Khoái Nhạc Trạch Cấp Tống

Chương 45: Remus: Severus Snape




Trần Khả Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn Mạc Tử Hàm, trong lòng bỗng nhiên hoài nghi cô có phải người điên hay không!

Cô điên rồi! Thật sự điên rồi!

Mạc Tử Hàm cảm nhận được ánh mắt bên cạnh vẫn gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, cô giải thích, “Vừa rồi thầy báo cảnh sát, báo cho cảnh sát không phải con đường này. Cảnh sát rõ ràng là nhận được cư dân phụ cận Mười Dặm Môn báo án.” Đây là khu vực phố Mười Dặm Môn, cho nên Mạc Tử Hàm phán định như vậy.

“Hiện tại chỉ có chúng ta có thể đuổi theo chiếc xe tải kia, nếu dừng xe dây dưa, cảnh sát này không phải hỏng việc thì là gì?” Mạc Tử Hàm nghiêng nhìn Trần Khả Dương một cái, mở miệng nói.

Trần Khả Dương lúc này mới tỉnh ngộ!

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của hắn dồn dập vang lên, hắn cầm lấy điện thoại vừa thấy, “Là cảnh sát.”

“Tiếp.” Mạc Tử Hàm mắt nhìn phía trước, thản nhiên mở miệng nói.

Trần Khả Dương gật đầu tiếp điện thoại, lập tức lại sửng sốt, rốt cuộc mình là thầy, hay cô là thầy?

Trần Khả Dương nói đường đuổi theo cho cảnh sát, tắt điện thoại nói, “Bọn họ nói, bảo chúng ta tiếp tục đi theo dưới tình huống bảo trì khoảng cách an toàn cùng đối phương, bọn họ tùy thời liên hệ với chúng ta.”

Mạc Tử Hàm gật đầu, còi cảnh sát vang mãnh liệt ở phía sau như trước, cô nhíu mày nói, “Cảnh sát quả nhiên là phế vật, hai phương không có một chút năng lực hiệp tác nào.”

Trần Khả Dương giờ phút này đã bình tĩnh lại, hắn nghiêng mắt nhìn cô bé bên cạnh, trên cánh tay máu tươi đã đông lại, tuy rằng đầy người hỗn độn, nhưng hai mắt lại tản ra sắc bén trầm ổn như Diều hâu.

Cô lái xe tốc độ rất nhanh, thủ pháp dị thường thành thạo, xe cảnh sát phía sau căn bản không phải đối thủ của cô, không bao lâu đã bị cô bỏ không còn bóng dáng.

Khoảng cách cùng chiếc xe tải cũng càng lúc càng gần.

Đúng lúc này mấy chiếc xe cảnh sát bỗng nhiên từ đường nhỏ đối diện vọt ra, lập tức đuổi ở phía sau xe tải. Mà Mạc Tử Hàm ở phía sau xe cảnh sát.

Đột nhiên đoàn xe xuyên qua đường nhỏ dừng lại gấp, sau đó phía trước một trận rối loạn.

Mạc Tử Hàm và Trần Khả Dương mở cửa xe đi xuống, vài tên cảnh sát kéo ra vành đai cách ly, ý đồ muốn cách ly hai người ở phía ngoài.

“Xin chào, tôi là người báo cảnh sát! Bị kèm bên trong là học sinh của tôi!” Trần Khả Dương nói với một tên cảnh sát.

Cảnh sát nhìn hắn một cái rồi trả lời, “Xin chờ một chút, tôi đi báo cho Đội trưởng của chúng tôi.” Dứt lời chạy tới đội ngũ cảnh sát.

Trần Khả Dương lo lắng nhíu mày, lại nghĩ tới Mạc Tử Hàm bên cạnh, vội vàng trở lại kéo cánh tay của cô, nhìn miệng vết thương dữ tợn cùng với máu đọng lại trên đó, hắn cau mày nói, “Về sau có việc không cần thể hiện, tránh ở phía sau tôi!”

Mạc Tử Hàm sửng sốt một chút, lập tức khơi khóe môi, “Đã biết.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò, đôi mắt thật to, cùng với trong đôi mắt khi thì đạm mạc khi thì nghiền ngẫm, Trần Khả Dương cảm thấy dường như mình ở trước mặt cô căn bản không giống người thầy, căn bản không có uy tín đáng nói!

Đúng lúc này góc đường vang lên tiếng còi cảnh sát, sau đó một loạt xe cảnh sát chạy nhanh đến, đứng ở phía sau xe hơi màu đỏ của Trần Khả Dương.

Xe cảnh sát dừng lại, một loạt cảnh sát lao xuống, khi nhìn thấy dải cách ly ở phía trước thì sửng sốt.

Sau đó một gã cảnh quan trẻ tuổi dáng người gầy yếu, diện mạo cương nghị dẫn người đi lại đây, “Chiếc xe hơi màu đỏ này là của các người?”

Trần Khả Dương và Mạc Tử Hàm liếc nhau, biết phiền toái đến đây, đây là cảnh sát cục Mười Dặm Môn truy đuổi sau sự kiện nổ súng giữa đường kia.

