Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)

Chương 48: Rời núi (2)




Thời điểm chạng vạng, mặt trời ngã về hướng tây.

Ngọc Hi sau khi hạ triều đều một mình ở trong thư phòng, vùi đầu trước thư án nghiên cứu tấu chương sáng nay vừa đưa lên, nâng bút son lên ngẫu nhiên sững sờ, buông xuống con mắt cúi đầu suy nghĩ sự tình; Y thân là người đứng đầu trong thiên hạ, là Hoàng Thượng, nên mọi chuyện đều phải vì người dân suy nghĩ, vì người dân mưu cầu phúc lợi.

Cây nến trên giá chậm rãi cháy, thời gian qua đi gần một canh giờ, Ngọc Hi cầm bút, một bộ dáng do dự trừng mắt nhìn tấu chương trên bàn, đây toàn bộ liên quan đến chyện đại sự của Phong quốc, mà người trình lên tấu chương này chính là Tể tướng của y– Ưng Thiên Tình.

Ngọc Hi cắn môi, gương mặt tuấn mỹ thanh tú cùng đôi mắt trong sáng như sao, mơ hồ mang theo một chút suy tư cùng hồi ức.

Từ sau khi bào huynh Ngọc Tuyền cùng vương gia Sở Anh – Kỳ Lân quốc và y liên thủ vạch trần âm mưu của Tể tướng, Tể tướng liền công bố bãi vị; Đương nhiên, y cũng đã cố gắng nghĩ cách đi tìm vài người thích hợp, nhưng đảo lộn trên dưới trong cung, vẫn là không ai có thể thông qua cuộc khảo thí của y.

Vì thế, Ngọc Hi quyết định cải trang xuất cung, đem mọi chuyện đại sự trong cung tạm thời phân phó lại cho thị vệ, một mình chuồn ra khỏi cung, ở bên ngoài dạo chơi vài ngày, nhưng lại không ngờ mấy ngày ở bên ngoài lại gặp một số việc, cũng khiến cho y tìm được người nghĩ không gặp được, đương nhiệm Tể tướng — Ưng Thiên Tình.

Ưng Thiên Tình là một vị thuật sư, nhưng Ngọc Hi cảm thấy hắn tựa hồ không giống bề ngoài ôn nhu nho nhã, trên biết thiên văn, dưới biết phong thủy, hiểu được quân cơ và dùng người, thông hiểu thần và quỷ, nói ngắn lại, Ngọc Hi cảm thấy người này mới là người tốt nhất có thể đảm nhiệm chức vị Tể tướng Phong quốc!

Bởi vậy, từ sau khi y tiếp nhận Ưng Thiên Tình, liền phát chiếu thư triệu cáo thiên hạ, phong Ưng Thiên Tình làm Tể tướng, đương nhiên, Ưng Thiên Tình bản nhân tựa hồ không quá thích chức vị y cấp cho, chung quy cho rằng người làm quan chính là vì người dân, mà Ngọc Hi cũng rất thích hợp lợi dụng điểm này, bắt buộc Ưng Thiên Tình vì y làm việc, ở bên cạnh y bắt chước một vị vương giả nên có phong phạm cùng hàm dưỡng, vì trong lòng y luôn có một mạt trực giác, tin tưởng Ưng Thiên Tình sẽ là nhân vật quan trọng nhất của Phong quốc sau này, bởi vậy, Y liền chuyên tâm bồi dưỡng ra một vị nhân tài có ích cho Phong quốc.

Suy tư xong, Ngọc Hi hồi phục lại tinh thần cũng đã là canh ba đêm khuya, hai gã công công ở bên ngoài cửa thư phòng khom người cúi đầu, tiến lên báo giờ.

“ Khởi báo hoàng thượng! đã là canh ba, thỉnh Hoàng Thượng thay y phục nghỉ ngơi.”

Ngọc Hi chỉ trầm mặc, không để ý bọn họ, rồi sau đó mới nói: ” Miễn lễ! Lui xuống đi……” nói xong, đồng thời đặt bút trên tay xuống đem tấu thư gấp lại, mơ hồ trông thấy hai gã công công lui ra, lúc này mới xả vạt áo, cởi xuống áo ngoài, chỉ còn một kiện hoàng y đơn bạc.

***

Ngọc Hi đang chờ người.

Dưới ánh nến phản quang lộ ra nụ cười yếu ớt của Ngọc Hi, hít sâu một hơi sau lại thong thả phun ra. Mấy năm này, y quá bận rộn quốc sự, từ sau khi Ngọc Tuyền theo Sở Anh rời đi, y luôn cảm thấy trên vai trọng trách rất trầm trọng, không ai có thể cùng gánh vác.

Trước kia còn có Tuyền nhi cùng ta gánh vác toàn bộ trách nhiệm Phong quốc, bây giờ hắn rời đi, an hưởng hạnh phúc, không khỏi khiến ta có một loại suy nghĩ tạm thời muốn nghỉ ngơi trong đầu, dù sao, cái danh “ Hoàng Thượng” thật sự là quá mức trầm trọng, nếu có ai có thể cho ta dựa vào một chút, nghỉ ngơi một chút, thật tốt bao nhiêu, Hoàng Thượng nói như thế nào cũng là người a……

Tay đỡ má, hơi buông xuống mi mắt, cánh môi đỏ mọng hơi mân mân, bộ dáng rất là mê người, lúc Ngọc Hi đang xuất thần, ngoài cửa thình lình truyền đến một trận tiếng đập cửa, giật mình tỉnh giấc thần trí dao động, từ trên ghế điều chỉnh lại tư thế, ho nhẹ một tiếng, nói:

“  Vào đi.”

