Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng

Chương 1: Thiên Đường Hay Địa Ngục Thượng




Chương này mình xin gửi tặng bạn XIII.s2, cảm ơn bạn đã vote kim phiếu cho truyện ạ.

- -------------------------

“Cậu cho rằng hung thủ tập kích rất vội vàng?”

“Thế thì chưa chắc, mà ngược lại, tôi cảm thấy hung thủ đã có kế hoạch từ trước. Tôi đã hỏi Minako, trong toàn bộ quá trình cô ấy vào buồng vệ sinh rồi bước ra rửa tay cũng không phát hiện thấy chuyện gì bất thường. Cho đến khi cô ấy mở cánh cửa buồng vệ sinh trong cùng ra mới phát hiện nạn nhân. Ngay tại thời điểm đó hiện trường vẫn vô cùng sạch sẽ, sau khi chúng ta tiến vào mới trở thành thế này.”

Lục Tiểu Đường nhanh chóng ghi chép thông tin vào sổ tay, chữ viết của cô xiêu xiêu vẹo vẹo trông rất khó xem.

“Trên cổ tay chị ta có vết trầy do chà xát xuống đất, có nghĩa là lúc hung thủ tấn công đã từng ghì chị ta xuống mặt đất, sau cùng mới đặt chị ta ngồi lên bồn cầu. Còn có…”

Hắn nhẹ nhàng tách hai chân Lý Thục Trân ra. “Nhìn kỹ chỗ này xem.”

Lục Tiểu Đường nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, thấy mặt trong đầu gối có vết trầy. “Sao lại có dấu vết này?” Cô hỏi.

“Do bệ ngồi bồn cầu.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói. “Cạnh của bệ ngồi bồn cầu thật ra rất sắc bén. Lúc chị ta ngồi trên đó giãy giụa, hai đầu gối tiếp xúc mạnh với cạnh bệ ngồi nên để lại dấu vết. Lát nữa cậu có thể nhờ Kiều Khải kiểm tra phần bệ ngồi bồn cầu, có thể sẽ tìm được vài tổ chức da của nạn nhân còn lưu lại.”

Mộ Dung Vũ Xuyên lại dời mắt đến vị trí ngay chính giữa hai chân của nạn nhân. “Hừm ——”

“Cậu phát hiện được gì rồi?” Lục Tiểu Đường cũng nhìn theo hướng mắt hắn.

Cùng một người đàn ông châu đầu nhìn vào háng của một phụ nữ khác, nếu không phải đang ở tình cảnh này thì có đánh chết cô cũng không chịu làm.

Lông của Lý Thục Trân rất nhạt, da dẻ sạch sẽ. Lục Tiểu Đường nhìn một lát vẫn không phát hiện điểm nào đáng ngờ.

“Rốt cuộc cậu đã phát hiện ra chuyện gì?”

“Sao chỗ đó của chị ta khít quá vậy, hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của tôi.” Mộ Dung Vũ Xuyên lẩm bẩm.

Lục Tiểu Đường sững sờ mất một lúc, sau đó gương mặt cô chuyển sang màu đỏ, rồi tím lại, rồi xanh lét…

“Trời ơi cậu đúng là tên biến thái!”

Cô hét lớn rồi vung ngay một quyền khiến Mộ Dung Vũ Xuyên ngã chổng vó.

“Đến lúc nào rồi mà cậu còn nghĩ được mấy chuyện này hả? Tức chết tôi mà!” Lục Tiểu Đường giương nanh múa vuốt, chuẩn bị chặt hắn thành tám khối.

“Chờ đã, chờ đã, chết người thật đó!”

Mộ Dung Vũ Xuyên kêu lên ngay lúc bàn chân cỡ số 38 của Lục Tiểu Đường chỉ còn cách vài cm nữa là đáp ngay vào mặt hắn. Bị đôi chân này đá trúng thì đến gạch cũng phải vỡ nát.

“Ui da, ui da…” Mộ Dung Vũ Xuyên nhe răng trợn mắt bò dậy, vẫn là bộ dáng vô tâm vô phế như trước.

