Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng

Chương 31: Kinh Thành Loạn Chiến Thượng




Chương này mình xin gửi tặng bạn @toduonglongst, cảm ơn bạn đã đẩy kim phiếu cho truyện ạ. ^^

===============

Kiều Khải tiếp tục thuyết trình với các cảnh sát đang ngồi nghe bên dưới. “Trong quá trình cưỡng hiếp, hung thủ có sử dụng bao cao su để không lưu lại tinh dịch trong cơ thể nạn nhân. Tôi đã chụp ảnh hồng ngoại để tìm kiếm vết tích nhưng không tìm được bất cứ tinh dịch hay dịch thể nào trong âm đ*o và trực tràng nạn nhân cả. Vết máu xuất hiện ở hiện trường vụ án toàn bộ đều thuộc về nạn nhân.”

Cuối cùng anh ta đưa ra kết luận. “Hung thủ là nam, khoảng 25 đến 40 tuổi, cao từ 1m8 đến 1m9, ít nhất đã tốt nghiệp trung học phổ thông, có đầy đủ kiến thức về y học thường thức, thân thể cường tráng, tố chất tâm lý rất tốt. Nhiều khả năng hắn đã từng đi lính. Hắn sống ở khu vực gần Học viện Phát thanh, hoặc làm việc ở gần đó. Thích mặc quần áo đơn giản.”

“Mong là những đặc điểm trên có thể giúp đỡ các vị trong quá trình tra tìm hung thủ.” Kiều Khải nhìn quanh phòng hội nghị một vòng. “Ai còn vấn đề gì chưa rõ có thể hỏi tôi.”

Mọi người ngồi trong phòng đều lẳng lặng nhìn anh ta, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư suy nghĩ, dường như họ đang căn cứ vào bản mô tả đặc điểm hung thủ để mường tượng ra chân dung của hắn.

“Tôi có câu hỏi.”

Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía người vừa lên tiếng.

Seto Minako khẽ nhíu mày nhìn hắn.

Kiều Khải dường như đã sớm dự liệu được hắn sẽ không ngồi yên, anh ta tỏ ra vô cùng bình tĩnh. “Mộ Dung Vũ Xuyên, cậu có câu hỏi gì?”

“Cảnh sát Lục Tiểu Đường đã đưa cho anh mảnh giấy lấy được từ trong cổ họng nạn nhân. Không biết anh có cách nhìn như thế nào về nội dung ghi trên đó?”

“Thì ra là chuyện này.” Kiều Khải đẩy gọng kính mắt. “Tôi đã kiểm tra tỉ mỉ mảnh giấy, ngoại trừ dòng chữ được in bên trên thì không có vết mồ hôi, vết máu hay dấu vân tay nào cả. Những dòng chữ đó được trích từ trong bản Kinh Thánh của Cơ Đốc giáo.”

Anh ta vừa nói vừa lấy ra một túi zip trong tập tài liệu. Bên trong chính là tờ giấy Mộ Dung Vũ Xuyên vừa nói tới. Sau khi đọc to lên hàng chữ in trên đó, anh ta giải thích với mọi người: “Là một pháp y, tôi coi trọng số liệu khoa học và những suy luận chặt chẽ hơn. Mảnh giấy này chẳng mang lại được chứng cứ hữu dụng nào ngoài những dòng chữ vô nghĩa. Cho nên tôi không nhắc đến nó trong buổi họp này vì không muốn làm ảnh hưởng đến mạch suy luận của các vị đang ngồi ở đây.”

“Tôi thì lại cho rằng, chỉ cần là thứ liên quan đến thi thể thì đều là vật hữu dụng, vấn đề nằm ở chỗ anh có thể cho chúng nó một lời giải thích hợp lý hay không thôi.” Mộ Dung Vũ Xuyên đối đầu với anh ta không chút khoan nhượng.

“Ồ, nếu cậu đã nói như vậy thì tôi cũng muốn nghe thử xem ý kiến của cậu về mảnh giấy này là gì.”

Mộ Dung Vũ Xuyên nói: “Nội dung trên mảnh giấy được lấy từ phần “Khải huyền” trong Kinh Thánh, tôi nghĩ anh cũng biết điều này.”

“Đúng vậy, tôi có biết.” Kiều Khải gật đầu.

“Dựa trên nội dung của phần Kinh Thánh này, rồi so sánh với vết dao trên thi thể nạn nhân, có phải sẽ khiến chúng ta nghĩ đến…”

Kiều Khải hơi chần chừ một chút rồi nói: “Ý cậu là hai nhát dao hình chữ thập này tạo thành một cái hình vẽ? Chẳng lẽ là hình thập tự giá trong đạo Thiên Chúa?”

