Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng

Chương 48: Thích Sát Trung




Chương này mình xin tặng bạn @mickywind123, cảm ơn bạn đã đẩy Kim phiếu cho truyện nha. ^^

============

Kiều Khải dùng bông sát trùng tẩm cồn nhẹ nhàng lau sạch các vết máu đã khô trên thi thể cô gái.

Gương mặt anh ta cứng nhắc, nhưng các ngón tay lại dịu dàng như thể đang vuốt ve người tình. Trong bộ thi thể xinh đẹp đang bị mổ xẻ dưới con dao giải phẫu ấy đã từng tồn tại một linh hồn rất dễ thương. Cô gái có thể hô hấp, có thể suy nghĩ, có thể trò chuyện, có thể ở bên cạnh ta trong một buổi chiều hè dài đằng đẵng.

Gần đây Kiều Khải thường mơ thấy một giấc mộng cứ lặp đi lặp lại.

Vào một khoảng thời gian không rõ là ngày hay đêm, anh ta đang đi bộ trên một con đường dài, không biết bản thân mình đang đi đâu, mà chính anh ta cũng chưa hề quan tâm đến chuyện đó. Lần nào cũng vậy, sẽ có một cô gái tóc dài đứng bên vệ đường vẫy tay với anh ta.

Đến đây — đến đây —

Bàn tay cô gái như đang nói với anh ta câu ấy. Mái tóc dài gần như đã che khuất gương mặt cô, đôi mắt cô to tròn không chớp hệt như đôi mắt một con búp bê trong cửa hàng đồ chơi.

Cô gái mặc đồng phục và mang đôi giày thể thao rất sạch sẽ. Chợt cô xoay người chạy vào khu đồng cỏ bên đường, anh ta không tự chủ được cũng chạy đuổi theo.

Cỏ xanh biếc và rất cao, dường như cao đến tận trời xanh. Cô gái vẫn nhẹ nhàng chạy phía trước, dẫn anh ta vào tận sâu bên trong cánh đồng. Khi quay đầu lại, anh ta đã hoàn toàn mất phương hướng, ngay cả chút bóng dáng của cô gái cũng không tìm thấy.

Anh ta tìm kiếm khắp nơi, không rõ là tìm cô gái hay tìm đường trở về.

Đúng lúc này, cô gái lại đột ngột xuất hiện, vẫn đứng cách anh ta khá xa.

Nhưng bây giờ thân thể cô đã hoàn toàn trần truồng.

Trừ mái tóc đen bóng xoã tung và nhúm lông mu ra, toàn thân cô gái đều trắng toát, toả ra thứ ánh sáng bàng bạc tinh khiết.

Đến đây — đến đây —

Cô gái vẫy tay.

Anh ta đỏ mặt tiến lại gần cô như một thiếu niên ngây thơ.

Ngón tay anh ta chạm vào đầu ngón tay lạnh băng như ngọc bích của cô gái. Anh ta không hề giật mình mà còn đưa tay nâng mặt cô gái lên.

Cô gái áp môi mình lên môi anh ta, đôi mắt cô rất to, bình tĩnh nhìn anh.

Bàn tay còn lại của anh ta chậm rãi vươn về phía cơ thể cô, nhưng chỉ mò được khoảng không.

Anh ta cúi đầu nhìn xuống mới thấy thân thể của cô gái đã nằm trên mặt đất tự lúc nào, cái đầu của cô vẫn nằm trên tay anh, đôi mắt vẫn mở to nhìn anh.

Anh ta run lên, rùng mình tỉnh giấc.

Bên ngoài cửa sổ là bóng đêm dằng dặc, toàn thân anh ta lúc này đã ướt đẫm vì mồ hôi, nhưng lại không cách nào nhớ ra được gương mặt cô gái.

“Thầy Kiều, thầy bị làm sao thế?”

Suy tưởng của Kiều Khải bị giọng nói mềm mại của một cô gái kéo trở về hiện thực. Seto Minako giương mắt nhìn anh ta đầy tò mò.