Ngọc Hi thở nhẹ một hơi, ngoài cửa liền thấy một mỹ nam tử nhỏ nhắn thong thả đi vào, ôn nhu nho nhã hướng Ngọc Hi trên ghế gật đầu, cúi đầu chắp tay thi lễ nói:

“ Hoàng Thượng, thứ vi thần chậm trễ đến ra mắt, Thiên Tình cảm thấy rất lo lắng.”

“ Miễn lễ, lại đây!”

Ngọc Hi lười nghe một chuỗi lời vô nghĩa, khóe môi giương lên nụ cười, nét mặt thong dong, hướng Ưng Thiên Tình trước mặt vẫy tay.

Nghe lời, Ưng Thiên Tình ngẩng đầu đánh giá người ngồi trên ghế trước mặt, một gương mặt thanh tú cười đến sáng lạn, đôi môi đỏ mọng cong lên, bộ dáng Ngọc Hi rất là trêu người, trong lòng bất tri bất giác nổi lên một chút xôn xao, chỉ có thể chăm chú nhìn Ngọc Hi, ánh mắt  ủ dột mím môi một cái.

Nếu có thể…… Ta nghĩ cứ như vậy nhìn Ngọc Hi cả đời!

Ngọc Hi không biết Ưng Thiên Tình đang đánh giá mình, thấy đối phương văn phong bất động đứng ngốc tại chỗ, không khỏi lập tức ngẩng cao đầu, bĩu môi, không hờn giận thở nhẹ một tiếng.

“ Này? Thiên Tình?”

Ứng Thiên Tình lúc này mới hoàn hồn, thoáng thấy Ngọc Hi đang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn hắn, cứ việc khuôn mặt thuần khiết kia bởi vì sự chậm trễ của hắn mà sinh ra hờn giận, nhưng  hắn vẫn cảm thấy rất đẹp.

Rất đẹp……

“ Nghe thấy, hoàng đế bệ hạ!”

Ưng Thiên Tình không tức giận thu lại tay áo, chậm rãi thong thả đi về phía trước, gần một chút nhìn Ngọc Hi.

Gần một chút ngắm nhìn Ngọc Hi, rất yêu mị……

Trái tim Ưng Thiên Tình, lại một lần nữa bởi vì Ngọc Hi mà nổi lên từng trận gợn sóng.

Không! Không được…… Y là hoàng đế……

Nháy mắt Ưng Thiên Tình nhớ tới thân phận Ngọc Hi, dừng lại suy nghĩ những chuyện không có khả năng xảy ra. hướng Ngọc Hi lên tiếng

“ Như thế nào? Lần này triệu ta tới là muốn hỏi ta chuyện gì sao?”

Ưng Thiên Tình thấy Ngọc Hi lại chứng nào tật nấy nằm úp sấp trên mép bàn cười nhìn hắn, liền chiếu theo Ngọc Hi yêu cầu, bọn họ vốn là quan hệ bằng hữu tương trợ lẫn nhau.

“ Không có gì,” Ngọc Hi khoát tay “ chỉ là muốn hỏi ngươi một chút, việc tranh chấp cùng hỏa nô nô quốc xử lý như thế nào?”

Nói xong, Ngọc Hi làm ra một bộ dáng như hao tổn tâm trí cười đùa cùng Ưng Thiên Tình.

“ Chịu thua ngươi! Ngươi a, chuyện quan trọng như vậy ngươi không tự mình quyết định còn cần hỏi tới ta??

Ngọc Hi bĩu môi: “ Đây, nếu không xem trọng ngươi thực có thể làm được, ta mới không tìm ngươi!”

Ưng Thiên Tình nghe luận điểm này, nhịn không được cười lắc đầu: “ ngươi dựa vào cái gì đã cho ta có hảo đề nghị?”

“ Ai nha!” Ngọc Hi kinh ngạc chớp chớp mi, kinh hô: “ Bởi vì ngươi là ‘Tuyệt toán’ của thần toán nha! Nếu ngươi tính không được, ta đây có thể hủy đi chiêu bài của ngươi a!” nói xong, Ngọc Hi tặng Ưng Thiên Tình vẻ mặt  ‘ ngươi như thế nào ngu như vậy’.

“ Đây…!” Ưng Thiên Tình cười khổ lắc đầu, trừng mắt nhìn Ngọc Hi: ” Ngươi thật là Hoàng đế Phong quốc sao, thật đúng là bá đạo!”

“ Kia đương nhiên!”

“ Được rồi! Ngươi đã muốn biết, ta đây liền nói cho ngươi đi……”

Ánh mắt chợt lóe sáng, Ưng Thiên Tình từ tay áo lấy ra vật tùy thân đặt trên bàn, ở trước mặt Ngọc Hi tính toán, xem quẻ……

Không bao lâu, Tể tướng rời ngự thư phòng của Hoàng Thượng.