Mộ Dung Vũ Xuyên im lặng không nói. Im lặng đôi khi cũng là một cách để biểu thị sự đồng ý.

Những người đang ngồi trong phòng hội nghị đều xôn xao một trận, chỉ có Lục Tiểu Đường vẫn giữ được bình tĩnh.

“Thập tự giá? Ha ha ha.” Võ Bưu ngồi hàng sau cùng bỗng nhiên cất tiếng. “Lúc trước không phải chính cậu đã nói hung thủ làm vậy là để đảm bảo đâm đúng vào vị trí mũi ức và xuyên qua động mạch của nạn nhân sao?”

“Bây giờ tôi cũng đâu có phủ nhận chuyện đó. Giữa hai chuyện này vốn không hề có mâu thuẫn gì cả. Chỉ là,” Mộ Dung Vũ Xuyên trả lời, “hiện tại tôi đã hiểu sâu hơn về vụ án và tên hung thủ này. Tôi không tin chữ thập trên người nạn nhân và mảnh giấy ghi nội dung Kinh Thánh bị nhét vào yết hầu nạn nhân lại chỉ là trùng hợp. Hung thủ đã mạo hiểm đến như vậy, lên kế hoạch chu đáo đến mức này, mỗi một việc hắn làm chắc chắn đều có ý định riêng của hắn. Vì thế tôi cho rằng hung thủ là một tín đồ cuồng nhiệt của Cơ Đốc giáo.”

Những người khác lại rì rầm xôn xao.

“Chỉ dựa vào một cái giả thiết không có cơ sở mà cậu đã dám đưa ra một kết luận như vậy à?” Kiều Khải chất vấn.

“Chỉ cần đó là một giả thiết hợp lý thì cũng có thể trở thành manh mối để phá án. Trước đây lúc anh còn là pháp y thực tập làm việc với Giáo sư Trần, ông ấy không có nói với anh điều này sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi lại.

Gương mặt luôn bình tĩnh của Kiều Khải cuối cùng cũng biến sắc.

Võ Bưu lập tức đứng lên, từ hàng ghế sau cùng bước tới. “Mộ Dung Vũ Xuyên, cậu đừng có quên thân phận của mình lúc này. Cậu chỉ là một nhân chứng phát hiện án đến đây để phối hợp với chúng tôi. Mong cậu đừng làm trở ngại quá trình điều tra phá án của chúng tôi nữa.”

Mộ Dung Vũ Xuyên trừng mắt nhìn Võ Bưu, cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng.

“Tôi đồng ý với cách nhìn của Mộ Dung Vũ Xuyên.”

Giọng Lục Tiểu Đường tuy không lớn nhưng tất cả mọi người ngồi trong phòng đều nghe rất rõ ràng.

“Cô nói vậy là ý gì?” Gương mặt Võ Bưu bỗng chốc đanh lại.

“Đội trưởng Võ xin đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ đang nói chuyện công việc thôi. Hiện tại bất cứ ai có thể giúp ích cho quá trình tra án của chúng ta đều nên được coi trọng.”

“Chẳng lẽ cô cho rằng người của chúng ta không đủ khả năng phá vụ án này hay sao?”

“Đội trưởng Võ, tôi cho rằng vấn đề quan trọng nhất lúc này không phải là người của chúng ta phá án hay người ngoài phá án, mà là chúng ta đang phải đối mặt với một tên tội phạm vừa hung tàn vừa tỉnh táo. Tôi không cho là hắn sẽ dừng tay ở đây đâu. Chúng ta nhất định phải bắt được hắn trước khi bộ thi thể thứ hai xuất hiện!”

Lục Tiểu Đường tỏ ra không hề yếu thế khiến Võ Bưu vô cùng khó chịu.

Cục trưởng Lý Phong không thể không lên tiếng: “Mọi người đều là đồng nghiệp làm việc với nhau, đều có chung mục đích là nhanh chóng bắt được hung thủ, cớ gì lại vì chút chuyện nhỏ này mà cứ tranh chấp mãi không thôi.”

Nói xong ông ta lại quay sang bảo Mộ Dung Vũ Xuyên: “Cậu sinh viên này, nếu cậu đã tự tin với những suy luận của mình như vậy, sao cậu không nói hết ra ở đây để mọi người cùng tham khảo và xem xét?”

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.