“Ừm… không có gì.” Kiều Khải hơi hoảng loạn, anh ta gần như đã quên bên cạnh mình không chỉ có một nữ thi thể mà còn có thêm một cô gái đang sống sờ sờ.

“Có phải thầy làm tăng ca hai ngày nay nên mệt quá rồi không?”

“Ngày nào thầy chẳng làm như thế, cũng đã quen rồi.”

“Thật sao? Thầy Kiều thật đúng là một người chăm chỉ, hệt như cha của em vậy.”

“Ha ha, thầy già đến mức đó sao?” Kiều Khải nở nụ cười hiếm hoi. “Hay là do cha em trông còn rất trẻ?”

Minako hé môi cười. Kiều Khải tuy bề ngoài có vẻ nghiêm túc nhưng hoá ra cũng là một người thú vị.

Khi ánh mắt cô nhìn đến thi thể cô gái nằm trên bàn giải phẫu, cô lại cảm thấy vô cùng đồng cảm. “Thật là đáng thương.”

“Đúng vậy.” Kiều Khải thở dài. “Chẳng lẽ là do năng lực của thầy có hạn?”

“Sao thầy lại nói như vậy?”

“Thầy chưa bao giờ tin rằng loại hành vi phạm tội hoàn mỹ có tồn tại. Cho dù là loại tội phạm nào cũng đều sẽ để lại manh mối, quan trọng là chúng ta có tìm được nó hay không.” Anh ta nhìn thi thể, trong ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.

“Anh Mộ Dung hình như cũng từng nói một câu như vậy.” Minako nói.

“Vậy sao?” Kiều Khải mỉm cười. “Không ngờ thầy và cậu ta cũng có điểm giống nhau. Quan hệ giữa Minako và Mộ Dung Vũ Xuyên rất thân thiết à?”

“Làm gì có ạ? Em ghét hắn muốn chết!” Minako nhớ lại chuyện đêm đó liền dẩu môi trả lời.

“Có thể khiến người tốt tính như Minako ghét thì thật đúng là hiếm thấy.” Kiều Khải dừng lại trong thoáng chốc. “Tiểu tử kia tuy không được người ta ưa thích nhưng quả thật cậu ta rất không đơn giản.”

“Dạ?”

“Cậu ta là một pháp y nhưng rất có năng lực suy đoán của thám tử.”

“Chuyện này mà thầy cũng nhìn ra được?” Minako kinh ngạc.

“Tuy thầy không thích cậu ta cho lắm, nhưng không thể vì cậu ta đáng ghét mà bỏ đi hết mọi ưu điểm của cậu ta được.”

“Nhưng mà anh ta làm khó dễ thầy trước mặt tất cả mọi người, thầy không tức giận sao?”

“Giận thì giận, mà khen thì khen thôi. Thầy lúc nào cũng rất rạch ròi giữa chuyện công và chuyện tư.”

Ánh mắt Minako càng hiện lên sự sùng bái: “Thật không ngờ thầy lại là người rộng lượng như vậy.”

Nếu Mộ Dung Vũ Xuyên có mặt tại đây ắt hẳn sẽ tức sùi bọt mép mà chết.

Chiều nay cha mẹ của Tống Giai sẽ đến cục cảnh sát để nhận thi thể con gái, Kiều Khải hy vọng mình có thể kịp thời xử lý đơn giản thi thể của cô bé, cố hết sức làm nhạt đi các vết thương do hung thủ tạo thành trước khi bọn họ đến.

“Chỉ cần nghĩ đến việc cha mẹ em ấy sắp đến, em đã thấy rất tội nghiệp họ.” Minako than thở. “Nếu người bị hại là em, không biết cha mẹ em sẽ đau lòng đến mức nào nữa.”

Bàn tay cầm bông khử trùng của Kiều Khải khẽ run lên, anh ta cười miễn cưỡng: “Đừng có nói ra mấy chuyện chẳng lành như thế.”

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.