Lúc này, trời đã muốn gần sáng, mấy tia ánh sáng nhạt xuyên qua chấn song cửa sổ chiếu vào ngự thư phòng, vài cánh chim ở không trung qua lại bay lượn, mà Ngọc Hi trước bàn cứ như vậy ghé vào trên bàn nhắm mắt ngủ, đồng thời, trên người y còn choàng một kiện ngoại bào màu trắng, tựa hồ là Tể tướng trước lúc rời đi sợ Hoàng Thượng cảm lạnh, thuận tay đem ngoại bào choàng lên vai cho Hoàng Thượng.

Ngọc Hi từ từ mở hai mắt, phát quan trên đầu bung ra mái tóc đen nhánh tùy ý buông xuống vai, nửa buông xuống ngực, có mấy sợi rơi xuống mép bàn, Ngọc Hi mới nghỉ ngơi được một lúc, sắc mặt thoạt nhìn không phải tốt lắm, vành mắt hơi thâm đen, chứng minh y cùng Tể tướng thảo luận chuyện biên quan đại sự mà một đêm không ngủ.

Hoàng Thượng bản thân gánh vác trọng trách quốc gia, một chút đều không thể qua loa.

Lúc này, các công công trong cung lần nữa báo lại, bọn họ đi thong thả đến trước của ngự thư phòng, cách chấn song cửa sổ phát hiện Hoàng Thượng đại khái là quá mệt mỏi, chỉ ghé vào trên bàn nhắm mắt ngủ, cũng không nhẫn tâm đánh thức, ở ngoài cửa ngắn gọn, nhẹ giọng mở miệng nhắc nhở Hoàng Thượng canh giờ hiện tại:” Báo…… Bệ hạ, giờ sửu……” nói xong, liền cùng tiểu công công bên người liếc mắt nhìn nhau, cẩn thận nhẹ nhàng chậm chạp rời đi.

Chỉ là, ý tốt của bọn họ tựa hồ không có tác dụng gì, sau khi bọn họ rời khỏi, Ngọc Hi liền chớp chớp mi mắt, từ tốn mở mắt ra.

Ngọc Hi nhẹ giọng ngâm một câu, đồng tử đân dần linh hoạt, phục hồi lại tinh thân, ánh mắt mê ly dần dần trở nên có thần thái, một thoáng chốc y liền đứng thẳng lưng dậy, thở dài mấy hơi, sau đó liền đưa tay xoa xoa cái lưng đã cứng ngắc, hơi ngửa người ra sau, dựa vào ghế.

“ Thiên…… thắt lưng đau quá!”

Xoay xoay cái cổ, Ngọc Hi bởi vì tứ chi cùng thắt lưng cứng ngắc hơi đau mà nhíu mi, bực mình mím môi, đau đớn thở ra, nhịn không được vươn tay xoa xoa cái cổ; Dùng khóe mắt liếc nhìn một chút bên ngoài thư phòng, không ngờ là trời đã sáng, Ngọc Hi hơi hơi dừng lại, thầm than thời gian trôi qua đúng là rất nhanh, lập tức từ trên ghế đứng dậy, duỗi thẳng lưng, ngoái đầu nhìn lại một đống giấy trắng tr đầy mặt chữ ên bàn, suy tư.

Đêm qua Ngọc Hi thức trắng đêm cùng Tể tướng thảo luận một một số vấn đề về việc tranh chấp lãnh thổ giữa hỏa nô nô quốc cùng Phong quốc, bọn họ suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng không thể làm, việc tranh chấp này xử lý tốt hay không tốt, sẽ liên quan đến quan hệ hảo hữu hai nước bao năm qua, y không muốn lại lần nữa khơi mào chiến tranh.

Còn nhớ rõ hai năm trước, lần đó chiến tranh xảy ra Ngọc gia một nhà bị diệt môn, y truy xét hung thủ, ngoài ý muốn phát hiện lòng tham của quốc chủ hỏa nô nô quốc, tể tướng cùng quốc chủ nô quốc cấu kết, liên thủ muốn đem y kéo xuống khỏi long ỷ Phong quốc, nhưng không ngờ đến, y vẫn là thắng trận, phá ta âm mưu của bọn họ, bởi vậy bắt được Vương gia bọn họ — Thủy Vô Ngân.

