Khóa Trường Mệnh

Chương 6




Thảo nào võ thuật của anh lại xuất sắc đến tuyệt diệu như vậy, thảo nào anh chỉ đi ăn bữa sáng cũng bị người khác đuổi giết, thì ra, anh thật sự là anh hai trong giới xã hội đen!

"Ai, mình thật hối hận hôm đó đã nói bậy nói bạ với chú Hoắc." Hàn Giang Đình buồn phiền xoa xoa thái dương.

"Ừm? Cậu cảm thấy mình không nên hỏi chú có phải là người đứng đầu bang phái nhỏ? Người ta không phải là người đứng đầu nhỏ nhoi a, là thủ lĩnh trong thủ lĩnh đó! Lúc đó cậu cũng thật mất mặt!" Ngũ Y Y chu môi, nhìn mấy người xa xa đang bao quanh Hoắc Phi Đoạt như sao vây quanh mặt trăng.

"Không phải a! Mình thật hối hận, hôm đó sao không nhờ cậy chú Hoắc, nhận làm thầy a, cho dù là không tập võ, chỉ cần đem cái danh chú Hoắc ra ngoài, cho dù thế nào, mình Hàn Giang Đình chính là học trò của anh hai Hoắc! A hô hô, chắc chắn tất cả mọi người phục mình sát đất, bị dọa một phen!"

Hàn Giang Đình lập tức chìm đắm trong tưởng tượng của bản thân, khuôn mặt cười ngây ngốc.

Ngũ Y Y vô cùng khinh bỉ anh, "Đồ đần độn!"

"Chúc mừng." Khuôn mặt Hoắc Phi Đoạt không chút tươi cười, bắt tay Tiêu Lạc, còn gật đầu với Ngũ Phong Tập và Tiêu Mai chị gái Tiêu Lạc.

Không cười thì không cười, dù sao cái người Hoắc Phi Đoạt kia vẫn luôn như vậy, tính tình lạnh như núi băng, nói chuyện với ai cũng kiêu ngạo sai bảo như vậy, mọi người sớm đã thành thói quen.

Tiêu lạc vỗ nhè nhẹ lên cánh tay Hoắc Phi Đoạt, cười nói, "Tôi còn nghĩ anh không đến đấy, nếu anh không đến, chị của tôi sẽ buồn chết mất, chị ấy cứ ầm ĩ muốn gặp mặt người đàn ông đẹp trai trong truyền thuyết một lần a. Chị, đây là người em đã nói với chị, tổng giám đốc Hoắc. Hoắc Phi Đoạt."

Chị Tiêu Lạc nhìn Hoắc Phi Đoạt với vẻ kính trọng, nhanh chóng đi qua bắt tay với Hoắc Phi Đoạt, "Anh là người đẹp trai họ Hoắc sao, tôi sớm đã muốn chiêm ngưỡng anh rồi! Hôm nay thật sự rất rất vui!"

Hoắc Phi Đoạt hơi nhíu mày, anh vô cùng không thích những động tác thân thiết với phụ nữ như thế này, đừng nói là nắm tay, ngay cả cách một lớp quần áo ôm cánh tay anh, anh đều chán ghét. Cho nên Hoắc Phi Đoạt chỉ chạm nhẹ tay của Tiêu Mai, rất nhanh, chỉ tích tắc một giây, anh đã lui về sau một bước, tránh được.

Ngũ Phong Tập vừa nghe nói người này là người nổi tiếng trong những người rất giàu có, tổng giám đốc tập đoàn Đế Vương, hai mắt lập tức sáng lên, kề đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, cười nịnh bợ, "Ai nha nha, thật vinh hạnh, thật sự rất vinh hạnh a, tổng giám đốc Hoắc đến nhà, thật vẻ vang cho kẻ hèn này! Tổng giám đốc Hoắc, nghe nói tập đoàn anh chuẩn bị tiếp nhận hai công trình lớn, anh xem..... Có thể cho công ty chúng tôi hợp tác? Ha ha, ha ha."

Ngũ Phong Tập vừa lùn vừa béo lại đứng cùng một chỗ với Hoắc Phi Đoạt cao lớn càng làm nổi bật sự bỉ ổi của ông ta, thật kém cỏi.

Hoắc Phi Đoạt vừa vặn cao hơn Ngũ Phong Tập một cái đầu!

Cái lão béo này chính là ba ba của con mèo nhỏ kia?

Hoắc Phi Đoạt kiềm chế sự chán ghét với Ngũ Phong Tập, tính tình khó được tốt như lúc này, mở miệng, "Đến lúc đó xem đi."

Cố Tại Viễn đứng gần Hoắc Phi Đoạt, trên mặt lộ ta biểu tình vô cùng kinh ngạc.

Không đúng a, binh thường nhiều lắm anh hai cũng chỉ "Hừ", lần này lại cùng lão già kia nói một câu.

Cố Tại Viễn thật sự cảm thấy Hoắc Phi Đoạt có gì đó không đúng!

Cụ thể là từ bao giờ trở nên kỳ lạ như vậy?

Cố Tại Viễn sờ sờ trán Hoắc Phi Đoạt có phải bị sốt không.

Ngũ Y Y đột nhiên bị người nào đó đụng trúng, làm cho cô lảo đảo.

"Người nào, không có mắt sao! Đi đứng như thế nào vậy?"

Cũng may có Hàn Giang Đình đứng bên cạnh, vừa rồi cô nắm lấy Hàn Giang Đình mới không bị ngã sấp xuống, nếu không bị đụng một cái mạnh như vậy , cô có thể đã té sấp xuống đất như chó gặm bùn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.