Khoái Nhạc Trạch Cấp Tống

Chương 33: Quyết định khó khăn




Rốt cục thì sự tình nháo lớn. Khắp khu nhà trệt, trước mắt chỉ còn lại một hộ nhà Mạc Tử Hàm thôi, nghe nói một hộ khác đã chuyển đi từ ngày hôm qua rồi, chính phủ thủ đoạn ti tiện kinh người.

Lúc ấy một nhà hai khẩu đó cùng với một đứa con trai đứng trên ban công tầng hai, chính phủ liên tục dụ dỗ lừa gạt không được, đúng là xuất động xe cứu hỏa, dùng vòi nước phun mạnh vào nhà đó, con đối phương không nhịn được vọt ra.

Người vừa mới vọt ra ngoài, nhân viên phá nhà xen lẫn trong đám người xử lí di dời lao tới ấu đả người đó, đánh đối phương té lăn ra thật xa, hai khẩu già trên lầu rốt cục không nhịn được cũng xuống dưới.

Hai khẩu già vừa mới ra, xe đẩy đất sớm chờ ở một bên liền khởi động một tiếng ầm vang đẩy đổ nhà đó, đáng thương một nhà ba người kia ngay cả đồ đạc còn chưa kịp chuyển ra, cứ như vậy bị cưỡng chế phá bỏ di dời.

Hơn nữa càng đáng thương là, hai người kia về sau không thể thoát được ma trảo của nhân viên phá nhà này, bị đánh cho lăn trên mặt đất, dân chúng chung quanh đều không nhịn được phát ra than thở.

Nhân viên phá nhà không phải là nhân viên của chính phủ, mà là của người sau lưng hợp tác với chính phủ, là những người có năng lực ngoài đường. Bọn họ tổ chức một nhóm người phối hợp chính phủ phá bỏ và di dời, chủ yếu chính là phụ trách quấy rầy hộ gia đình, đe dọa hộ gia đình vân vân.

Mà trải qua chuyện ngày hôm qua về sau, toàn bộ phòng ở khu nhà trệt đều bị đẩy đổ, chỉ còn lại một nhà Mạc Tử Hàm.

Vì không cho đối phương thực hiện được, Mạc Quân Bảo hai ngày nay căn bản không ra ngoài, mà là cả ngày canh giữ ở nhà.

Bởi vì chỉ còn lại một nhà cuối cùng, phá bỏ và rời đi nơi khác làm đã tới giá ba nghìn nguyên, Mạc Quân Bảo có chút tâm động, nhưng bà cụ lại mặc kệ, nói phòng ở cũ không được đào, ai cũng không được đào.

Hai ngày sau đó, nhà Mạc Quân Bảo nửa đêm bị người ta phá cửa, hắt máu chó, dù sao đối phương là hết sức khả năng đe dọa uy hiếp, Vương Phượng Anh sợ tới mức buổi tối tránh ở phòng khóa chặt cửa không dám đi ra.

Mạc Quân Bảo thật ra thường xuyên đứng ở trong sân chửi ầm lên ra bên ngoài, dù sao thì cổng cũng khóa rồi, tường vây cũng đủ cao, hắn không lo lắng đối phương có thể vọt vào.

Có thể là bởi vì một lần trước xuất động xe cứu hỏa mang đến ảnh hưởng không tốt, ban phá bỏ và di dời trong khoảng thời gian ngắn không dám làm ra động tác lớn nào, nhưng chỉ còn lại một nhà này là đại công cáo thành, thật sự là không muốn tiếp tục kéo dài thêm nữa.

Ở ban ngày, lưu manh trên đường, bác gái hội cư ủy, viên chức làm phá bỏ và di dời, từng đoàn tới nhà đàm điều kiện, thậm chí đáp ứng trả cho nhà Mạc Quân Bảo hai vạn.