Ngọc Hi rất thông minh chỉ dùng một kế  ‘ Giữ Thiên Tử lấy làm chư hầu* ‘, tuy rằng Thủy Vô Ngân không phải là thiên tử hỏa nô nô quốc, bất quá, hắn cũng là bào đệ quốc chủ hỏa nô nô quốc, cũng có ảnh hưởng nhất định, lại nói, Thái hậu hỏa nô nô quốc là sẽ không bỏ mặc hoàng tử do mình thân sinh ở dị quốc không quản, vì vậy, y cùng với hỏa nô nô quốc đàm luận, nhất định hỏa nô nô quốc chỉ cần thần phục Phong quốc, hơn nữa mỗi năm đều phải nộp thuế, liền đáp ứng đuổi vương gia bọn họ về, cuối cùng lập hạ điều ước làm minh chứng.
  • Chư hầu *: con tin hay tù binh
Hỏa nô nô quốc ở bên cạnh Phong quốc, nguyên bản lấy mục dưỡng ngưu*, mã cùng kinh doanh rất nhiều tiểu sản vật mà sống, bởi vậy, hỏa nô nô quốc có một vùng thảo nguyên cùng sa mạc, còn đặc biệt có một  cam tuyền trì**, chuyên đặc biệt sản nông sản cùng hoa quả.
  • mục dưỡng ngưu (牧养牛 )*:chăn nuôi trâu bò
  • cam tuyền trì (池甘泉) **:suối nước ngọt
Chỉ là, gần đây tân vương thống trị của hỏa nô nô quốc, dần dần tăng cường cùng ngoại quốc trao đổi, phát sinh việc mua bán, nhập vào, đặc biệt là xuất ra, đưa vào một sản vật dị quốc hoặc là tự sản xuất, vì thế, hỏa nô nô quốc ngày càng lớn mạnh đã có uy danh của một cường quốc, mà Phong quốc nhất định sẽ là mục tiêu chủ yếu thứ nhất muốn thôn tính.

Ngọc Hi cùng Tể tướng đều rất lo lắng, mà hiện tại bọn họ hai nước chỉ vì một con sông đã tranh chấp không ngớt, nguồn nước của hỏa nô nô quốc vốn là ít, mà tình trạng Phong quốc đang không phải rất thiếu hụt cũng nhất định nghĩ biện pháp bảo vệ lãnh thổ của mình, dù sao, một quốc gia xác định phân chia lãnh thổ là ở chỗ sông ngòi cùng sơn mạch, nhưng rất đúng lúc, con sông này cố tình xỏ xuyên qua hai quốc gia, tình hình trước mắt không quá lạc quan, chung quy, chủ yếu là vấn đề mặt mũi.

Ngọc Hi cảm thấy rất hao tổn tâm trí, trước mắt y vẫn chưa thể nghĩ ra biện pháp để giải quyết. Cuối cùng, y cảm thấy cứ như vậy cũng không phải biện pháp tốt, tối qua liền tìm đến Tể tướng, lại không nghĩ rằng ngay cả Tể tướng cũng không có ý kiến hay, cho nên, y quyết định lại làm một chuyến cải trang đi tuần, tra xét một chút.

Dù sao trong cung đại sự đều có điện tiền thị vệ cùng Tể tướng trước thay y xử lý, y còn có một chút thời gian có thể kéo dài, thẳng đến khi nghĩ ra một biện pháp tốt, huống hồ……

Thiên Tình nếu có thể cứu ta một mạng, nói vậy loại nhiệm vụ đơn giản này với hắn mà nói hẳn còn rất đơn giản đi!

Khuya đêm đó, không có ánh trăng chiếu rọi, mặt đất một mảnh tối đen, ánh nến thong thả phản chiếu trên giấy dán cửa sổ, in trên tường một thân ảnh nam tử, có vẻ rất to lớn.

Đầu cúi xuống, ánh mắt nam tử chuyên chú gắt gao nhìn chằm chằm trên bàn, mím môi, ánh mắt lợi hại như kiếm phong, cẩn thận đem toàn bộ thiên cơ nhét vào đáy mắt, xem kỹ một lần lại một lần, sau đó nghiêng người ngã ra sau, thở ra một hơi.

Hừ…… Xem ra thời cơ cũng sắp tới rồi ……

Nam tử tinh tế suy tư, khóe môi hơi cong lên một độ cong tuyệt mỹ, mắt lộ ra sự sắc xảo, tựa hồ ở trong lòng đang chuẩn bị chuyện đại sự gì đó, hai tay hoàn trước ngực.

Một khi tiềm long rời biển, ta liền có thể có được thứ ta mong nhớ ngày đêm…… Ha ha a!

Nam tử lộ ra một mạt tiếu ý cuồng vọng, đôi mắt tinh tế tựa như  trăng lưỡi liềm, khóe môi phiếm lên một nụ cười hết sức giảo hoạt: Trong lòng biết nhất cử nhất động của hắn nhất định sẽ hy sinh một số thứ trong tay hắn, nhưng là hắn không quan tâm, bởi vì những thứ này chỉ là mấy thứ thù lao trao đổi không đáng xem vào mắt.

Vì một người, ta có thể vứt bỏ quyền lực nắm trong tay, nhưng là tuyệt đối …… Ta tuyệt đối tốt sẽ không từ bỏ! Như vậy, ta cũng không cần sợ hãi phải xa ngươi, tạm xa nhau một đoạn, đến lúc đó ta muốn như thế nào sẽ như thế đó, không còn ai có thể can thiệp vào quyết định của ta, ha ha……

Nam tử cầm mấy sợi tóc rũ xuống bên má nhẹ nhàng ma sát, thấp giọng:” Ta sẽ đến với ngươi……” nói xong, đôi mắt sắc bén giương lên, trầm tĩnh nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, quay đầu lại nhìn về phía vách tường hé ra một hình dạng, nhìn tấm bản đồ địa hình da dê kỳ quái xuất thần, cuối cùng, hắn hoàn toàn nắm chắc……

Bước kế tiếp là nắm binh quyền dễ như trở bàn tay!

