Hồng Bàng lao lên trời như cách mà Dũng đã làm trước đó. Tuy uy lực không bằng như để xử lý một con yêu quái thì dư sức.

Ngay sau đó, một cột lửa khổng lồ bốc lên, cao như quả núi, nuốt trọn con quái. Uy lực của nó lớn tới mức tất cả mọi người bị văng ra xa. Sau vụ nổ, con quái vật vẫn chưa chết hẳn. Nó rên la đau đớn bởi những vết thương trên người

Lúc này, Vân tới gần

"Ai cử ngươi tới"

"Ngươi biết tiếng Ma giới?"

"Một chút"

"Kẻ mà các ngươi hay gọi là Thuồng Luồng Tinh. Hắn với cái đám tên Hoa Kỳ đó có một chút bất đồng" Tên yêu quái nói.

"Hắn muốn giết John Williams?" Vân hỏi

"Có thể nói như vậy. Hắn có mưu đồ với tất cả các ngươi" Tên yêu quái nói

Sau đó, nó chết hẳn. Đám người của Mason tiếp tục được vận chuyển.

Sau một thời gian vật lộn với đám quái vật, trời cùng đã tối. Giữa ánh lửa được thắp lên, mọi người cùng ăn tối. Nói là ăn tối những cũng chỉ có cơm cùng một ít lương khô. Kỳ lạ thay, tù binh lại được ăn ngon hơn cả binh sĩ.

"Tại sao các người lại giúp Bắc Việt?" Mason hỏi

"Chúng tôi là hậu duệ mang theo dòng máu của hai chủng tộc từng xưng bá vũ trụ. Hai ngàn năm sau khi nên văn minh của người Việt cổ vương tới đỉnh cao. Nên văn minh đó đã bị xâm chiếm bởi kẻ thù từ phương Bắc" An Hạ nói

Sau đó, Vân tiếp lời

"Một ngàn năm, bao nhiêu đời người, bao nhiều máu xương, không ai dám quên tổ tiên bọn họ làm sao dựng nước, không ai dám quên khát vọng dân tộc. Từ Hai Bà Trưng, người đầu tiên khởi nghĩa bị đàn áp đẫm máu cho đến người cuối cùng, Ngô Quyền đánh tan quân xâm lăng. Những con người đó không súng ống đại bác, tàu sân bay, bom nguyên tử, chỉ có một tấm lòng son không bao giờ thay đổi, một cỗ ý chí mạnh mẽ không sao đè nén, không sao bẻ gãy, cùng trí tuệ không ngại học hỏi mà thành công. Người có thương dùng thương, người có kiếm dùng kiếm, người không thương không kiếm dùng gậy gộc, tầm vong, cuốc xẻng, kề vai sát cánh chiến đấu suốt ngàn năm. Rồi lại dùng một ngàn năm khác chiến dấu đánh bại bao nhiêu kẻ thù khác, các triều đại phương Bắc và cả đế quốc Mông Cổ hùng mạnh. Dùng sự nhục nhã khi bại trận của chúng để viết nên trăng sử hào hùng của dân tộc"

An Hạ lại nói

"Trong lúc đó, những thế lực siêu nhiên, ngoài hành tinh cũng đã can thiệp vào cuộc chiến chống xâm lược. Chúng muốn đạt lấy những di chỉ của nền văn minh Long tộc hùng mạnh, muốn diệt chủng những kẻ mang sức mạnh tiên long trên hành tinh này. Từ đó, những người như chúng tôi cũng đã tham gia vào cuộc chiến. Trong số hàng triệu người đã chết để bảo vệ nền độc lập, có rất nhiều người là đệ tử phái Hồng Bàng"

Jenny, Masson, Danniel và những tay sĩ quan Mỹ ngạc nhiên nhìn những dòng nước khẻ rơi lả chả trên gương mặt của những người sĩ quan quân Bắc Việt. Họ có chút không hiểu hai ngàn năm mà hắn kể có bao nhiêu tang thương, thế nhưng chả hiểu sao cô cảm thấy một cỗ khí thế, một lòng tự hào không cần che giấu từ những sĩ quan Bắc Việt tuổi còn nhỏ hơn mình đang như thác ghềnh gào thét mà đổ cả sang cô. Nếu là người Việt Nam, chắc cô sẽ sinh ra một lòng tự tin sáng hơn cả vầng trăng trên cao khi nghe câu chuyện này.

Điều quan trong nhất, đây là lần đâu tiên họ hiểu về Việt Nam nhiều như vậy. Nếu Hoa Kỳ không tuyên chiến, họ, người Mỹ, biết gì về mảnh đất này. Họ như những thằng ngốc muốn người dân yêu mến họ khi mang bom đạn tới để giết người.

"Các người, từ trước tới giờ, vẫn tin mình sẽ chiến thắng sau" Danniel hỏi

Trước giờ, nhiều người Mỹ, và cả bản thân cậu vẫn tin là chính cuộc nổi dậy dịp Tết đã thay đổi tất cả. Họ không thua ở Việt Nam, họ chỉ từ bỏ nó nhưng hôm nay họ đã biết mình không thể chiến thắng.

"Nếu đổi ngược lại, liệu Hoa Kỳ có thể chiến thắng?" Cậu nghĩ thầm.

Trong không gian thanh tĩnh, bất chợt, Vân nói lên một bài thơ

"Nam quốc sơn hà Nam đế cư

Tiệt nhiên phận định tại thiên thư

Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm

Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư."

"Cái gì vậy?" Mason tự hỏi. Dù anh nói khá giỏi tiếng Việt nhưng Vân lại đọc thơ bằng chữ Hán Việt nên anh cũng không hiểu được.

"Sông núi nước Nam vua Nam ở

Rành rành định phận ở sách trời

Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm

Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời."

An Hạ đọc lại một lần nữa. Đồng thời, cô cũng dịch lại bằng tiếng Anh.

Lúc này, toàn bộ lính Mỹ đều há mồm

"Tuyên ngôn độc lập"

"Từ hơn chín trăm năm trước" Vân nói.

******************************************

* Từ ngày 11 đến 13 tháng 2, Trung đoàn 64 (Sư đoàn 320) liên tiếp đánh thắng hai trận ở khu vực điểm cao 456 và đồi Không tên, tiêu diệt 3 đại đội của Tiểu đoàn 3 và Tiểu đoàn 6 (Lữ đoàn dù 3) chốt giữ căn cứ 31 (điểm cao 543) bắc Bản Đông 7 km

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.