Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng

Chương 17: Nâng Chén Tiêu Sầu Hạ




Chương này mình xin gửi tặng bạn Kiet159, cảm ơn bạn đã ủng hộ kim phiếu cho truyện ạ. ^^

===============

Phát hiện này không khiến hai người cảm thấy khá hơn chút nào. Đáp án của một câu đố lại là một câu đố khác càng bí ẩn, càng phức tạp hơn.

Trong hư không như đang sản sinh ra một đám mây mù u ám, dần dần hội tụ lại thành một bóng người.

Bạn không thể nhìn rõ được mặt hắn, toàn thân hắn không có thực thể mà cứ biến đổi không ngừng.

Nếu một người xem vạn vật trên thế gian này đều như nhau, chẳng hạn như hắn xem xương sườn bán trong siêu thị không khác gì một thi thể người nằm trên bàn giải phẫu, thì không có chuyện gì là hắn không làm được. Hắn giết người cũng chỉ tựa như đang giết mổ heo mà thôi.

Minako bỗng cảm thấy hết sức lạnh lẽo, cái lạnh toả ra từ trong xương cốt lan dần khắp cơ thể.

Trên tất cả, cô cảm thấy sợ hãi vô cùng. Hình ảnh người phụ nữ nằm trên bàn giải phẫu này lúc còn thoi thóp thở lại hiện ra trước mặt cô —

Trong căn phòng vệ sinh âm u ấy, người phụ nữ bất lực ngồi ngay trước mặt cô, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được từng chút một nỗi thống khổ của chị ta. Vận mệnh giữa hai người chỉ chênh nhau có một chút thôi, thế mà lại tạo thành âm dương cách biệt.

Nếu như Lý Thục Trân may mắn hơn một chút…

Nếu như chính bản thân Minako không gặp may…

Nếu người bị bắt lại trong nhà vệ sinh ấy không phải là Lý Thục Trân mà là cô… Đó sẽ là loại cảm giác gì?

Bị xem như một loại tế phẩm phải khuất phục trước vận mệnh tàn ác. Máu tươi phá toang cơ thể trần trụi mà phụt ra. Cô cứ thế nằm đấy, chờ đợi một ngày thi thể của mình có thể được trông thấy ánh mặt trời lần nữa, hoặc là, lặng lẽ thối rữa tan vào trong đất…

Nước mắt Minako từ từ dâng lên trong hốc mắt, chỉ cần chớp một cái sẽ ào ạt chảy ra.

Nếu giờ phút này có một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, chắc chắn cô sẽ không hề phản kháng, cô sẽ ngoan ngoãn vâng lời hắn và mang theo vô vàn cảm kích.

Mộ Dung Vũ Xuyên cất thi thể vào trong hộc tủ âm tường đựng xác rồi nhìn đồng hồ. “1 giờ 41 phút rồi, chúng ta đến khu ẩm thực Tây Đán ăn khuya nhé?”

“Được.” Minako lập tức hưởng ứng. Cô không muốn đứng đây thêm một giây nào nữa.

Mộ Dung Vũ Xuyên dọn dẹp căn phòng sạch sẽ rồi tắt đèn bước ra khỏi phòng, Minako đi sát bên cạnh hắn. Hành lang tầng hầm lúc này tối đen như mực, trái tim cô lại bị thít chặt, nhưng không còn hoảng loạn như lúc mới tới nữa.

“Theo sát anh nhé, lỡ như em bị bỏ lại đây một mình thì sẽ không tìm được lối ra đâu.” Mộ Dung Vũ Xuyên tiện mồm hù doạ.

Minako lập tức khoác tay hắn, dường như rất sợ hắn sẽ chạy mất và bỏ cô lại. Điều này khiến Mộ Dung Vũ Xuyên hết sức bất ngờ.

Tay của con gái vừa mềm mại vừa nhỏ bé. Hắn đi cô cũng đi, hắn dừng lại cô cũng dừng ngay, hệt như một con thú cưng được huấn luyện bài bản nghiêm túc. Từ đáy lòng Mộ Dung Vũ Xuyên bỗng sinh ra một cảm giác mềm mại không nói nên lời.

Nửa đêm canh ba đứng ở một nơi tối đen như mực chỉ toàn là thi thể, nếu nói không có chút căng thẳng nào thì đến hắn cũng chẳng tin. Nhưng con trai đều thích ra vẻ mạnh mẽ, đặc biệt khi đứng trước mặt một cô gái đáng yêu như Minako. Nếu cô gái đó có một chút hành động nào tỏ ra quý mến hắn thì dù có là địa ngục hắn cũng xem như đang ở thiên đường.

“Lát nữa em muốn ăn gì? Sushi hả?” Mộ Dung Vũ Xuyên làm ra vẻ ung dung hỏi Minako.

“Ừm — em muốn ăn mì ramen. Ăn sushi nhiều sẽ bị béo phì.”

“Con gái phải tròn một chút mới dễ thương.”

“Nhưng em không thích mình trông như một con heo nhỏ đâu.”

Chẳng biết từ lúc nào cách nói chuyện giữa hai người đã trở nên thân mật hơn rất nhiều, mối quan hệ giữa họ dường như cũng được kéo gần lại.

Nhưng không một ai ngờ được.

Trong bóng tối đột nhiên vang lên một âm thanh khác thường…

Giữa đêm khuya yên tĩnh, dưới tầng hầm lạnh lẽo chợt nghe được một tiếng động rất rõ ràng.

“Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp…”

Hai người kinh ngạc nhìn nhau, lập tức nhận ra — đó là tiếng bước chân.

“Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp…”

Tiếng bước chân từ đằng xa đang tiến về phía họ, không nhanh, không chậm.

Một người nào đó đang ẩn mình trong bóng tối.

Hắn đến đây từ bao giờ?

Tại sao hắn lại đến nơi này?

Hắn đến cũng vì câu đố đó sao?

Hay là chính hắn còn hiểu rõ về câu đố này hơn cả Mộ Dung Vũ Xuyên và Minako?

Bởi vì câu đố này là do chính hắn đặt ra.

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.