Sau khi trời sáng, trong thư phòng Ngọc Hi suy tư xong liền mỉm cười vặn vặn cái thân, thong thả đi đến phía sau thư phòng, cùng thư phòng cách một mảnh trướng là một thế giới khác.

Nguyên lai, Ngọc Hi sợ mình mỗi ngày bởi vì cả đêm phê duyệt tấu chương mà lo lắng không thể đúng hạn trở lại tẩm cung, ở bên trong thư phòng kiến tạo một cái ôn tuyền trì lúc nào cũng bốc lên hơi nóng nhắc y tẩy đi mỏi mệt trên thân cùng trong lòng, cho nên, ngẫu nhiên đêm y khuya sẽ một mình một người ngâm trong ôn tuyền, sau đó trở về trước bàn phê chuẩn tấu chương.

Ngọc Hi cởi xuống bộ y phục duy nhất trên người, buông rũ mái tóc, tiếp theo liền thong thả bước xuống ôn tuyền, cho dù hơi nhiệt dày đặc bốc lên trong phòng, trên mặt hơi hơi khôi phục một mạt biểu tình chân thực của y, cũng chỉ có thời điểm này  y mới có thể dỡ xuống mặt nạ quay lại là chính mình.

Bình thường ở trước mặt quần thần ngụy trang thành một hoàng đế khôn khéo cũng đã là cố hết sức, quả nhiên ở một mình là không cần phải mang mặt nạ, như thế sẽ khiến ta nghĩ đến cái mặt nạ trên mặt này không phải là ta, vậy rất đáng thương a!

“ hoàng đế “, mặc dù có một cái tên tốt nhất cùng quyền lực lớn nhất, nhưng trách nhiệm của hoàng đế là phải chiếu cố thiên hạ muôn dân, đương nhiên, trách nhiệm của y cũng như thế trầm trọng không gì bằng, mà hiện tại…… Ta là một vị quân vương!

Ngọc Hi rũ xuống mi mắt bị hơi nước dính ướt, hai hàng lông mi dài che phủ tâm tư chân thật trong ánh mắt y, hơi nhíu mi, vươn cánh tay trắng nõn lên, không ngoài ý muốn thoáng nhìn thấy trên cánh tay có ký hiệu Thanh Long, cái chữ Thanh Long kia trông rất sống động tựa hồ đang nhắc nhở y: “ ngươi là quốc chủ phong quốc!”

Tâm tư nặng nề trầm tích, tích tụ trầm trọng, nhịn không được khiến Ngọc Hi cảm thấy ngực thập phần tắc nghẹn, hơi hơi thở gấp, hai tay vươn lên khỏi mặt nước đặt trên phiến đá cẩm thạch, cảm thấy một trận lạnh lẽo từ hay tay len lỏi đến toàn thân, y đem đầu vùi vào hai tay, xem ra thập phần mệt mỏi, vô lực, mấy sợi tóc dán lên hai má trắng như tuyết nhìn rất mê người, hai mắt từ từ khép lại, hơi nhíu mi.

Ta gần nhất cảm thấy một trận tâm lực lao lực quá độ cùng hoang mang, giống như…… Sắp phát sinh chuyện gì!

Đột nhiên Ngọc Hi mở to mắt ngẩng đầu, hướng lên trời thật mạnh phun ra một hơi, hai tay nâng má ánh mắt mê mang, khuôn mặt mỹ lệ hơi nhíu lại cùng một chỗ.

Rốt cuộc…… Phong quốc sắp phát sinh đại sự gì……? Mà ta, thân là chủ nhân Phong quốc, không thể bình yên vượt qua thử thách lúc này? Vẫn là như vậy…… chìm ngập?

Mày hơi nhíu chặt, trong lòng Ngọc Hi giống như bị một mảnh mây đen ngưng tụ, thân thể từ làn nước ấm áp vọt lên, khom người nhặt lên kiện y bào trên mặt đất, phủ lên toàn thân, đem dây áo thắt lại,  đầu lắc lắc vài cái, khóe môi đỏ cong lên rồi đi ra ngoài.

Mặc kệ như thế nào, ta chỉ thấy chiêu sách là thượng sách!

Trên đại điện, bách quan tề tựu, đủ bá quan văn võ do Tể tướng dẫn dắt ở dưới điện hai bên sắp hàng chỉnh tề, cả điện im lặng cùng trầm mặc, mọi người đều cúi đầu xuống, cùng đợi chủ tử vĩ đại kia của bọn họ — hoàng đế Phong quốc, Ngọc Hi.

Không bao lâu, Ngọc Hi từ ngoài điện đi đến, cả điện yên lặng, chỉ thấy y cước bộ nhẹ nhàng đi tới, ngẩng đầu ưỡn ngực một đường phía trước mà đi, cuối cùng bước lên bậc tam cấp, ngồi lên long ỷ cao nhất điện, ánh mắt lợi hại đảo qua bách quan văn võ, sau đó dừng lại ở trên mặt Tể tướng đại nhân, quay đầu lại, Ngọc Hi dùng ánh mắt ý bảo công công bên cạnh bắt đầu lên tiếng.

