Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)

Chương 47: Rời núi (1)




Thời kì viễn cổ, Phong quốc nằm ở đại lục vùng duyên hải, bị vây quanh chính giữa, bốn nước đều xưng là Ngũ vực, năm quốc gia này phân biệt là: Vùng duyên hải Phong quốc, trung tâm Diệm quốc, đông bắc Kỳ Lân quốc, Tây nam Nghi quốc, phía nam Thuyên quốc.

Năm quốc gia này Quân vương đều là do đế vương truyền lại vương vị, bọn họ đều phản đối chế độ thừa kế vương vị, nên mỗi nhiệm quân vương chỉ có thể tại vị hai mươi năm, sau đó liền chỉ định nhiệm quân chủ tiếp theo, cùng vương vị, đồng thời ở trong hoàng thất phụ tá việc triều chính, đây là vì tránh cho người có tâm phản quốc.

Đương nhiên, nếu trong đó có người biểu hiện tốt hơn, hoặc là phi thường có tài cán, đều được nhiệm quân vương lưu giữ lại, thời gian cũng không vượt qua ba mươi năm.

Người dân không cần tham kiến quân vương, cho nên, nếu quân vương đang trị vì mà tình hình phát sinh không thoải mái, người dân sẽ chọn ngày lành tháng tốt để trình mọi chuyện lên phủ Tể tướng; Ở chỗ này, người dân có quyền lực không nhỏ, nhưng là bọn họ phục tùng quyết định của quân chủ, mà điều lệ quản chế phép tắc của quân chủ bị quản quản chế bởi các vị thần tiên.

Như thế, hai bên đều bị trói buộc, người dân không có quyền lực tuyệt đối, quân chủ có khả năng được bãi miễn, cứ như vậy chung sống với nhau.

Chuyện xưa vùng duyên hải – Phong quốc, tự Hoàng Thượng — Ngọc Hi kế thừa vương vị năm thứ hai bắt đầu……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.