“Cô xem, phòng ở của chúng ta 67 m2, 3000 một m chính là hai mươi vạn, sân trước sân sau người ta đo là 64m, sân đó người ta tính là 500 một m, chính là ba vạn hai, chính phủ còn cho thêm hai vạn, tôi thấy giá này thích hợp!” Ban đêm, một nhà bốn khẩu ngồi ở trong sân dưới gốc cây đa, Mạc Quân Bảo xoa tay tính toán nói.

Cộng thêm một ít linh tinh vụn vặt cũng được hai sáu hai bảy vạn đấy!

“Thích hợp ư?” Vương Phượng Anh lườm hắn một cái, “Anh có biết hiện tại mua cái phòng ở nội thành mất bao nhiêu tiền không? Làm sao chỉ có 3000 thôi đâu? Ba ngàn một mét, một nhà bốn người chúng ta phải có 80m mới đủ ở, tám mươi mét đấy, chút tiền ấy của anh cho vào đấy là hết rồi!”

“Cho hết thì cho hết chứ sao! Ở nội thành đổi cái nhà lầu ở không tốt à?” Mạc Quân Bảo khinh thường nói.

“Anh không bày biện cái gì à? Vào phòng không phải giao thuế này nọ sao? Phải rồi, cũng có thể mua nhà hai phòng ở thôi, nhưng cũng toàn phòng ở cũ, có ở thoải mái bằng nhà cũ này của chúng ta không? Tội gì chứ? Nhà mới, bây giờ người ta xây nhà không phải là kiểu ngày xưa, đều là loại kiểu khu có công viên, bình thường phí khu công viên đã bao nhiêu rồi? Một năm cũng phải hơn một ngàn, chút tiền lương ấy của tôi thì đủ làm gì?” Vương Phượng Anh trừng mắt mắt nói ầm lên.

“Biết rất nhiều đấy!” Mạc Quân Bảo liếc bà một cái, “Vậy cô nói phải làm thế nào? Chúng ta không đi thì có thể làm gì?”

Vương Phượng Anh mặt nhăn mày nhíu, hiện tại mua cái nhà ba nghìn một mét, tính trang hoàng sửa sang, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể mua được cái nhà 60m. Nhà 60m hai phòng, đến lúc đó bốn khẩu ở cũng là vấn đề, đứa nhỏ học tập phải có riêng một cái phòng ở mới được…

Mà hai vợ chồng bọn họ mang cả bà cụ vào ở thì chẳng ra làm sao.

Bốn khẩu chen chúc trong một cái nhà 60m hai lầu nghẹn nghẹn khuất khuất thế nào chứ, thật đúng là không bằng chen chúc trong cái nhà trệt này.

Mạc Tử Hàm ngồi ở một bên, trong lòng có chút không thoải mái, tựa hồ chuyện này mình không thể giúp. Bởi vì trong tay cô không có tiền.

Lần đầu tiên Mạc Tử Hàm cảm nhận được không có tiền khó xử thế nào.

Chỉ có lần trước bán bình hoa được ba ngàn nguyên, ba ngàn đồng tiền này có năng lực giúp được cái gì?

“Tôi cái bộ xương già thế này rồi, mọi người không cần để ý tới tôi làm cái gì, đến lúc đó tôi lại tới nhà thằng Cường trải cái chăn xuống đất nằm, vẫn sống được!” Cụ bà bỗng nhiên mở miệng nói.

Mạc Quân Bảo nhìn nhìn cụ bà hai mắt đục ngầu, vui vẻ nói, “Cái này cũng được, hay là cho mẹ về nhà lão đại luôn đi?”

“Không được.” Mạc Tử Hàm thản nhiên liếc mắt nhìn Mạc Quân Bảo một cái, “Không thể để bà nội trở về đó bị khinh bỉ nữa.”

Nhìn đứa con gái dáng người nhỏ gầy, tuổi không lớn, lại cả ngày dám ở trước mặt mình gọi nhịp, Mạc Quân Bảo thật sự đau đầu.