“ có việc thỉnh tấu, vô sự bãi triều ”

Công công bên trái Hoàng Thượng kéo dài thanh âm nói trước  một tràng.

Lúc này, Tể tướng Ưng Thiên Tình lập tức đứng ra khỏi hàng ngũ nói chuyện:

“ Khởi bẩm Hoàng Thượng, ta cùng với các vị đại nhân muốn thỉnh ngài xem xét chuyện phân tranh đối với nước láng giềng……”

Ngọc Hi chọn mi, chống cằm, đem lực chú ý chuyển qua trên người Tể tướng, cười hỏi:

“ Nguyên lai là đương sự này a! Như vậy…… Tể tướng ngài có cao kiến gì?”

Ưng Thiên Tình không ngờ Ngọc Hi sẽ hỏi ngược lại, há hốc mồm ngay tại chỗ.

Ta rõ ràng đang hỏi ý kiến cùng cách giải quyết của Hoàng Thượng, như thế nào vấn đề này cuối cùng nhưng lại sẽ trở lại trên người ta?

“…… Cái này…… Vi thần……”

Ngọc Hi nhẹ giọng, mỉm cười:” ngay cả Tể tướng đại nhân cũng không có biện pháp sao?” liếc thấy Ưng Thiên Tình trưng ra bộ mặt do dự, Ngọc Hi bĩu môi một cái sau đó thuận tiện ha ha cười to, thấy bách quan bởi vì thái độ kỳ quái thình lình bất ngờ của y mà hai mặt nhìn nhau bộ dáng kích động: ” như vậy tốt lắm, ta đem chuyện này toàn quyền giao cho Tể tướng đại nhân xử lý, hiện tại, Tiểu Đơn Tử –“ như là cố ý làm khó dễ Tể tướng, Ngọc Hi quay đầu thở nhẹ một tiếng, phất tay áo.

“ Là!”

Tiểu Đơn Tử công công bên trái nghe tiếng bước ra khỏi hàng, đứng ở bậc tam cấp, hai tay cẩn cẩn dực dực bê đồ vật bọc bằng cái khăn màu vàng.

“ Trẫm đem lệnh tiễn* ban cho Tể tướng, lệnh tiễn này giống như mệnh lệnh của ta, nói cách khác lệnh tiễn này giống như  quyết định của ta!”  Ngọc Hi mỉm cười một cái huy tay áo, Tiểu Đơn Tử  tuân mệnh bước xuống bậc thềm, đến trước mặt Tể tướng: “ Nghe thấy không? Tể tướng……”
  • lệnh tiễn ( 令箭 )*: là lệnh bài tượng trưng cho quân lệnh
“ nhưng là……”

Giương mắt nhìn Ngọc Hi vẻ mặt tươi cười, Ưng Thiên Tình nhăn mi lại, khiến Hoàng Thượng trên điện cũng không khỏi nhíu mày.

“ Ưng Thiên Tình, ngươi dám kháng lệnh?”

Ngọc Hi trầm giọng hét lớn, tức giận phất tay áo một cái, bách quan dưới điện sợ đến mức nhịn không được nổi da gà, một trận hoảng sợ.

“ Không…… Thần không dám.”  Ưng Thiên Tình vội vàng chắp tay thi lễ khom người cúi đầu: “ Thần tuân chỉ……”

“ Tốt lắm! Tể tướng, ngươi phải hiểu được, ta làm như vậy đều là vì ngươi! Ngươi vừa mới tiếp nhận chức vị Tể tướng, nên làm chút sự việc để mọi người tin phục…… ” Ngọc Hi vừa lòng gật gật đầu một cái, cười cười.

Đêm qua Ngọc Hi đã suy nghĩ, thời gian y cải trang xuất cung, chung quy phải ban cho tâm phúc của mình một chút quyền lục để  quang minh chính đại thay y xử lý việc, cho nên lúc này mới quyết định đem lệnh tiễn ban cho Tể tướng, hảo thuận tiện khi y không ở trong cung, thuận lợi giám sát tất cả mọi việc.

“ Vâng, tạ Hoàng Thượng ân điển — ‘’

Ưng Thiên Tình khom người cúi đầu, ngữ khí tuy rằng nghe ra có hơi chút e ngại sợ Hoàng Thượng tức giận, nhưng, hắn không để ai nhìn thấy khuôn mặt kia là cười có tâm cơ khác.

***

Đêm dài yên tĩnh, trên người Ngọc Hi chỉ duy nhất một kiện áo bào trắng đơn bạc, một người đợi ở tẩm cung — điện Tuyên Hợp, đuổi lui thị vệ canh cửa bên ngoài, người ngồi ở trong điện không thương tiếc đã quấy rầy, bày ra tử đàn mộc trước bàn, trên bàn  còn đặt một đôi chén ngọc cùng bình rượu ngọc khắc chín con rồng, thần thái say mê.

Y nằm úp sấp lên bàn, khiến cho mái tóc dài buông xuống vai, ngẫu nhiên không kềm chế được vươn tay tùy ý buộc lại, vẻ mặt cười yếu ớt, bộ dáng rất là tao nhã mị hoặc, trên cái cần cổ trắng nõn mấy sợi tóc bó lạ không chặt rũ xuống, đầu nghiêng sang một bên suy tư về  chuyện ngày mai sẽ khởi hành cải trang xuất cung.

