Khoái Nhạc Trạch Cấp Tống

Chương 49: Cuộc nói chuyện




Cuối cùng Mạc Tử Hàm vẫn không trả lời câu hỏi của Trần Khả Dương, người sau lại tò mò muốn chết

Phải biết rằng, một nữ sinh luôn nhát gan dưới mắt mình, bỗng nhiên trở nên tự tin quả cảm, làm việc có trật tự, nói chuyện bình tĩnh, thậm chí còn có thể lái xe, dám ở thời khắc nguy cấp bảo hộ mình nữa.

Những thứ này nói làm hắn chấn kinh rớt cằm cũng không đủ.

Cục thành phố xử lý rất nhanh, buổi chiều đã kết án. Chuyện tra ra manh mối, là Tần Vạn Siêu bóc trần âm mưu tập đoàn rượu giả, làm cho đám cá lọt lưới này cùng đường, có ý định trả thù.

Mà chuyện này ngoại trừ cảnh sát, công thần lớn nhất là thầy giáo Trần Khả Dương, nếu không phải hắn cơ trí, trước tiên lái xe đuổi theo, báo cảnh sát, chỉ sợ chuyện còn không thuận lợi giải quyết như vậy.

Mạc Tử Hàm yêu cầu, Trần Khả Dương không nhắc tới cô.

Mạc Tử Hàm không phải muốn điệu thấp.

Chỉ là lo lắng hành động khi cô giết người, chuyện này tuy nói không sai, nhưng không nên tuyên truyền.

Nếu bây giờ cảnh sát không tìm tới cô, đương nhiên là cố ý giấu diếm cho cô, như vậy dù Trần Khả Dương nhắc tới mình, mình nhiều nhất cũng chỉ được tính là đồng học truy đuổi cùng hắn thôi.

Chẳng lẽ chờ trường học cho cái phần thưởng hăng hái làm việc nghĩa à? Thiếu nữ dũng cảm không sợ nguy hiểm?

Vẫn nên quên đi.

Mạc Tử Hàm cười khinh thường.

Hỏi cô vì sao ra tay?

Chỉ là muốn ra tay cho nên ra tay.

Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Còn có ở trong mắt cô, ấn tượng với cảnh sát đều là phế vật hỏng việc. Cô không tin bọn họ được.

Cô nghĩ, vốn cô hẳn là kiệt ngạo đây.

Cô càng cảm thấy tựa hồ gần đây mình tìm được lại chính mình. Cái loại tính cách tùy tâm sở dục, kiệt ngạo, mang theo chút bất cần đời này, làm cho cô thoải mái, quen thuộc.

Không hề mê mang, không thích ứng, mò mẫm việc mới như khi vừa tỉnh lại.

Chuyện này đài truyền hình tiến hành trực tiếp hiện trường, nhưng lúc ấy phóng viên đều bị chắn ở bên ngoài, căn bản không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng thiên hạ không hề có bức tường không lọt gió, chuyện cô bé kia vẫn bị truyền ra ngoài.

Có nói cô bé này là con gái cảnh quan ở đó, cũng có nói cô bé này là con gái hộ gia đình phụ cận, cũng có nói cô bé này là bạn tốt của nữ sinh bị bắt.

Có nói cô bé này lâm nguy không sợ đi vào trao đổi con tin, cũng có người nói cô bé này đi theo bộ đội đặc chủng vào tham dự nhiệm vụ cứu người.

Tóm lại xôn xao mọi cách nói, càng truyền càng không đáng tin cậy.

Buổi tối Vương Phượng Anh ngồi ở trước TV nhìn chuyện này tiếp sóng, đột nhiên quay đầu nói với Mạc Quân Bảo, “Anh nói dạng cha mẹ như thế nào mới có được đứa con như thế? Cô bé làm chuyện này bị người khoa như sấm sét rồi.”

Mạc Quân Bảo bĩu môi, “Thì ra chuyện này phát sinh ở gần đây! Chỗ đó không phải buổi chiều hôm nay chúng ta xem phòng ở sao? Cô nói xem bọn cướp này liều thật, nếu là tôi, kiếm ít tiền bỏ chạy rồi.”

“Tiền tiền tiền, chỉ biết tiền!” Vương Phượng Anh khinh thường phi một ngụm. Mạc Quân Bảo không quan tâm bà.

Mạc Tử Hàm ở trong phòng cha mẹ ăn hết cặp lồng cơm, đứng lên nói, “Con đi về trước làm bài tập.”

Trước khi tan học, cha mẹ và bà nội đều đã dùng cơm rồi, để lại cho cô hộp cơm này, là chờ cô tan học trở về ăn. Dù sao ở bên ngoài không thể làm đồ ăn, điều kiện nhà Mạc Tử Hàm có hạn, chỉ có thể giản lược mọi thứ.

“Đúng rồi Tử Hàm, buổi chiều hôm nay mẹ và ba con ở phụ cận tìm, một cái nhà cũ rất thích hợp, địa điểm cũng rất tốt, ba phòng ngủ một phòng khách một ban công, 96 mét vuông. Phòng ở rất rộng thoáng, mấu chốt là mới được sữa chữa, có thể vào ở ngay được.” Vương Phượng Anh nghĩ đến chuyện phòng ở vội vàng nói một câu.