“Người ta chết thảm như vậy mà cậu cũng không thấy thương cảm lấy một chút sao?” Cơn giận của Lục Tiểu Đường vẫn chưa tiêu tan.

“Sao tôi phải thấy thương cảm cho chị ta?” Mộ Dung Vũ Xuyên xoa xoa cái cằm bị đau, cười nhạt: “Tôi cũng có quen biết gì chị ta đâu, chị ta chết hay không liên quan gì tôi?”

Câu nói này của hắn khiến Lục Tiểu Đường á khẩu không nói được gì. Cô nhìn người bạn từ nhỏ, đột nhiên cảm thấy hắn thật xa lạ, dường như bản thân mình từ trước đến giờ vốn chưa từng hiểu được hắn.

Cô cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, dồn mọi sự chú ý vào vụ án trước mắt. Nhìn vào bồn cầu dính đầy vết máu trong buồng vệ sinh, cô hỏi: “Theo lời cậu nói, hung thủ đặt chị ta lên bồn cầu rồi mới dùng hung khí đâm chị ta, có phải không?”

Mộ Dung Vũ Xuyên không trả lời ngay. Ánh mắt của hắn lại nhìn xuống thi thể loã lồ của nạn nhân.

Hai vết chém đỏ tươi khiến người ta trông thấy mà giật cả mình.

“Hai vết cắt rất dài giao nhau tạo thành hình chữ thập, điểm giao giữa hai vết cắt là nơi bị thương sâu nhất.” Hắn lại tiếp tục nói bằng giọng lạnh băng như ban đầu, ngón tay cho vào phần bụng nạn nhân rồi lật mảng da thịt ở đó lên cho Lục Tiểu Đường xem rõ. “Tôi cho rằng hung khí là một con dao hai lưỡi, do đó vết cắt trên da thịt mới tạo thành hình chữ V.”

Ngón trỏ của hắn rất dễ dàng luồn vào bên trong vết cắt rồi lướt dọc theo chiều dài vết thương, tạo ra một loại âm thanh như tiếng mút chùn chụt.

Hai hàm răng của Lục Tiểu Đường va vào nhau lập cập, cô vội dời ánh mắt sang nơi khác. Khi cô nhìn lại đã thấy Mộ Dung Vũ Xuyên đang nhìn mình.

“Cậu vẫn ổn chứ?” Hắn hỏi.

Lục Tiểu Đường không thốt nên lời, đành gật đầu với hắn.

Mộ Dung Vũ Xuyên di ngón tay đến vị trí điểm giao nhau giữa hai vết cắt, dưới áp lực của ngón tay hắn máu lại rỉ ra. “Tôi có thể khẳng định hung thủ sử dụng một con dao dài ít nhất 10cm.”

Lục Tiểu Đường ghi chú đầy một trang rồi lật sang trang khác.

Mộ Dung Vũ Xuyên rút ngón tay dính đầy máu ra, nói tiếp: “Đây là một con dao vô cùng sắc bén, phần rìa vết cắt vô cùng nhẵn nhụi chứng tỏ lúc hung thủ rạch người nạn nhân không hề do dự một chút nào, giống như tôi đã nói lúc nãy, lúc ra tay hắn biết rất rõ bản thân mình muốn làm gì. Đây không phải là vụ án giết người do mâu thuẫn bộc phát.”

“Rốt cuộc hắn đã làm những gì?” Lục Tiểu Đường cuối cùng cũng mở miệng hỏi.

Mộ Dung Vũ Xuyên dừng lại một chốc rồi nói: “Hắn cắt ngang dạ dày của nạn nhân. Hắn rất tự tin vào thủ đoạn giết người của mình, một dao thẳng đứng, một dao nằm ngang, cuối cùng hắn lại đâm một dao thật mạnh vào điểm giao nhau của hình chữ thập. Chính nhát dao cuối cùng này đã gây ra tình trạng nội tạng xuất huyết trên người nạn nhân.”

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.