“Người lớn nói chuyện, mày bớt xen mồm vào đi!” Hắn chỉ biết không nể mặt còn nói, “Mày làm sao mà biết bà nội mày trở về chính là bị khinh bỉ? Nhà bác cả mày có tiền, sành ăn cung cấp, chen chúc với chúng ta ở đây mới là bị khinh bỉ!”

“Cánh còn chưa cứng rắn, còn chưa biết kiếm tiền, mỗi ngày ở trước mặt tao gọi nhịp! Thực là coi mình làm bàn đồ ăn chắc.” Nhìn thái độ con gái rõ ràng là không coi mình ra gì, cùng với ánh mắt xa lạ lãnh đạm kia, Mạc Quân Bảo mở mắt đi than thở nói.

Mạc Tử Hàm chỉ có mười sáu tuổi, từ lần trước giáo huấn Vương Diễm, lại cứu Mạc Quân Bảo trong tay bọn cớm, sau đó đến buổi nói chuyện trên gia yến, tuy rằng thay đổi rõ ràng, nhưng lấy tính tình của Mạc Quân Bảo, làm sao sẽ thừa nhận con gái trưởng thành, hiểu chuyện?

Ông chỉ thấy trong ánh mắt Mạc Tử Hàm nhìn ông không coi ông ra gì, hơn nữa Mạc Tử Hàm lại còn phản bác quyết sách của ông, nếu ở trước kia làm sao có thể?

Ông không văn hóa, không tố chất, không hiểu dạy dỗ con cái thế nào, cũng không hiểu được thế nào là khích lệ con cái, chỉ hiểu được ông là cha, làm tiểu bối nên cung kính ông.

Mà chính bởi vì ông không văn hóa, không tố chất, thậm chí là không có tiền, ở sâu trong nội tâm không khỏi có chút tự ti, không lo lắng, mới lại càng thích ở trước mặt vợ con, người ngoài bày biện ra một loại tư thái cường thế, lấy người khác tôn trọng.

Nào có biết mình hô hào diễn xuất đã bị rơi xuống thành tầm thường.

“Con nói không thể đưa về, sẽ không đưa về.” Mạc Tử Hàm đứng dậy, lại không liếc ông một cái, xoay người đi trở về phòng.

Cô càng cảm thấy mình vô năng, càng cảm thấy vốn không nên như thế.

Ở phía sau lưng, Mạc Quân Bảo phẫn nộ đứng dậy, ông thật sự là không hiểu, ranh con này mỗi ngày lại dám gọi nhịp với ông đây! Gan này lấy ở đâu ra vậy!

Vương Phượng Anh nói ngăn cản, vợ chồng hai người lại trình diễn đại chiến lời lẽ, không tới một hồi lại ầm ỹ lật trời.

Chuyện này ở nhà Mạc Tử Hàm không hiếm thấy, trước kia Mạc Quân Bảo thường xuyên đêm không về nhà, nhưng điều này không tính cái gì, mà mỗi lần ông về nhà, hai vợ chồng nhất định cãi nhau la hét ầm ĩ, tiếng mắng tiếng khóc chấn vang trời.

Ban đêm vạn vật yên tĩnh, bởi vì bốn phía sớm đã chuyển hết đi rồi, hiện tại là ban đêm ngay cả tiếng chó mèo kêu cũng không còn sót lại.

Thùng thùng thùng!

Tiếng đập cửa thật nhỏ, Mạc Tử Hàm nằm ở trên giường bị kinh động, cô đứng dậy xoay người xuống giường. Mở cổng ra thấy bà cụ đứng ở cửa.

“Đến đây.” Bà cụ vẫy tay với Mạc Tử Hàm.

Mạc Tử Hàm đi theo bà cụ, đi tới một gốc cây đa trong sân.

“Đào đất lên, nhỏ tiếng một chút.” Cụ bà chỉ vào chỗ gốc cây, đè thấp tiếng nói với Mạc Tử Hàm.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.