Mạc Tử Hàm dừng bước gật đầu, “Ba mẹ làm chủ là được rồi.”

Vương Phượng Anh thở dài nói, “Chỉ là giá hơi cao, người môi giới nói bà cụ này tính tình quái gở lắm, ba mươi vạn thiếu một phần cũng không bán, nhưng mà ba mươi vạn cũng là thích hợp, bởi vì đồ dùng trong nhà đều để lại cho chúng ta.”

Chỉ là tiền trong tay thật sự có hạn, nhưng địa điểm tốt như vậy, lớn nhỏ phù hợp, mọi người đang trong nhu cầu cấp bách vào ở điều kiện phòng ở thật sự không dễ tìm, hôm nay chạy một ngày với người môi giới, đi tới giữa trưa mới tìm được phòng này thích hợp.

Buổi tối ngày hôm sau, Mạc Tử Hàm và cha mẹ xem phòng ở, phòng ở này đúng là ngay bên cạnh tại hiện trường bắt cóc ngày hôm qua. Nghe nói nhà này là một bà cụ mua cho con cưới vợ, nhưng về sau không biết làm sao lại muốn bán đi.

Phòng ở ngay tại phụ cận khu phố buôn bán chất lượng, không phải khu nhà vườn, chỉ được coi là ở lâu hơn so với dân cư mới.

Nhìn thấy chủ bán, Mạc Tử Hàm và cụ bà bán nhà đều sửng sốt, bởi vì vị cụ bà này, hoàn toàn chính là cụ bà đôi vợ chồng ngày hôm qua bị bọn cướp bắt trói.

Cụ bà vừa thấy Mạc Tử Hàm liền kích động đi lên nắm lấy tay cô, “Cháu bé à! Bà tìm mãi không thấy cháu đâu! Cảm ơn! Cảm ơn cháu! Ngày hôm qua bà ở cục cảnh sát hỏi lâu quá không để ý tới cháu được! Làm hại bà luôn không an ổn trong lòng!”

Mạc Tử Hàm rút trừu, không dám dùng nhiều lực, cuối cùng không rút tay về.

Cô nói, “Bà ơi, không cần cảm tạ, tiện tay mà thôi.”

Cụ bà còn nhớ mãi biểu hiện anh dũng ngày hôm qua của Mạc Tử Hàm, cô bé này lâm nguy không sợ, giết bọn cướp mặt còn không đổi sắc, không đơn giản nha!

Bà ta nắm chặt tay Mạc Tử Hàm, kích động cả người run run, “Nhất định phải cảm ơn! Nếu không phải cháu, bà và bạn già của bà chỉ sợ đã đi gặp Diêm Vương rồi!”

Mạc Quân Bảo và Vương Phượng Anh ở một bên nhìn xem không thể tưởng tượng, người trước xấu hổ cười nói, “Bà Lưu, bà đây là…”

“Các người sinh một đứa con gái thật tốt nha!” Bà cụ kích động nhìn về phía hai người Mạc Quân Bảo.

Vợ chồng Mạc Quân Bảo liếc nhau, ngày hôm qua gặp mặt cụ bà này còn lạnh mặt, một bộ dáng không mua thì thôi, hôm nay đây là…

Cứu người? Có ý gì thế?

Sau lại nghe cụ bà nói, Vương Phượng Anh và Mạc Quân Bảo mới khiếp sợ biết, cô bé điên truyền ngày hôm qua kia, thế nhưng là con gái nhà mình!

Mạc Tử Hàm lâm nguy không sợ lên lầu hai cứu hai vợ chồng nhà này? Đây là, đây là làm bọn họ phải phản ứng thế nào đây?

Ai cũng không nghĩ tới, cụ bà này nói phải cảm tạ Mạc Tử Hàm, cuối cùng Mạc Tử Hàm đề nghị, bảo cụ bà cho cái giá nhất định, cụ bà đúng là một miệng đáp ứng ngay, thậm chí không cần về nhà thương lượng với cụ ông, đã hạ giá xuống tận năm vạn.

Điều này làm cho Vương Phượng Anh và Mạc Quân Bảo cao hứng hỏng rồi, phòng ở phố buôn bán, không ngờ chỉ có hai ngàn sáu, còn có cả đồ dùng trong nhà rồi, đây quả thực là chiếm một việc cực có lợi.

Điều này lại làm cho Mạc Tử Hàm ngượng ngùng.

Ngày hôm sau, Mạc Tử Hàm đến trường, vợ chồng Mạc Quân Bảo giao dịch với bà cụ, thuận tiện chính thức chuyển vào. Dù sao ở bên ngoài không thể nhóm lửa nấu cơm, mặc dù không cần bọn họ trả tiền thuê nhà nhưng tiêu dùng cũng quá lớn.

Mà Tần Tiểu Du hai ngày nay vẫn xin phép không đi học, Trần Khả Dương nói cô bị chấn kinh quá độ, ở nhà tĩnh dưỡng. Mạc Tử Hàm do dự có nên tới nhà hỏi thăm hay không.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.