Xem ra nơi đầu tiên tới sẽ là núi Thanh Long đi…… Muốn đi về phía trước hỏa nô nô quốc, trước hết phải đến chỗ giáp danh giữa Phong quốc cùng hỏa nô nô quốc là núi Thanh Long, sau đó nghĩ  biện pháp từ thôn Bàn Long qua ranh giới giữa hai nước.

Ngọc Hi còn đang tập trung suy nghĩ, không chú ý tới bên ngoài cửa lớn tẩm cung có một vị khách đang thong thả đi vào, khi y đang còn lầm bầm không rõ câu chữ, mạt thân ảnh kia cư nhiên đã vọt tới trước mặt y.

“ Ngươi đang suy nghĩ cái gì……? Ngọc Hi……”

Bóng người yếu ớt dưới ngọn nến mở miệng, ánh lửa chập chờn in lên mặt bàn, một nửa khuôn mặt hắn cố ý cúi xuống, mặt khác một nửa khuôn mặt hiện ra âm u không rõ, nhìn có chút đáng sợ.

Ngọc Hi nghe tiếng hoàn hồn, quay đầu lại, bị bóng đen trước mắt đột nhiên dọa cho sợ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn, vẻ mặt hơi ngạc nhiên gương mặt trước mắt này tương đối quen thuộc lại  còn ra vẻ tươi cười; đôi môi đỏ mọng hé mở, ở trong mắt nam tử xem ra chính là một bộ dáng phi thường mê người, con ngươi xinh đẹp long lanh như sao gắt gao nhìn chằm chằm, khiến cho hai tay nam tử để  sau lưng y hơi hơi căng thẳng, nghĩ muốn chạm vào y làm cho y sợ hãi một chút, đột nhiên thu trở lại trong lòng.

Nhưng, nam tử nhịn xuống xôn xao trong lòng, ho nhẹ một tiếng sau đó lộ ra một mạt cười yếu ớt, hỏi:

“ Sao vậy? Ngọc Hi?”

Nam tử nhẹ kêu một tiếng, Ngọc Hi rốt cuộc lần nữa hoàn hồn, giương lên một mạt cười nhạt nhẽo, mím mím môi, lộ ra một chút ngượng ngùng, tay xoa cằm.

“ a…… Ta không sao, chỉ là bị thân ảnh ngươi đột nhiên thăm viếng nên dọa cho sợ thôi……” hai tai Ngọc Hi đỏ lên dưới ánh mắt nghi ngờ của Ưng Thiên Tình, không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng thất thố của y, cố ý lảng tránh khỏi ánh mắt dò xét của đối phương, làm bộ như không có việc gì thoải mái duỗi thẳng thắt lưng: “ ác! Ngươi đến tìm ta là có sự tình gì sao?”

Ưng Thiên Tình mân mân cánh môi, thong dong cười ” Ác…… Ngươi không phải nói sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành sao?”

“ Nga…… Làm sao vậy?”  Ngọc Hi vừa nói, vừa đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn Ứng Thiên Tình trước bàn trong mắt hiện ra một chút lo lắng, cười yếu ớt nói:” Ngươi không yên tâm ta sao? Thiên Tình……” khóe môi hơi hơi giương, Ngọc Hi cười đến thập phần xinh đẹp.

Bị nói trúng tâm sự, Ứng Thiên Tình hơi đỏ mặt, trầm mặc im lặng không nói, thấy Ngọc Hi kinh ngạc, phát ra tiếng kinh hô sau đó đứng dậy chạy vội tới bên người hắn.

“ oa, oa …” con ngươi mở to tà ác, Ngọc Hi cười đùa quấn lấy Ưng Thiên Tình kêu lên: “ Ngươi cư nhiên sẽ đỏ mặt? Ta không nhìn lầm đi? “  Ngọc Hi cảm thấy người bạn này luôn luôn rất bảo thủ, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo hai má Ưng Thiên Tình, tò mò sờ đông sờ tây.

“ Đừng náo loạn, Ngọc Hi……”  Ưng Thiên Tình hơi hơi sinh khí trách mắng: “ Ta là thật sự lo lắng ngươi……”

Chỉ là, Ngọc Hi dường như không đem sự lo lắng của Ưng Thiên Tình trở thành một chuyện, quay lại, khoát tay, khẽ cười nói,

“ Ha ha a…… Ngươi yên tâm, ta không có việc gì ……”

Ưng Thiên Tình thấy Ngọc Hi trả lời qua loa như thế, không quan tâm, đột nhiên hỏi, bởi vì thái độ khinh suất của Ngọc Hi khiến cho hắn sinh ra một chút tức giận lập tức xông lên trong đầu, hắn ổn định sắc mặt, sau đó nhanh như chớp kéo cổ tay Ngọc Hi, Lúc đối phương đang kinh ngạc, đem đối phương áp sát tường, hai người mở to mắt trừng nhau.

“ Ngươi đừng không thèm để ý như vậy!”  Ưng Thiên Tình nhịn không được tức giận, sợ hãi rống thẳng vào mặt Ngọc Hi.