Trần Khả Dương gật đầu, tiến lên cùng người bắt tay, “Xin chào, tôi là Trần Khả Dương, giáo viên chủ nhiệm lớp ba trung học. Chuyện là như vậy…”

Nói còn chưa dứt lời, cảnh quan tuổi trẻ kia nhanh nhẹn lấy ra còng tay, một tay giữ Trần Khả Dương, lạnh lùng nói, “Xét thấy anh là kẻ khả nghi đấu súng giữa phố Mười Dặm Môn, mời theo tôi về cảnh cục một chuyến.”

Trần Khả Dương nhất thời lui về phía sau nói, “Các anh chờ một chút, để tôi nói rõ ràng đã!”

“Có chuyện gì về cảnh cục nói sau.” Cảnh quan trẻ tuổi một bước cũng không nhường, ánh mắt kiên nghị lãnh đạm nói.

Đúng lúc này vài tên cảnh sát bên trong dải cảnh giới đi ra, dẫn đầu là một cảnh quan trung niên, hắn khom người đi ra ngoài dải cảnh giới, mở miệng nói, “Đồng chí là người báo cảnh sát?”

“Là tôi!” Trần Khả Dương vội vàng nói.

Cảnh quan trẻ tuổi đang khảo người dừng động tác, đến khi cảnh sát trung niên lấy ra giấy chứng minh, “Xin chào, tôi là Lý Bác Vĩ đại đội trưởng cục công an thành phố, vị đồng chí này báo cảnh sát nói học sinh của anh ta bị bắt cóc, chúng tôi cần hắn đi vào hiệp trợ chúng tôi triển khai công tác.”

Cảnh quan tuổi trẻ nhăn mày, lãnh đạm nói, “Chúng tôi nhận được báo, người này là kẻ khả nghi đấu súng giữa phố xá, chúng tôi phải dẫn hắn trở về hiệp trợ điều tra.”

Trần Khả Dương thầm mắng người này không biết tiến lùi, cau mày nói, “Người nổ súng ở bên trong, bọn họ bắt học sinh của tôi, tôi là người lái xe đuổi theo, bị bọn họ nổ súng bức lui, các anh nếu muốn bắt người thì đi vào trong đó bắt đi!”

Cảnh quan trẻ tuổi nghe vậy sửng sốt, cảnh quan trung niên trầm giọng nói, “Như vậy đi, mọi người đi vào cùng tôi trước, chuyện này tình thế nguy cấp, không thể chậm trễ được.”

Cứ như vậy, Mạc Tử Hàm đi theo bọn họ đi vào trong dải cảnh giới.

Bộ chỉ huy cảnh sát lâm thời là dãy nhà cao tầng bên tay phải Mạc Tử Hàm, tầng một có kho hàng lớn, tạm thời bị cảnh sát chiếm giữ. Mà nghi phạm chính là trốn vào trong một tòa nhà độc lập bên tay trái Mạc Tử Hàm.

Về phần kho hàng bị bộ chỉ huy lâm thời chiếm giữ là mặt trái tòa nhà, chính diện là phố buôn bán, cách đó không xa chính là khách sạn nhà Mạc Tử Hàm ở tạm.

“Nghi phạm vừa rồi kèm người bị hại tiến vào tòa nhà trắng đối diện kia, chúng tôi vừa rồi đã hỏi thăm người ở đây rồi, tòa nhà độc lập kia là của một đôi vợ chồng già, bây giờ rất có khả năng đã bị nghi phạm bắt thành con tin.” Vị trung niên vừa đi vừa giải thích tình huống trước mắt cho mọi người.

“Chúng tôi vừa rồi đã can thiệp cùng nghi phạm, bọn họ muốn gặp một người tên là Tần Vạn Siêu, các người biết đó là ai không?” Cảnh quan trung niên đứng vững chắc, xoay người hỏi Trần Khả Dương.

Mạc Tử Hàm đứng ở một bên nói, “Tần Vạn Siêu chính là cha của con tin, con tin tên là Tần Tiểu Du ”

Cảnh quan trung niên thế này mới chú ý tới đứa bé bên người Trần Khả Dương, lúc này hỏi, “Cháu có cách liên lạc với người đó không?”

Mạc Tử Hàm lấy từ trong túi sách sổ ghi chú, bên trong có số điện thoại gia đình Tần Tiểu Du. Nhưng theo Tần Tiểu Du nói cha cô thường xuyên không có ở nhà, lại nói chỉ có thể thử vận may thôi.

Đúng lúc này cánh cửa sau của một thương hộ đột nhiên mở ra, có cái đầu nhìn ngó xung quanh, đẩy cửa đi ra.

Nhất thời có cảnh sát đi ngăn cản đối phương, “Chúng tôi đang phá án, mời ở trong phòng đừng đi ra.”

“Tôi quen Đội trưởng Lý của các anh, để tôi đi qua.” Thanh âm lo lắng trầm ổn truyền ra từ đó, Mạc Tử Hàm tập trung nhìn vào, đúng là Hoàng Bột Nam!

Giật mình tỉnh ngộ, kho hàng ngay mặt này, không phải là tòa sáng sớm nhìn thấy Hoàng Bột Nam và người trẻ tuổi tiến vào quán trà sao?

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.