Khóa Trường Mệnh

Chương 17




Ngũ Nhân Ái hít sâu một hơi, vẻ mặt căng thẳng, nhịn không được kêu, "Lạc! Dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa?"

Ngũ Y Y liếc mắt nhìn thoáng qua Ngũ Nhân Ái đang căng thẳng, lập tức hiểu được cô ta có ý với Tiêu Lạc.

Ngũ Nhân Ái, tốt, không phải cô để ý Tiêu Lạc sao? Tôi càng muốn cướp người trong lòng của cô, cho cô khó chịu đến chết!

Ngũ Y Y nghĩ tới đây, chậm rãi xoay người, nhìn Tiêu Lạc, nhẹ nhàng nói, "Tiêu Lạc, anh kêu tôi có chuyện gì?"

Tiêu Lạc chỉ khẽ gật đầu với Ngũ Nhân Ái, đi vài bước tới trước mặt Ngũ Y Y, lộ ra nụ cười yếu ớt, "Y Y, ăn sáng chưa?"

Ngũ Y Y khẽ bĩu môi, "Không có phần cho tôi, tôi ăn như thế nào được."

Tiêu Lạc sợ run lên.

Đây là lần đầu tiên với anh, Ngũ Y Y biểu hiện thái độ mờ mờ ảo ảo như làm nũng.

Như chỉ là mờ ảo!

Điều này làm tim Tiêu Lạc loạn nhịp, mang theo chút xao động.

Cô gái nhỏ luôn muốn đẩy người ngoài ra xa ngàn dặm, có phải đã không còn bài xích anh không?

Đã xem anh là người nhà rồi hả?

"Vì sao lại không có cơm cho em?"

"Tôi làm sao biết được? Có lẽ là bị gạt ra ngoài thôi? Anh nói xem?" Ngũ Y Y nhún vai.

Theo góc độ nhìn của Tiêu Lạc, vừa hay nhìn thấy khe ngực sâu bên trong!

Cực kỳ mê người!

Cực kỳ quyến rũ!

Tiêu Lạc như muốn ngừng thở, ánh mắt nóng lên.

Không thể tưởng tượng được cô gái nhỏ gầy này, bộ phận quan trọng lại phát triển được như vậy...... No đủ!

"Khụ khụ......" Tiêu Lạc xấu hổ ho khan hai tiếng, đưa tay, ôm vai Ngũ Y Y, dẫn cô vào nhà ăn, mạnh mẽ ấn cô ngồi lên ghế.

"Y Y, em chờ một chút, một phút thôi, tôi đem thức ăn làm sẵn tối qua hâm lại, em liền có thể ăn."

Ngũ Nhân Lệ giật mình hỏi, "Lạc, anh biết nấu ăn?"

Tiêu Lạc mở tủ lạnh, thông thạo tìm thấy cà mèn, "Đúng vậy a, lúc còn học ở nước ngoài đã biết nấu ăn rồi."

Ngũ Y Y không nói gì, chỉ nhàn nhạ nhìn trộm Ngũ Nhân Ái.

Quả nhiên, ánh mắt tràn đầy tình cảm của Ngũ Nhân Ái luôn dõi theo Tiêu Lạc, môi mím chặt làm cô ta lộ ra vẻ lo lắng và ghen tị.

Cô bé lớn Ngũ gia, thì ra chỗ yếu của cô là người đàn ông này.

Tốt, tôi sẽ làm cô nổi giận, nhìn cô còn đối nghịch với tôi hay không?

Ngũ Y Y cao giọng, "Tôi nói này, cơm hâm lại rất khó ăn, tôi không muốn ăn."

Tiêu Lạc trong phòng bếp hướng cô cười, "Yên tâm đi, đây là sở trường của tôi, nói chung chính là nấu cơm rất ngon. Bảo đảm đầu lưỡi của em được thỏa mãn."

Tiêu Lạc dịu dàng nói với Ngũ Y Y, trực tiếp kích thích Ngũ Nhân Ái.

Ngũ Nhân Ái hung hăng trừng mắt nhìn Ngũ Y Y, mà Ngũ Y Y giống như không nhìn thấy, một tay chống cằm, nhìn hướng phòng bếp.

Cái đồ đê tiện, am hiểu việc dụ dỗ đàn ông như vây?

Thật muốn đem khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo kia bôi xấu!

Bất đồng, Tiêu Lạc liền bưng cơm nóng hổi đặt trước mặt Ngũ Y Y, "Ăn đi, nếm thử tay nghề của tôi, bạn học Ngũ Y Y, xin chỉ bảo nhiều hơn! Ha ha ha."

Dường như, ba chị em Ngũ gia không có mặt ở đây, bị xem như không khí.

Ngũ Nhân Ái nghiến răng kèn kẹt.

Ngũ Y Y nếm thử một miếng, chậm rãi nhai nuốt, chậm rãi thưởng thức.

Tiêu Lạc nhìn vẻ thăm dò, hồi hộp quan sát vẻ mặt Ngũ Y Y, "Hương vị như thế nào?"

Ngũ Y Y nuốt thức ăn, hướng Tiêu Lạc nhe răng cười, giống như mèo con đáng yêu, "Ừm.... Ăn mới một chút, còn chưa cảm nhận được gì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.