‘’…… Thiên Tình?”

Ngọc Hi dùng ánh mắt khó hiểu nhìn người trước mắt sắc mặt lãnh đạm, cảm giác đối phương nắm chặt cổ tay lực đạo rất mạnh, áp bách, mi tâm nhíu lại y có thể cảm giác được một chút đau đớn từ cổ tay lan ra; Ưng Thiên Tình tựa hồ cũng nhận thấy được thái độ của mình sắp bị liệt vào ‘ Lớn mật phạm thượng ’  , đột nhiên bỏ tay, suy sụp thả lỏng cổ tay Ngọc Hi, không được tự nhiên mân mân môi vì mình giải thích:

“ Thật có lỗi, ta chỉ là rất để ý an nguy của ngươi……”

Ngọc Hi trợn mắt, kinh ngạc nhìn người xấu hổ đỏ mặt trước mắt, ước chừng một giây sau y mới cười đến thập phần xinh đẹp.

“ Cám ơn ngươi…… Thiên Tình……”  Từ sau khi Ngọc Tuyền rời khỏi, vẫn là không ai có thể giống ngươi ở ta bên cạnh quan tâm ta, ta cảm thấy thật cao hứng…… Thật cao hứng!

Cúi đầu che đi sự vui mừng trong mắt, Ngọc Hi không phát hiện ánh mắt Ưng Thiên Tình nhìn y giống như thợ săn đang nhìn con mồi, một khắc sau đó, Ngọc Hi cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển*, y lại lần nữa trở lại trong lòng Ưng Thiên Tình, muốn biết rõ ràng đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, lại ngạc nhiên phát hiện môi y mạnh mẽ bị một mạt ấm áp ngăn chặn.
  • Thiên toàn địa chuyển (天旋地转)*: trời đất xoay chuyển
Đầu lưỡi nóng bỏng, cứ như vậy trượt vào khoang miệng Ngọc Hi giao triền, khuấy đảo, cảm giác thắt lưng một đôi ma chưởng tập kích, bị gắt gao cô trụ, Ngọc Hi bị một trận sóng nhiệt thình lình ập đến bao trùm không thể động đậy, quên cả phản kháng, tùy ý Ưng Thiên Tình càn quấy.

Rũ xuống mi mắt, Ngọc Hi cảm nhận được một đôi song chưởng đang cởi bỏ nút thắt y phục mình, nửa y bào trượt tới đầu vai, lộ ra làn da trắng nõn, dưới ánh nến chiếu rọi lóe ra một mạt ánh sáng mê người, tiếp theo, đôi song chưởng tham nhập bên trong nhẹ nhàng vuốt ve da thịt y, từ chậm rãi tới nhanh, đồng thời, cảm giác được một trận ẩm ướt lạnh lạnh chạy dọc thắt lưng, khiến y nhịn không được nghiêng đầu né tránh, mái tóc hơi tán loạn, hai má đỏ hồng rất mị hoặc.

“ Ngô…… A……”

“…… Ngọc Hi……”

Ưng Thiên Tình nhịn không được đáy lòng, chung quy Ngọc Hi vẫn đúng là thân Hoàng Thượng, là bạn hữu của hắn.

Hết thảy chỉ đổ thừa Ngọc Hi thật sự là quá mức mê hoặc người……

Ưng Thiên Tình thở nhẹ khiến cho Ngọc Hi trợn to mắt nhìn, rất nhanh thu hồi hai tay đang đặt trên vai đối phương, ánh mắt chứa chút dục niệm,  hắn cuống quít kéo lại y bào, thắt lại dây áo, cúi đầu:”…… Thật có lỗi, ta……”

Ngọc Hi chỉ khoát tay, nhẹ giong:” ta có chút mệt mỏi……”

Ưng Thiên Tình mím môi, sau khi bị Ngọc Hi cắt ngang hắn đành phải kiềm chế trụ suy nghĩ tâm tình phức tạp của mình:”…… Được, ta đây cáo lui, Hoàng Thượng……”  hơi hơi tức giận nhẹ giọng nói.

Nghe thấy câu kia lạnh nhạt, Ngọc Hi đợi Ưng Thiên Tình xoay người rời đi mới ngẩng mặt lên, ánh mắt mê mang, tâm tình phức, nhìn bóng lưng Ưng Thiên Tình, nói: ” Ta hy vọng chúng ta vĩnh viễn là hảo hữu……” mím môi nhìn Ưng Thiên Tình quay đầu lại ánh mắt có chút bi thương.

Tuy rằng thực xin lỗi Thiên Tình, nhưng ta cũng không có nghĩ tới muốn cùng Thiên Tình trở thành quan hệ tình nhân…… Có lẽ ta căn bản không biết mình đối với Thiên Tình rốt cuộc có cảm giác hay không?

“…… Ta đều không nghĩ như vậy, Ngọc Hi……” Ưng Thiên Tình lãnh đạm nói.

Nói xong, Ưng Thiên Tình liền không chút do dự rời khỏi đại môn  điện Tuyên Hợp.

Ngọc Hi ngạc nhiên ngốc lăng tại chỗ.

Ta chưa bao giờ biết Thiên Tình căn bản không muốn cùng ta làm hảo hữu tri âm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.